Võ Đạo Đan Tôn

Chương 1071: Lực quỷ vương (1)




Ông!
Linh hồn lực cùng tinh thần lực lập tức hóa thành chiến đao, trôi nổi trong hồn hải của mọi người, trói buộc lời nói cùng việc làm của họ, đồng thời sát nhập vào linh hồn của họ.
Mọi người có thể cảm giác được vừa tiếp nhận ấn ký, linh hồn lực của mình trở nên cường đại hơn, càng hiểu rõ về không gian lực.
Sắc mặt Lâm Tiêu hòa hoãn, nói:
- Chư vị, không cần phản kháng.
Vung tay lên, Thương Long Tí tràn ra cỗ hấp lực thật lớn, như một hắc động đem một trăm mười ba Nửa Bước Vương Giả trong điện hút vào bên trong.
Trong không gian rộng lớn của Thương Long Tí, một trăm mười ba cao thủ Nửa Bước Vương Giả xuất hiện, kinh hãi nhìn quanh bốn phía, trong cảm giác của họ nơi này giống như một không gian giam cầm, cảm giác thần thức cũng không thể phóng ra ngoài, thậm chí đạo văn lực hoàn toàn mất đi công hiệu.
- Chư vị, nơi này là không gian bí bảo của ta, các ngươi ở lại nơi này, chờ ra khỏi Đảo Mê Thất ta sẽ cho các ngươi đi ra.
Thanh âm Lâm Tiêu truyền vào Thương Long Tí, đồng thời triệt mở che chắn, làm cho thần thức của mọi người có thể cảm giác thế giới bên ngoài.
Khi hắn đột phá sinh tử cảnh, không gian bên trong đã biến hóa, hiện tại biến lớn hơn ngàn trượng, cho dù cất chứa mấy ngàn người cũng không thành vấn đề.
Đây cũng là nguyên nhân Lâm Tiêu nắm chắc có thể cùng đưa mọi người rời đảo, sau khi huyết nhục tương liên cùng Thương Long Tí, hắn có thể cảm nhận được không chỉ làm cho Phân thân Toản Địa Giáp đi vào, còn có thể đưa sinh mệnh khác tiến vào bên trong, rốt cục đã có đặc thù của thánh khí.
- Lâm đảo chủ lại có bí bảo không gian như vậy!
Trong Thương Long Tí, mọi người bị rung động thật sâu, bọn họ sinh trưởng trong Đảo Mê Thất, chưa từng nghe nói qua có bảo vật như vậy, khó trách Lâm đảo chủ phải lập ấn ký vương giả, nếu không một khi có người trong bọn họ truyền tin tức đi ra, chỉ sợ sẽ làm toàn bộ đại lục điên cuồng đuổi giết Lâm Tiêu.
Làm xong tất cả chuyện này, Lâm Tiêu trực tiếp xé rách hư không, bước vào bên trong.
Trong hư không là một mảng không gian loạn lưu thật lớn, lưu chuyển khắp chung quanh Lâm Tiêu, rốt cục không thể xúc phạm tới hắn mảy may.
Không bao lâu, Lâm Tiêu đi tới dải không gian mảnh nhỏ bao phủ Đảo Mê Thất, đi thẳng vào bên trong, chỉ cần xuyên qua dải không gian mảnh nhỏ này, như vậy hắn có thể hoàn toàn rời khỏi phạm vi Đảo Mê Thất, trở lại Vô Tận Hải.
Trong dải không gian mảnh nhỏ, từng đạo toái phiến cuồng bạo không ngừng oanh kích lên người Lâm Tiêu, lực lượng cường đại làm cho hắn không ngừng tránh né, không gian mảnh nhỏ không giống không gian loạn lưu, chỉ là một tầng cách ly đáng sợ sau khi không gian vỡ vụn, cho dù Lâm Tiêu từng lĩnh ngộ không gian áo nghĩa nhưng cũng phải thật cẩn thận, miễn cho không gian mảnh nhỏ cường đại cắt lên thân thể hắn làm bản thân bị thương.
Nhưng có một điều đáng giá, trong quá trình xuyên qua dải không gian mảnh nhỏ, Lâm Tiêu càng thêm sâu sắc lý giải không gian áo nghĩa, hắn không lãng phí cơ hội này mà trầm tĩnh vào lý giải không gian phong bạo bên trong bia đá cổ xưa ghi chép lại.
Trong hoàn cảnh như vậy, tu luyện không gian phong bạo là một cơ hội không nhỏ, dải không gian mảnh nhỏ kéo dài tựa hồ không có cuối, Lâm Tiêu vừa tu luyện vừa bay tới.
Hoa hoa!
Nơi này là một mảnh hải vực không thấy biên giới, sóng biển thổi quét, phát ra tiếng nổ vang ầm ĩ, chạy chồm về phía trước.
Trên mặt biển, một dải không gian mảnh nhỏ nối liền thiên địa, bên ngoài dải không gian mảnh nhỏ kia lại có từng đạo phù văn huyền diệu lưu chuyển, hình thành một trận pháp thật lớn, đem không gian mảnh nhỏ bao vây bên trong, kết hợp cùng một dãy, hình thành một mảnh kỳ cảnh thật thần bí.
