Võ Đạo Đan Tôn

Chương 1241: Cấm địa Long tộc (1)




Ông!
Một thanh âm tiếng chuông vang rền trong đầu Lâm Tiêu, làm tinh thần hải của hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, đồng thời linh hồn trùng kích của Linh Dương Long Cương Hỏa cũng bị chấn vỡ ra, lan tràn khắp thân thể Lâm Tiêu, hóa thành linh hồn lực tán loạn, chẳng những đánh tan linh hồn trùng kích, thậm chí cả bản thể Linh Dương Long Cương Hỏa cũng lay động không ngừng, tùy thời đều có thể hỏng mất.
- Không, không có khả năng, ngươi chỉ là một vương giả nhân loại, chỉ là một con kiến, làm sao có thể ngăn trở linh hồn trùng kích của Thái Cổ Tà Long như ta, đây là lực lượng gì?
Thần hồn Linh Dương Long Cương Hỏa tán loạn, trên mặt hiện vẻ kinh hãi phẫn nộ.
- Thái Cổ Tà Long?
Trong lòng Lâm Tiêu nghi hoặc, nhưng động tác không ngừng, bắt lấy cơ hội, toàn lực vận chuyển Thiên Ma Phệ Hồn Diễm.
- Phệ hồn!
Oanh!
Bị Thiên Ma Phệ Hồn Diễm điên cuồng cắn nuốt, linh hồn Linh Dương Long Cương Hỏa hoàn toàn hỏng mất, tán dật khắp nơi, một phần nhỏ bị Thiên Ma Phệ Hồn Diễm cắn nuốt, Lâm Tiêu rõ ràng cảm giác được hấp thu một phần nhỏ linh hồn lực kia, Thiên Ma Phệ Hồn Diễm nhanh chóng gia tăng lực lượng, biến chất lần này so với lúc hấp thu nhiều oan hồn lực bên ngoài Chiến trường Cổ Tộc càng thêm khủng bố, mà một bộ phận linh hồn của Linh Dương Long Cương Hỏa lại phiêu tán tản ra, sau đó biến mất không nhìn thấy.
- Phần Viêm quyết, luyện hóa!
Cũng không quản tới linh hồn Linh Dương Long Cương Hỏa tán đi đâu, Lâm Tiêu vận chuyển Phần Viêm quyết, hấp lực cường hãn nảy sinh, trước khi thiên hỏa kia hoàn toàn tiêu tán đem bổn nguyên của nó hoàn toàn bao phủ bên trong.
Không còn linh hồn làm trở ngại, Linh Dương Long Cương Hỏa không còn lực chống cự, hoàn toàn bị Lâm Tiêu luyện hóa, toàn bộ bổn nguyên đều dung nhập vào trong cơ thể hắn, bồng một tiếng, một chùm hỏa diễm xích kim sắc dâng lên trong đầu Lâm Tiêu, ngọn lửa kia còn mạnh hơn bốn thiên hỏa khác một vòng, chính là bổn nguyên hoàn chỉnh của Linh Dương Long Cương Hỏa.
- Rốt cục đã luyện hóa!
Trong miệng thở phào một hơi, vẻ mặt Lâm Tiêu vui mừng, trong lòng cảm thấy sợ không thôi.
Không nghĩ tới quá trình luyện hóa Linh Dương Long Cương Hỏa lại hung hiểm như thế, linh hồn của đối phương thật quá mức khủng bố, thiếu chút nữa thần hồn của hắn bị đánh tan, tinh thần câu diệt.
- Thái Cổ Tà Long rốt cục là thứ gì?
Thời điểm cuối cùng Linh Dương Long Cương Hỏa tự xưng mình là Thái Cổ Tà Long, thật làm Lâm Tiêu có chút nghi hoặc.
Nếu Long gia đang ở nơi này, nhất định sẽ biết.
Khẽ lắc đầu, hắn cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp khoanh chân ngồi chữa khỏi thương thế trên người, sau đó bay về hướng hỏa long biến mất.
Sau một lát, Lâm Tiêu đi tới địa phương hỏa long giao chiến cùng Linh Dương Long Cương Hỏa khi trước.
Mặt đất gồ ghề, không còn chỗ nào hoàn chỉnh, lưu lại lực lượng cường đại.
- Quả nhiên là Long tộc nhất mạch.
Ngồi xổm xuống, Lâm Tiêu nhìn bãi máu dưới đất, âm thầm gật đầu.
Vết máu này là do hỏa long lưu lại, Lâm Tiêu cảm nhận được một cỗ uy áp cực kỳ bá đạo, cao cao tại thượng như một đế vương, lực lượng huyết mạch không kém với Phân thân Toản Địa Giáp bao nhiêu.
- Ta nhớ được vừa rồi hỏa long chạy về hướng kia!
Thân hình vừa động, Lâm Tiêu biến mất tại chỗ.
Một khắc sau hắn trợn mắt đứng ngây ra giữa không trung, nhìn về phía trước.
