Võ Đạo Đan Tôn

Chương 1197: Oan gia tụ đầu




Bất quá, hắn cũng không phải là không có bất luận thu hoạch gì, số lượng Vương giả vẫn lạc ở khu vực hài cốt này không ít, một đường đi qua, Lâm Tiêu đã tìm được hai kiện Vương giả chi binh, còn có một kiện Man Vương Chiến Giáp hộ tí nhị tinh.
Ở hạch tâm khu vực hài cốt, Lâm Tiêu ngừng lại.
- Thông qua khu vực hài cốt, nghe nói sẽ tiến vào chỗ sâu trong Chiến trường Cổ Tộc, tạm thời dừng lại chỗ này một lát, chờ Phân thân Toản Địa Giáp một chút a.
Thành Yêu Minh cách Chiến trường Cổ Tộc xa hơn thành Nhân Minh một chút, bởi vậy Phân thân Toản Địa Giáp trước mắt còn đang trên đường đến Chiến trường Cổ Tộc, ở nơi như Chiến trường Cổ Tộc, chỉ có bản tôn phân thân kết hợp, mới có thể phát huy ra chiến lực lớn nhất, Lâm Tiêu tự nhiên sẽ không tùy tiện hành động.
Trong khi Lâm Tiêu chờ đợi Phân thân Toản Địa Giáp, đám người Văn Dược Vương và Thiết Kiếm Vương cũng đang khổ chiến với hài cốt.
- Chuyện gì xảy ra thế này, chỉ một lúc chúng ta đã gặp được đầu khô lâu thứ ba rồi, chẳng lẽ trong Chiến trường Cổ Tộc xảy ra dị biến gì sao?
Văn Dược Vương chau mày, bọn hắn quanh năm ở Man Hoang Cổ Địa tự nhiên biết rõ sự khủng bố của khu vực hài cốt, nhưng sinh vật hài cốt kỳ thật xuất hiện rất ít, thường thường thông qua toàn bộ khu vực hài cốt cũng rất khó gặp được một đầu, nhưng lần này bọn hắn vừa tiến vào khu vực hài cốt không được bao lâu đã gặp ba đầu, kết hợp với oan hồn bất thường lúc đầu, lập tức cảm nhận được không đúng.
- Không cần biết là có chuyện gì xảy ra, lần này Lâm Tiêu kia không thể không chết, chỉ cần đoạt được Thiên Hỏa của hắn, ta liền có thể trở thành Luyện Dược Sư Vương phẩm thứ hai của Dược Vương Cốc, đến lúc đó chỉ sợ ngay cả sư phụ cũng phải có cách nhìn khác về ta.
Trong nội tâm Văn Dược Vương vô cùng sốt rột, vì phòng ngừa bạo lộ là do mình đánh chết Lâm Tiêu, chẳng biết lúc nào, ba người Văn Dược Vương đều mang vào một cái mặt nạ huyết sắc, vô cùng bí ẩn.
Dưới chiến lực cường đại của Vô Song Vương, sinh vật hài cốt này rốt cục khung xương nát bấy, triệt để không có động tĩnh gì nữa.
- Chúng ta tiếp tục tiến về trước, ba người chúng ta liên thủ, Lâm Tiêu kia chỉ một người, chắc hẳn sẽ không đi nhanh được, nói không chừng vẫn còn ở phía trước cũng nên.
Hơi chút nghỉ ngơi, ba người Văn Dược Vương lại lần nữa xuất phát.
Thành Yêu Minh cách Chiến trường Cổ Tộc xa xôi, Phân thân Toản Địa Giáp vào ngày thứ ba từ khi Lâm Tiêu tiến vào Chiến trường Cổ Tộc mới đuổi tới.
Lưu quang màu vàng xuyên qua hạp cốc hắc ám, Phân thân Toản Địa Giáp nhanh chóng đi vào Chiến trường Cổ Tộc.
- Ồ, xem ra những oan hồn kia đã tán đi rồi.
Hai cánh chấn động, Phân thân Toản Địa Giáp hóa thành một đạo ánh sáng kim sắc, vạch phá phía chân trời, lập tức biến mất ở cuối tầm mắt, dùng tốc độ của Phân thân Toản Địa Giáp, lại không có oan hồn dây dưa, nhiều nhất chỉ hao hơn một ngày là đã có thể chạy đến.
Thời gian trôi qua.
Ba người Văn Dược Vương không ngừng tới gần chỗ Lâm Tiêu đang nghỉ ngơi ở hạch tâm khu vực hài cốt.
- Ồ, là Dưỡng Hồn Thảo.
Đột nhiên, Văn Dược Vương giống như là nhìn thấy gì đó, trên mặt lộ ra một tia kinh hỉ, chỉ thấy ở chỗ cách hắn 1000m, một gốc linh dược màu đen đang có chút chập chờn trong gió, linh dược này cao một xích, có tất cả ba phiến lá cây, trên mỗi một phiến lá đều có một mặt quỷ, nhìn qua thập phần quỷ dị và âm trầm, đúng là Vương cấp Dưỡng Hồn Thảo.
