Võ Đạo Đan Tôn

Chương 106: Đao trảm Chân Võ giả (2)




Chương 106: Đao trảm Chân Võ giả. (2)
Đối diện, Lâm Tiêu sắc mặt lạnh lùng, tâm lại nâng lên đến cực hạn, trước kia hắn mới tách ra với Vu Dịch Văn không bao lâu đã thấy được đạn tín hiệu cầu cứu của Vu Dịch Văn, rồi sau đó thấy được một màn lúc trước, tuy rằng không rõ binh sĩ trước mặt này đến tột cùng là ai, nhưng sát cơ và địch ý toát ra trong mắt đối phương Lâm Tiêu lại có thể cảm nhận được rõ ràng.
Phanh!
Trong núi rừng, Lâm Tiêu và Chu Dật Tử điên cuồng chiến đấu với nhau.
- Chết đi...
Chu Dật Tử sắc mặt dữ tợn, trán nổi lên gân xanh, chiến đao trong tay điên cuồng thi triển, dưới chấn phúc từ nguyên lực trong người, vô số đao mang sâm lãnh phảng phất như mưa to gió lớn tuôn về phía Lâm Tiêu.
Hắn phải trong hai ba phút ngắn ngủn giết chết Lâm Tiêu, bằng không đợi chấp sự Võ Giả Liên Minh đến thì hắn căn bản không có khả năng sống nổi.
Đinh! Đinh! Đinh!
Thanh âm lưỡi đao va chạm liên tiếp vang lên, trong tưởng tượng của Chu Dật Tử, chỉ cần mình thi triển ra toàn bộ thực lực, dù Lâm Tiêu này có cường thịnh trở lại, cũng sẽ không chống đỡ nổi chết trong tay mình, nhưng kết quả lại khiến Chu Dật Tử chấn động, mặc cho hắn công kích như thế nào, Lâm Tiêu lại thủy chung lù lù bất động, giống như đá ngầm trong biển rộng vậy, mặc cho sóng cồn ngập trời thì nó vẫn lù lù bất động.
- Đây là thực lực của Chân Võ giả nhất chuyển sao? Quả nhiên không giống bình thường.
Khi trong lòng Chu Dật Tử khiếp sợ, Lâm Tiêu cũng âm thầm kinh hãi, điên cuồng ngăn cản. Nếu như không có kinh nghiệm chiến đấu của Toản Địa Giáp phân thân, Lâm Tiêu chỉ sợ vừa lên đã bị khí thế đối phương áp đảo, thất thủ bị giết, nhưng nhờ khống chế Toản Địa Giáp phân thân trải qua nhiều cuộc chiến đấu sinh tử nên hắn đối với khí thế điên cuồng của Chu Dật Tử cũng không để tâm lắm.
Duy nhất khiến Lâm Tiêu cảnh giác chính là đao thế lăng liệt của Chu Dật Tử, so với nhất tinh yêu thú, nhân loại có được trí tuệ, công kích cũng không đơn giản như vậy, có chút chiêu thức nhìn như bình thường kỳ thật sau lưng lại dấu diếm sát cơ, từng bước kinh tâm.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Chuẩn Võ giả có thể đánh chết nhất tinh yêu thú thực lực mạnh hơn mình, bởi vì yêu thú không có trí tuệ, chỉ biết lợi dụng tốc độ và thân thể của mình, hoàn toàn không có giảo hoạt gian trá của nhân loại, trong chiến đấu chuyên môn tìm kiếm nhược điểm từ người khác.
Trong chớp mắt, Lâm Tiêu cùng với Chu Dật Tử đã giao chiến trên trăm chiêu, cái trán Chu Dật Tử chậm rãi toát ra mồ hôi, trong nội tâm vô cùng lo lắng, trái lại Lâm Tiêu lại càng ngày càng thành thạo, càng ngày càng tự nhiên.
- Đáng giận!
Chu Dật Tử đột nhiên hét lớn một tiếng, hai con ngươi đỏ bừng, một đao điên cuồng chém về phía Lâm Tiêu.
Đảo Quải Trường Hà!
Bá!
Một đạo đao mang tràn ngập khí thế lăng lệ ác liệt trong nháy mắt tuôn ra, hạo hạo đãng đãng, cuốn đi tất cả, bao phủ lấy quanh thân Lâm Tiêu.
- Nguy hiểm!
Một cổ cảm giác nguy cơ nồng đậm bỗng bay lên trong lòng Lâm Tiêu, khiến lông tơ toàn thân hắn đều dựng đứng.
Hồng Ảnh Phiêu Phiêu!
Đối mặt với một kích toàn lực điên cuồng của Chu Dật Tử, Lâm Tiêu lúc này cũng không tùy tiện ngăn cản, hai chân hăng hái chớp động, Bộ Bộ Sinh Liên, Vô Ảnh Phiêu Hồng Quyết bỗng nhiên thi triển ra, cả người bỗng nhiên như hóa thành một đầu thiên nga ngao du phía chân trời, thân ảnh mờ ảo, thoáng một phát liền thoát ra khỏi đao mang Chu Dật Tử đánh tới, tránh sang một bên.
Oanh!