Trước mặt hắn là một mảnh mộ địa cổ xưa, trong mộ địa từng khung xương hình thể khổng lồ nằm bên trong, tản ra khí tức hồng hoang bát ngát, khung xương ngẩng đầu nhìn trời, trải qua năm tháng lịch sử trường hà nhưng vẫn tản ra uy áp khủng bố, đỉnh thiên lập địa, rõ ràng là hài cốt cự long.
Đưa mắt nhìn qua, chí ít có trên trăm hài cốt cự long nơi đó, nhìn không thấy cuối, hiển nhiên càng vào sâu trong càng có nhiều hài cốt Long tộc bên trong.
Đây không ngờ là một mộ địa của Long tộc.
Trong lòng Lâm Tiêu rung động thật sâu, năm đó trong Chiến trường Cổ Tộc đã xảy ra chuyện gì? Nhiều cự long vẫn lạc tại nơi này, rốt cục đã là một đoạn lịch sử bao phủ bao nhiêu năm tháng ra sao?
Sưu…
Phục hồi lại tinh thần, Lâm Tiêu bay vào phạm vi mộ địa, một cỗ khí tức cổ xưa phảng phất xuyên qua sông dài lịch sử buông xuống trên người Lâm Tiêu.
- Người nào, dám xông vào cấm địa Long tộc!
Lâm Tiêu tiến vào mộ địa Long tộc chưa bao lâu, đột nhiên một tiếng quát lạnh vang vọng thiên địa, xa xa, một đạo lưu quang màu hỏa hồng bạo lướt tới, chính là hỏa long từng giao chiến cùng Linh Dương Long Cương Hỏa khi trước.
Ánh mắt Lâm Tiêu ngưng tụ, thực lực hỏa long này hắn đã nhìn thấy thật rõ ràng, tuyệt đối là thực lực sinh tử cảnh tam trọng, điều này làm cho hắn thập phần cảnh giác, dù sao sở dĩ hắn có thể đánh bại Linh Dương Long Cương Hỏa sau đó hấp thu, là bởi vì nó là thiên hỏa, mà hắn là khắc tinh của nó, nhưng hỏa long thì khác, thân là Long tộc chân chính, thực lực tuyệt đối không thể khinh thường.
Huống chi nơi này còn là mộ địa Long tộc, có nhiều thi hài Long tộc như vậy, Lâm Tiêu không thể không đề phòng.
- Tại hạ Lâm Tiêu, vốn là nhân tộc vương giả, vô tình mạo phạm cấm địa Long tộc, còn mong tha thứ.
Lâm Tiêu lễ độ nói.
- Nhân tộc?
Đôi mắt thật lớn của hỏa long nhìn chằm chằm Lâm Tiêu, thân thể to lớn tản ra uy áp khiến người sợ hãi, giống như đang đánh giá vật gì đó thật mới lạ.
Lâm Tiêu trôi nổi giữa không trung, muốn Long gia trọng sinh biện pháp tốt nhất là tìm được bổn mạng long hồn của Long tộc, mộ địa Long tộc chính là địa phương có hi vọng đạt được long hồn nhiều nhất.
- Nguyên lai hình dáng của nhân tộc là như vậy.
Hỏa long chợt than thở một câu, âm thanh lạnh lùng nói:
- Ta mặc kệ ngươi là nhân tộc hay là gì, nơi này là cấm địa Long tộc, nhanh chóng thối lui ta không tính toán, nếu không đừng trách ta không khách khí.
Hỏa long quát lạnh, toàn thân tản mát ra khí tức khủng bố.
Lâm Tiêu cau mày, thái độ đối phương cường ngạnh như thế, chẳng lẽ nhất định phải chiến đấu mới có thể giải quyết vấn đề sao?
Hỏa long này hiển nhiên là Long tộc chân chính, chỉ cần giết hắn Long gia nhất định có thể sống lại, nhưng nếu không gặp phải tình huống vạn bất đắc dĩ, Lâm Tiêu không muốn tùy tiện chiến đấu cùng đầu hỏa long này, dù sao muốn tìm long hồn không chỉ có một biện pháp như thế, trong mộ địa Long tộc vẫn lạc nhiều cự long như thế, Lâm Tiêu tin tưởng bên trong nhất định vẫn còn tàn hồn Long tộc lưu lại.
- Các hạ, ta tới mộ địa Long tộc là có chuyện quan trọng, mong các hạ có thể thông cảm một chút.
Lâm Tiêu nói.
- Không được, nhanh chóng lui ra!
Hỏa long lạnh lùng nói.
- Một khi đã như vậy, xin đắc tội!
Oanh!
Năm thiên hỏa trên người Lâm Tiêu bùng nổ, gặp phải viễn cổ cự long nhất tộc, Lâm Tiêu không dám khinh thường, trực tiếp lấy ra lá bài tẩy mạnh nhất của mình, lân giáp trên thân hỏa long phá nát, chân khí uể oải, hiển nhiên còn chưa chữa khỏi vết thương sau cuộc chiến với Linh Dương Long Cương Hỏa, bản thân mình chưa chắc nhất định thua cho hắn.
- Đó là…Tà Hỏa Long, ngươi giết hắn rồi?
Hỏa long nhìn chằm chằm Linh Dương Long Cương Hỏa trên người Lâm Tiêu, đột nhiên ngẩn người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.