Võ Đạo Đan Tôn

Chương 112: Thống kê thành tích (1)




Chương 112: Thống kê thành tích. (1)
- Lý Mạc, bốn cái mũi yêu thú chậc chậc, hẳn là người nhiều nhất trước mắt a!
Một chấp sự Võ Giả Liên Minh mỉm cười nói.
Với tư cách Chuẩn Võ giả có thể trong một ngày đánh chết bốn đầu nhất tinh yêu thú, quả thật xem như thành tích rất giỏi rồi.
- Bốn con yêu thú, Lý Mạc này tuy rằng không chiếm được đệ nhất, nhưng Top 3 có lẽ không có vấn đề gì!
Chúng thiếu niên cũng nhao nhao nghị luận.
- Xem kia, là Trần Phong, nghe nói hắn lần này đây tổng cộng đánh chết năm đầu nhất tinh yêu thú.
Rốt cục đến phiên Trần Phong lên sân khấu, không ít thiếu niên đều là gắt gao theo dõi hắn, ánh mắt hâm mộ.
"Cái gì hắn đánh chết năm đầu nhất tinh yêu thú, nếu không phải đoàn đội bọn hắn có năm người, bằng vào một mình Trần Phong có thể đánh chết năm đầu nhất tinh yêu thú sao? Quả thực là nói đùa.
Cũng có thiếu niên ghen ghét đồng thời tỏ vẻ khinh thường.
Dưới ánh mắt soi mói của mọi người, Trần Phong đổ ra cái mũi của năm đầu nhất tinh yêu thú trong hành trang ra, Võ Giả Liên Minh chấp sự sau khi kiểm tra từng cái liền tuyên bố:
- Trần Phong, năm con yêu thú, tạm liệt đệ nhất!
Võ Giả Liên Minh chấp sự trên mặt mỉm cười, hắn cũng từng tham gia không ít lần dã ngoại khảo thí khảo hạch của Chuẩn Võ giả, căn cứ theo kinh nghiệm trước kia, nếu như có thể đánh chết năm đầu nhất tinh yêu thú, như vậy bình thường có thể cạnh tranh vị trí đệ nhất danh.
- Ha ha, xem ra dã ngoại khảo thí đệ nhất danh lần này không sai biệt lắm chính là ta rồi
Trần Phong dương dương đắc ý đi tới một bên, thần sắc lộ ra rất đường hoàng.
Chúng Chuẩn Võ giả trẻ tuổi ở đây lông mày đều nhíu một cái, đối với sự cuồng vọng và đường hoàng của Trần Phong trong lòng không khỏi cực kỳ chán ghét.
Rầm Ào Ào!
Đúng lúc này, một Chuẩn Võ giả dáng người khôi ngô, trầm mặc không nói, đại đa số thiếu niên ngay cả danh tự cũng không rõ đi đến trước sân khấu kiểm nghiệm, bao khỏa khẽ đảo, lập tức cái mũi yêu thú liên tiếp rơi xuống.
- Ai vậy? Xem ra đánh chết không ít yêu thú.
Lúc này có người hoảng sợ nói.
- Đây không phải Vương Võ sao? Nghe nói là hắn là một người lên núi khảo hạch, sao lại giết được nhiều nhất tinh yêu thú vậy chứ?
- Đúng vậy a, ta nghe nói Vương Võ này là lần thứ ba tham gia dã ngoại khảo thí khảo hạch, hai lần trước đều không thể thông qua.
- Tuy nói Vương Võ năm nay cũng mới chỉ có mười sáu tuổi, nhưng một người liên tục hai lần dã ngoại khảo thí khảo hạch cũng không thể thông qua, sao lại đột nhiên trở nên mạnh vậy chứ?
Không ít thiếu niên tỏ vẻ khó có thể tin, đại đa số thiếu niên đều kết bạn lên núi, bất quá cho dù như thế, thường thường cũng chỉ có thể giết chết hai ba đầu, ba bốn đầu nhất tinh yêu thú, không ít đội ngũ thậm chí ngay cả định mức mỗi người một đầu cũng không thể đạt tiêu chuẩn. Về phần một người lên núi càng rất ít đạt được chiến lợi phẩm, thường thường có hai đầu cũng đã khiến người rất giật mình rồi, nhưng hiện giờ cái mũi yêu thú Vương Võ đổ xuống rõ ràng không chỉ đơn giản là hai ba đầu.
Càng khiến mọi người giật mình chính là Vương Võ này mọi người cũng nghe nói qua, năm nay mới chỉ có mười sáu tuổi, tính ra cũng được xưng là thiên tài thiếu niên, lúc lần thứ nhất tham gia khảo hạch hắn cũng giống như Lữ Tuyết, Vu Dịch Văn, đều có chút khiến người chú mục, chỉ là vượt ngoài ý định là Vương Võ liên tục tham gia hai lần dã ngoại khảo thí khảo hạch đều không thể thông qua, thời gian dần trôi qua liền trở thành trò cười cho người khác, dần dần bị quên lãng.
Không nghĩ tới lần này vậy mà thoáng một phát đánh chết nhiều yêu thú như vậy .