Sưu!
Đột nhiên hư không bên ngoài dải không gian mảnh nhỏ vỡ ra, trận văn dao động, một thân ảnh từ trong bay ra ngoài, trôi nổi trong thiên địa.
- Rốt cục đã rời khỏi Đảo Mê Thất!
Ngẩng đầu nhìn trời, ánh nắng sáng rỡ chiếu xuống, Lâm Tiêu hít sâu một hơi, toàn thân thật thoải mái.
Trải qua thời gian phi hành không biết bao lâu, cuối cùng hắn đã rời khỏi phạm vi Đảo Mê Thất, dọc đường bị vô số mảnh nhỏ không gian tập kích, nếu không có Thiên Mang Khải phòng hộ, chỉ sợ sớm bị trọng thương, nhưng dù là như thế áo bào của hắn vẫn rách tung tóe, bộ dáng có chút chật vật, cũng có chút vết thương nhỏ.
Đồng thời Lâm Tiêu cũng chú ý tới trận pháp bao phủ bên ngoài, trong lòng nghi hoặc, kỳ quái, nơi này sao lại có một trận pháp.
Điều này hiển nhiên thật không thích hợp, căn cứ theo kinh nghiệm của hắn dù ngu ngốc cũng có thể nhìn ra, không gian mảnh nhỏ bao phủ ngoài đảo không phải do cường giả tạo thành, mà là thiên nhiên kỳ quan, nhưng ngoài kỳ quan này lại có trận pháp bao phủ cả địa phương lớn như thế, tuy rằng không có lực công kích nhưng sự xuất hiện của nó đã có vẻ thập phần quỷ dị.
Trong lòng Lâm Tiêu lập tức cảnh giác.
- Mặc kệ, không biết hiện tại ta tới nơi nào, trước tìm phương hướng, chỉ cần tìm được tiểu đảo có người là có thể biết vị trí của mình.
Sưu!
Lâm Tiêu hóa thành một đạo lưu quang, nháy mắt biến mất cuối chân trời.
Giờ phút này, cách chỗ Lâm Tiêu chừng mấy chục vạn dặm, trên một hòn đảo lớn chừng trăm dặm, hai thân ảnh đột nhiên xuất hiện, một người hình thể gầy yếu, lưng đeo đại đao màu đen, một là nữ tử da đen dáng người xinh đẹp, trên mặt đầy hình xăm quỷ dị màu sắc rực rỡ, yêu diễm cực điểm.
Nam tử dữ tợn cười:
- Xem ra lại có con mồi từ trong không gian mảnh nhỏ đi ra rồi, lần này đại ca bế quan, nhất định do hai người chúng ta ra tay.
- Giết hắn, đoạt lấy không gian đạo văn trên người hắn!
Nữ tử lộ ra nụ cười âm lãnh, ngay sau đó hai người phá vỡ hư không biến mất.
Trên mặt biển mênh mang, Lâm Tiêu đang bay nhanh.
Bởi vì triệt hồi che chắn, nhóm cao thủ trong Thương Long Tí đều cảm giác được phong cảnh bên ngoài, kích động không thôi, nhưng bởi vì cần dùng tốc độ nhanh nhất trở lại Đế quốc Võ Linh, Lâm Tiêu chưa thả họ đi ra, mà tiếp tục lưu họ ở bên trong.
Đột nhiên…
Oanh!
Một đao mang đáng sợ xé rách hư không, bổ mạnh về phía Lâm Tiêu, trong vội vàng Lâm Tiêu dừng phắt người, một quyền dập nát đao mang thật lớn, lực lượng cường đại tạc mặt biển lên cao ngàn thước, thân hình Lâm Tiêu bay ngược ra xa vài trăm thước.
- Tiểu tử, phản ứng không tệ, có thể tránh được công kích của Lực Quỷ Vương ta!
Tiếng cười âm lãnh vang lên, lả tả hai tiếng, hư không phía trước chợt xé rách, hai cao thủ lần lượt bước đi ra, trên người tản mát sát khí không hề che giấu.
- Các hạ là ai? Vì sao ra tay với ta?
Lâm Tiêu cau mày, hai người này đều là cao thủ sinh tử cảnh.
Vương giả Sinh tử cảnh trên đại lục cực kỳ thưa thớt, rất khó nhìn thấy, nhưng hiện tại lập tức liền xuất hiện hai người, tình huống thật quỷ dị.
Mà nhóm cao thủ bên trong Thương Long Tí nhìn thấy một màn vừa rồi, cả kinh toát mồ hôi lạnh.
- Sao lại thế này? Hai Vương giả Sinh tử cảnh từ đâu mà tới?
- Đều nghe nói bên ngoài có nhiều sinh tử cảnh, quả nhiên là thật sự, đảo chủ vừa rời khỏi Đảo Mê Thất liền gặp hai người, nhưng tựa hồ ý tới bất thiện!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.