Võ Đạo Đan Tôn

Chương 1133: Yêu tộc ám sát




Lâm Tiêu thở hắt ra, gật đầu nhận lấy Thái Nhất Hoang Long phù:
- Đa tạ bệ hạ.
Lâm Tiêu bỏ Thái Nhất Hoang Long phù vào Thương Long Tí, hắn cảm giác long khí trên phù văn làm Thương Long Tí dao động một chút chút.
Lâm Tiêu giật mình hỏi:
- Bệ hạ, không biết Thái Nhất Hoang Long phù này là tìm được từ đâu?
Từ lần trước Long gia bảo vệ Lâm Tiêu trong không gian loạn lưu, mất đi long khí nên chìm vào ngủ say, muốn sống lại phải cho nó hấp thu bản mệnh long phách. Bản mệnh long phách là long hồn cường đại sau khi long tộc viễn cổ chết ngưng tụ thành, muốn tìm được nó rất khó khăn. Bây giờ Lâm Tiêu thấy Thái Nhất Hoang Long phù khiến Thương Long Tí hơi dao động, lòng hắn máy động.
- Thái Nhất Hoang Long phù là ngày xưa trẫm đi du lịch hoang dã cổ địa có được từ một di tích viễn cổ. Hoang dã cổ địa là một cấm địa vương giả cực kỳ mênh mông, đáng sợ. Hoang dã cổ địa nằm ở trời sao vực ngoại, bên trong sinh tồn một man tộc rất mạnh. Cường giả man tộc cực kỳ hận nhân loại chúng ta. Không chỉ nhân loại, Vương giả Yêu Vương cũng bị man tộc hận.
- Đây là một tộc quần căm thù bất cứ chủng tộc nào khác. Nhưng bên trong hoang dã cổ địa có nhiều báu vật. Thực lực như ngươi có thể đi hoang dã cổ địa rèn luyện một chuyến, nhưng hiện tại trẫm khuyên ngươi tốt nhất hãy bỏ ý nghĩ này.
Tim Lâm Tiêu đập nhanh:
- Chẳng lẽ vì nhóm phân điện chủ Võ điện?
- Đúng vậy! Chắc ngươi cũng nghe nói. Khoảng hai mươi năm trước phân điện chủ Võ điện, thống lĩnh Nguyên Võ thánh địa, các cao thủ hàng đầu mấy đại thế lực Đế quốc Võ Linh chúng ta đi hoang dã cổ địa du lịch nhưng không ngờ một đi không trở lại. Trẫm cũng từng đi tìm nhưng bặt vô âm tín.
- Bọn họ là cường giả chỉ cách Vương giả Sinh Tử cảnh đệ tam trọng một bước, nhiều người chết trong hoang dã cổ địa, nếu ngươi đi trẫm sợ ngươi gặp chuyện ngoài ý muốn.
- Đương nhiên trẫm không thể ngăn cản quyết định của ngươi, nếu ngươi thật sự muốn đi thì nhớ hết sức cẩn thận, đừng vào quá sâu.
Lâm Tiêu đã lên tiếng hỏi tức là có ý định. Bách Lý Tỉ biết nhân vật như Lâm Tiêu sẽ không vì sợ nguy hiểm mà không dám đi, nên gã lên tiếng nhắc nhở.
- Thôi trẫm đi đây, làm chuyện gì nhớ cẩn thận.
Giữa trưa hôm đó Bách Lý Tỉ mang theo Bách Lý Tuyền rời khỏi Quận Hiên Dật.
Sơn mạch Liên Vân, ngọn núi cheo leo đứng thẳng, trập trùng không dứt.
Giờ phút này, sâu trong Sơn mạch Liên Vân cách Quận Hiên Dật mấy vạn dặm. Mấy con Yêu Vương toát ra khí thế khủng bố đang bàn cứ trên một ngọn núi, nhắm mắt tĩnh dưỡng. Trên đỉnh ngọn núi một Yêu Vương có đôi cánh trắng muốt đang híp mắt, tia mắt sáng nhiều màu nhìn hướng Quận Hiên Dật.
Yêu Vương này bản thể là Linh Đồng Điêu. Yêu tộc khác với nhân loại có thể tu luyện nhiều võ học, nhưng yêu tộc có các loại bí pháp khác nhau. Linh Đồng Điêu có bí pháp là thiên nhãn, có thể thấy tình huống cách xa mấy vạn dặm. Khác với Vương giả bình thường dùng thần hồn hay tinh thần, cảm giác rình ngó, Linh Đồng Điêu chỉ dựa vào mắt thường, nên khó bị phát hiện.
Khoảng thời gian này Linh Đồng Điêu luôn lén rình rập tình huống trong Quận Hiên Dật, theo dõi hành động của Lâm Tiêu.
Linh Đồng Điêu chợt hét vọng xuống dưới:
- Đại nhân!
Vù vù vù!
- Có chuyện gì?
Một con Yêu Vương toàn thân đỏ máu xuất hiện trên đỉnh núi, đôi mắt đỏ ngầu hung ác lóe tia sáng đáng sợ.
Linh Đồng Điêu đáp:
- Bách Lý Tỉ Đế quốc Võ Linh mới rồi đã đi khỏi Quận Hiên Dật.
- Cái gì? Tốt quá!