- Vương Võ, sáu con yêu thú, trước mắt xếp hàng thứ nhất!
Chấp sự phụ trách kiểm tra sau khi kiểm tra xong cao giọng quát.
- Xoạt!
Hắn vừa dứt lời, toàn bộ đất trống liền truyền ra một hồi thanh âm kinh hô, Vương Võ này một người vậy mà đánh chết sáu đầu nhất tinh yêu thú, tương đương với một tổ hợp ba người tương đối mạnh rồi, làm sao có thể khiến người không kinh hãi, không kinh ngạc cho được.
- Vương Võ này không lộ sơn thủy không ngờ lại đáng sợ như vậy
Hai mắt các thiếu niên gắt gao theo dõi hắn, nhưng Vương Võ lại hồn nhiên chưa phát giác ra, sau khi thông qua khảo hạch liền lẳng lặng đứng một bên, mặt không biểu tình, hiển nhiên cũng không để ánh mắt của mọi người ở trong lòng.
- Vương Võ này không tệ, vinh nhục không sợ hãi.
Chúc Sơn ở một bên khẽ gật đầu, đánh chết yêu thú, cũng không chỉ là xem tu vị và thực lực, càng phải có một khỏa tâm cường đại, chỉ có võ giả đã trải qua gặp trắc trở, tâm như bàn thạch mới có thể ở lần lượt lớn lên từ trong ngăn trở và hiểm cảnh, trở thành trụ cột tương lai của Tân Vệ Thành.
Các thiếu niên nguyên một đám sợ hãi thán phục lên tiếng, không ít Chuẩn Võ giả càng dùng ánh mắt đồng tình, thương cảm, trào phúng nhìn về phía Trần Phong, vừa rồi Trần Phong còn gọi rầm rĩ lấy đệ nhất danh lần này không sai biệt lắm là hắn rồi, khiến mọi người cực kỳ bất mãn.
Nhưng bây giờ, cuồng ngôn vẫn còn bên tai, đã bị một người học viên trong nháy mắt vượt qua rồi..
- Đáng giận, Vương Võ này sao lại có nhiều cái mũi yêu thú như vậy!
Trần Phong sắc mặt tái nhợt một mảnh, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Vương Võ, trong nội tâm hận đến muốn chết:
- Tên Vương Võ này cũng quá đáng hận rồi, trên người có sáu mũi yêu thú vậy mà không lên tiếng, hơn nữa hết lần này tới lần khác lại chờ ngay sau khi ta vừa kiểm kê xong lại ra tay, rõ ràng là muốn Trần Phong ta mất mặt trước mọi người, đánh vào mặt Trần Phong ta mà, thật sự là đáng hận!
Trần Phong nhịn không được vô cùng phẫn nộ, mà mấy tiểu đệ chung quanh hắn cũng tràn đầy căm phẫn.
Nhưng đây là trên đất trống, Trần Phong bọn hắn cũng không dám làm gì Vương Võ.
Thành tích khảo hạch vẫn còn tiếp tục, rốt cục đến phiên Lữ Tuyết.
- Lữ Tuyết, ba con yêu thú.
Chấp sự phụ trách kiểm tra cao giọng quát, mặt mang mỉm cười.
Trong rất nhiều Chuẩn Võ giả độc thân lên núi, Lữ Tuyết này đánh chết ba con yêu thú, chỉ xếp hạng dưới Vương Võ, luận thành tích chân thật, kỳ thật không hề dưới những Chuẩn Võ giả kết bạn mà đi kia.
Lữ Tuyết sau khi thông qua khảo hạch, ánh mắt nhìn về phía đám người, tựa hồ đang tìm kiếm lấy gì đó.
- Đúng rồi, Lâm Tiêu và Vu Dịch Văn đâu rồi? Sao không thấy hai người bọn họ, chẳng lẽ hai người bọn họ cũng đều bị trọng thương, không thể tham gia khảo hạch cuối cùng sao?
Chứng kiến cử động của Lữ Tuyết, trong đám người đột nhiên có người nghi hoặc lên tiếng.
Với tư cách là người có thành tích tốt nhất trong khảo hạch lần trước, ba thiên tài khiến người khó lãng quên nhất, không ít Chuẩn Võ giả sau khi Lữ Tuyết kiểm tra đo lường xong đều nghĩ tới Lâm Tiêu và Vu Dịch Văn.
Bất quá mặc cho bọn hắn tìm kiếm thế nào, trong tràng cũng không hề thấy thân ảnh Lâm Tiêu và Vu Dịch Văn, cái này khiến trong lòng rất nhiều Chuẩn Võ giả biết rõ bọn hắn đều lộ ra có chút giật mình, dù sao vô luận là Lâm Tiêu hay là Vu Dịch Văn, lúc khảo hạch trong phòng thành tích đều hơn xa Lữ Tuyết, hiện giờ Lữ Tuyết cũng đánh chết ba con yêu thú, trong lòng mọi người tự nhiên đối với thành tích của Lâm Tiêu và Vu Dịch Văn hiếu kỳ không thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.