Dưỡng Hồn Thảo, là một loại linh dược thập phần thưa thớt, công hiệu của nó cực kỳ cường đại, sau khi trải qua luyện chế đơn giản liền có thể tăng lên linh hồn chi lực cho võ giả, trình độ tăng lên chừng ba thành linh hồn Vương giả Sinh Tử cảnh nhất trọng, chớ xem thường ba thành này, Vương giả Sinh Tử cảnh tuy rằng có thể rèn luyện thần hồn, nhưng tốc độ tăng lên lại vô cùng chậm chạp, bình thường ba thành cường độ linh hồn của Vương giả Sinh Tử cảnh nhất trọng đủ khiến Vương giả Cường giả Sinh Tử cảnh tam trọng phải động tâm, tiết kiệm hơn mười năm khổ tu.
Hơn nữa, đây chỉ là trải qua luyện chế bình thường, nếu luyện chế thành đan dược, công hiệu càng thêm khả quan.
- Không nghĩ tới vậy mà lại tìm được một gốc Dưỡng Hồn Thảo, thật sự là thu hoạch ngoài ý liệu.
Văn Dược Vương hóa thành một đạo lưu quang, trảo tới Dưỡng Hồn Thảo kia, ngay khi hắn sắp hái được Dưỡng Hồn Thảo thì, đột ngột --
- Dừng tay.
Bên ngoài hơn trăm dặm truyền đến tiếng hét to, ba đạo thân ảnh phá không mà đến, tốc độ nhanh không thể tưởng tượng nổi.
Văn Dược Vương mắt nhìn đằng sau cũng không quản đến đối phương, động tác trên tay không ngừng, bắt lấy Dưỡng Hồn Thảo.
Đối phương thấy Văn Dược Vương không ngừng động tác, một người trong đó đột nhiên đánh ra một chưởng, một đạo lưu quang màu đen quỷ dị từ đằng xa bạo lướt đến, nhắm thẳng hậu tâm Văn Dược Vương, dưới nguy cơ mãnh liệt, Văn Dược Vương cứ thế ngừng trảo tới Dưỡng Hồn Thảo, đánh một chưởng ra sau.
Phịch một tiếng, lưu quang màu đen tiếp xúc với tay phải Văn Dược Vương, lập tức nổ ra, lực lượng cường đại đánh Văn Dược Vương bay ra trăm mét.
Văn Dược Vương sắc mặt biến hóa, coi như là trong quá trình bay ngược vẫn không buông tha Dưỡng Hồn Thảo.
- Lên.
Chỉ thấy tại dưới Chân Nguyên của Văn Dược Vương, một đống bùn đất cuối cùng của Dưỡng Hồn Thảo lập tức đã lọt vào trong Không Gian Giới Chỉ của hắn.
- Muốn chết.
Nhìn thấy Dưỡng Hồn Thảo biến mất, một trong ba người bay tới chẳng quan tâm, chụp một chưởng về phía Văn Dược Vương, thanh thế to lớn.
- Người nào?
Băng Đao Vương nộ quát một tiếng, trong một chớp mắt ngăn ở trước mặt Văn Dược Vương, băng đao hơi mỏng chém ra, đánh tan khí kình đánh úp lại.
Bá bá bá.
Ba đạo thân ảnh lơ lửng ở bên ngoài hơn mười dặm, ba người này đều mặc áo choàng đen, xuyên thấu qua che đầu, mơ hồ có thể trông thấy trên mặt còn đeo mặt nạ bạc, trong ánh mắt dưới mặt nạ hiện ra hung quang.
Không xảo không thành sách, đang truy tung Lâm Tiêu, hai chi đội ngũ Văn Dược Vương và Thiết Kiếm Vương vậy mà lại tình cờ gặp nhau, hơn nữa còn nổi lên xung đột.
- Vương giả Sinh Tử cảnh Nhị trọng đỉnh phong?
Ba người Băng Đao Vương liếc mắt thấy được khí tức trên thân ba người này như uyên như ngục, thập phần đáng sợ, trong đó hai người rõ ràng ở nhị trọng đỉnh phong, còn một người hơi yếu một chút, nhưng cũng ở nhị trọng trung kỳ, tiếp cận nhị trọng đỉnh phong
- Che dấu như vậy, giả thần giả quỷ, không phải là Vương giả Yêu tộc đấy chứ? Xem khí tức cũng không giống?
Yêu Vương sau khi hóa thành nhân hình, không khác gì với nhân loại, nếu mặc vào áo choàng, đeo lên mặt nạ, trong khoảng thời gian ngắn quả thật rất khó phân biệt.
- Ba vị, các ngươi vô cớ công kích chúng ta, cũng quá không có lễ phép đi.
Nếu như là dưới tình huống bình thường, Văn Dược Vương căn bản chẳng muốn nói nhảm với đối phương, nhưng hôm nay bọn hắn lại đang đuổi theo Lâm Tiêu, Dưỡng Hồn Thảo đến tay, cũng lười quản nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.