Mắt Yêu Vương đỏ bắn ra sát khí đáng sợ:
- Ngươi tiếp tục theo dõi chặt chẽ, nhìn xem Bách Lý Tỉ có đi thật không. Nhớ kỹ, đừng để Bách Lý Tỉ phát hiện ra ngươi. Ngoài ra ngươi phải luôn luôn giám thị Lâm Tiêu, thấy hắn rời khỏi Quận Hiên Dật thì phải báo cho ta biết ngay.
Yêu Vương màu đỏ này là một trong ba Yêu Vương của Yêu Vương cung Sơn mạch Liên Vân, Huyết Ưng Vương. Vốn Huyết Ưng Vương định núp bên ngoài Quận Hiên Dật chờ Lâm Tiêu đi ra là giết ngay, chẳng ngờ Bách Lý Tỉ đến Quận Hiên Dật. Là Vương giả Sinh Tử cảnh đệ tam trọng đáng sợ, Huyết Ưng Vương sợ bị Bách Lý Tỉ phát hiện nên núp trong Sơn mạch Liên Vân cách mấy vạn dặm, sai Linh Đồng Điêu quan sát tình hình.
Linh Đồng Điêu dựa vào mắt thường quan sát kẻ địch, chỉ cần là trong ánh mắt không ẩn chứa sát khí thi rất khó bị kẻ địch phát hiện. Nếu không Bách Lý Tỉ đáng sợ đã sớm cảm giác bị người nhìn ngó.
Linh Đồng Điêu trả lời:
- Tuân lệnh!
Bách Lý Tỉ đi mấy ngày sau Lâm Tiêu bế quan, cẩn thận suy ngẫm cảm ngộ trong nửa tháng nay.
Về mặt dung hợp áo nghĩa Lâm Tiêu đã cảm ngộ rất vững chắc, nhưng vì chỉ giới hạn trong áo nghĩa nên chậ chạp mãi không tiến bộ. Những ngày tiếp theo Lâm Tiêu liên tục nâng cao lĩnh ngộ áo nghĩa thì thực lực tự nhiên sẽ tiến bộ.
Đương nhiên nếu muốn đến viên mãn vẫn rất khó khăn. Một môn võ học bằng vào tu luyện thì dù có cố gắng đến mấy cũng không thế đạt tới đỉnh phong được. Chỉ có không ngừng chiến đấu, thí nghiệm mới dần hoàn thiện.
Ngày hôm nay, Lâm Tiêu thầm quyết định:
- Hoang dã cổ địa, ta phải đi chỗ đó. Trước khi đi ta cần về đảo Mê Thất một chuyến, để phụ mẫu ổn định chỗ ở.
Trong thời gian này Quận Hiên Dật luôn bình yên vô sự nhưng không có nghĩa là nó luôn an toàn. Lâm Tiêu có trực giác Quận Hiên Dật hiện là bình yên trước cơn bão, giông tố đáng sợ đang ấu nhưỡng, sơ sẩy một cái là sẽ tan xương nát thịt.
Lâm Tiêu đã thông báo quyết định cho mọi người, hắn không nhắc gì đến Thương Long Tí.
May mà chỉ mình nhóm đại ca Lâm Hiên biết rõ Thương Long Tí, toàn là người mình, không sợ bọn họ lộ ra. Cuối cùng mấy Nửa Bước Vương giả Đông Phương Hiên Viên ở lại. Đại ca Lâm Hiên cũng ở lại bảo vệ Quận Hiên Dật. Tỷ muội Đông Phương Nguyệt Linh, Đông Phương Nguyệt Mính, Lâm Nhu thì cùng đi đảo Mê Thất, ở đó có thể lĩnh ngộ không gian đạo văn mau hơn, có cơ hội đột phá Sinh Tử cảnh.
Sắp xếp xong xuôi Lâm Tiêu không vội vàng đi ngay, hắn ngồi xếp bằng trong phủ đệ, yên lặng chờ đợi.
Trong khoảng thời gian này Lâm Tiêu cứ cảm thấy bị ai rình rập, loại cảm giác này vô cùng huyền diệu, như có như không. Lâm Tiêu đặc biệt thi triển Thông Thiên Nhãn mấy lần kiểm tra, định tìm ra nguồn gốc cảm giác. Nhưng trong phạm vi vạn dặm Thông Thiên Nhãn quét mắt không có gì khác lạ.
Lúc trước Lâm Tiêu luận bàn với Bách Lý Tỉ bệ hạ luôn luôn có cảm giác này, nhưng nó rất mơ hồ, nhẹ đến mức dễ dàng bỏ qua.
- Nếu chỉ xuất hiện cảm giác này một lần thì có lẽ trực giác của ta xảy ra vấn đề, nhưng cảm giác luôn như có như không thì ta tuyệt đối không thể khinh thường.
Loại cảm giác này là Lâm Tiêu trải qua bao nhiêu lần ra sống vào chết rèn luyện, hắn vững tin vào trực giác của mình. Nếu có ai âm thầm rình rập hắn thi chỉ có hai khả năng.
Một là thực lực của đối phương rất đáng sợ, cường đại đến lỗi hơn hẳn Bách Lý Tỉ bệ hạ, cho nên Bách Lý Tỉ bệ hạ cũng không phát hiện ra đối phương. Trong đầu Lâm Tiêu liên tưởng được mỗi mình Khôi Đấu lão tổ trong Sơn mạch Liên Vân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.