Sau một khắc, chiến đao trong tay Chu Dật Tử như lôi đình đánh xuống chỗ Lâm Tiêu đứng lúc trước, trên mặt đất lập tức xuất hiện một đạo vết đao dài đến hơn một trượng, vô số đá vụn bụi mù tung bay, kinh thiên động địa.
- Cái gì, đây là thân pháp gì?
Nhìn thấy Lâm Tiêu thậm chí ngay cả một kích mạnh nhất của mình cũng có thể đơn giản tránh đi, Chu Dật Tử kinh hãi đến mất hồn mất vía.
Chiêu Đảo Quải Trường Hà này uy lực vô cùng, dưới chấn phúc từ nguyên lực càng khiến khí thế bàng bạc, ngay cả Chân Võ giả nhị chuyển cũng phải ăn thiệt thòi, thật không nghĩ đến thân pháp Lâm Tiêu kia lại tinh diệu như thế, thậm chí ngay cả một sợi lông của hắn cũng không đánh trúng.
- Đi!
Biết mình trong thời gian ngắn không cách nào đánh chết Lâm Tiêu, Chu Dật Tử trong nội tâm hung ác, quyết đoán đến cực điểm, như thiểm điện lướt đi xa, vọt vào sâu trong rừng, không chút dây dưa dài dòng.
- Hắn muốn chạy trốn!
Lâm Tiêu nhíu mày lại, luận thân pháp, né tránh, Lâm Tiêu tu luyện Nhân cấp cao giai võ kỹ Vô Ảnh Phiêu Hồng Quyết không chút nào kém cỏi hơn Chu Dật Tử, nhưng luận tốc độ, hắn vừa mới tấn cấp nhất chuyển không bao lâu tự nhiên so ra kém Chu Dật Tử sắp tấn cấp nhị chuyển.
- Chạy đi đâu!
Nhưng loại tình huống này, Lâm Tiêu làm sao có thể để cho đối phương bình yên đào tẩu.
Lâm Tiêu bỗng dưng chợt quát một tiếng, trong hai tròng mắt hiện lên tinh mang, hai chân dùng sức đạp một cái, tốc độ lập tức đạt đến mức tận cùng, cả người hóa thành một đạo lưu quang bắn về phía Chu Dật Tử, đồng thời nguyên lực trong cơ thể Lâm Tiêu lao nhanh, nhanh chóng lướt qua kinh mạch vọt tới tay phải.
Tà Nguyệt Trảm!
Vào thời khắc khẩn yếu này, Lâm Tiêu bản năng thi triển ra Tà Nguyệt Trảm đã diễn luyện qua ngàn vạn lần, nhưng cảm thụ lúc này lại hoàn toàn bất đồng, ngay khi xuất đao thật giống như có một cổ thanh tuyền tuôn ra qua trái tim của hắn vậy, một loại hiểu ra thể hồ quán đỉnh bỗng nhiên bay lên.
Xoẹt!
Một đạo đao mang sáng chói như nắng sớm xé mở thiên mạc đen tối, tia chớp như sét đánh bổ về phía Chu Dật Tử.
- Hừ! Ta muốn đi bằng ngươi có thể ngăn cản ta? !
Chu Dật Tử hừ lạnh một tiếng, dưới chân bộ pháp không ngừng, quay người liền chém ra một đao, chỉ cần chặn được một đao kia của Lâm Tiêu là hắn có thể bằng vào tốc độ bỏ xa Lâm Tiêu lại ở sau lưng ngay.
Hai thanh chiến đao bỗng nhiên va chạm trong đêm tối.
- Không tốt!
Ngay khi chiến đao va chạm, sắc mặt Chu Dật Tử đột nhiên đại biến.
Một cổ lực lượng kinh người đáng sợ đến mức tận cùng liền từ trong chiến đao trên tay Lâm Tiêu bạo tuôn ra, đẩy chiến đao mà Chu Dật Tử ngăn cản ra ngoài.
- Làm sao có thể? !
Chu Dật Tử cả kinh toàn thân nổi da gà, hắn tự cho là cực kỳ hiểu rõ đối với lực lượng của Lâm Tiêu, nhưng giờ khắc này hắn biết rõ mình sai rồi, hơn nữa còn sai không hợp thói thường. Nếu như nói trước kia công kích của Lâm Tiêu ở trong mắt hắn giống như sóng cồn bắt đầu khởi động, hắn còn có thể ngăn cản..., vậy thì công kích của Lâm Tiêu giờ phút này lại từ sóng cồn thoáng chốc biến thành biển gầm, khiến hắn hoàn toàn trở tay không kịp.
Xùy~~!
Đao mang sáng chói chưa từng có từ trước đến nay, thế như chẻ tre, đẩy ra chiến đao của Chu Dật Tử sau đó bổ tới cổ họng hắn như thiểm điện.
- Không!
Chu Dật Tử trừng lớn hai mắt hoảng sợ, trong nội tâm tuyệt vọng hò hét.
PHỐC!
Đao mang sắc bén xẹt qua, Chu Dật Tử trừng lớn hai mắt hoảng sợ, đầu phóng lên trời, trên cổ đứt gãy tuôn ra một dòng máu tươi như suối, thân hình đã mất đi đầu lâu dựa vào quán tính còn tiếp tục tiến về trước thêm 10m mới được ngã xuống đất, sau đó không còn chút tiếng động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.