Võ Đạo Đan Tôn

Chương 1034: Có cho phép các ngươi đi sao? (2)




? (2)
- Nhiều? Hắc hắc, Nguyệt Như, ngươi có quan hệ gì với hắn? Nếu ngươi đáp ứng yêu cầu của ta, ta có thể suy nghĩ miễn thu thuế hắn lần này.
Ánh mắt trung niên như độc xà vô cùng âm lãnh, cẩn thận đánh giá Lâm Tiêu cùng Triệu Nguyệt Như.
- Một ngàn thượng phẩm nguyên thạch sao, ta trả!
Không đợi Triệu Nguyệt Như nói chuyện, Lâm Tiêu đã đem một ngàn thượng phẩm nguyên thạch đưa ra, người như vậy chính là chó điên, làm gì cũng muốn cắn người một ngụm.
- Hắc hắc, rất hiểu chuyện đây, đều nghe nói người ngoài tới đều thật giàu có, quả nhiên lời này không giả ah.
Trung niên nhìn chằm chằm Lâm Tiêu, nhe răng cười.
- Lâm Tiêu, ngươi cẩn thận một chút, Vương Nghị không phải người tốt đâu.
Đối phương đã đi, Triệu Nguyệt Như lo âu nhắc nhở.
- Ta hiểu được.
Lâm Tiêu cười lạnh, Vương Nghị chỉ là một tiểu nhân vật, hắn còn chưa đặt vào trong mắt, hiện tại việc quan trọng nhất chính là đem thực lực khôi phục tới đỉnh phong, tạm thời hắn không muốn gây chuyện, chờ khi nào thực lực hắn khôi phục, đối phương ăn vào bao nhiêu phải nhổ ra gấp mười gấp trăm lần.
Trong những ngày kế tiếp, Lâm Tiêu mỗi ngày tu luyện, không gian lực trong cơ thể không ngừng bị luyện hóa, thực lực dần dần khôi phục tới lúc toàn thịnh.
Nháy mắt một tháng thời gian trôi qua.
Trong một tháng này Lâm Tiêu đã hiểu biết càng nhiều về Đảo Mê Thất, trong lòng dần dần có một ít kế hoạch cùng ý tưởng.
Hôm nay tên trung niên lại dẫn người tới nơi ở của Lâm Tiêu bọn họ.
- Đây là nguyên thạch tháng này.
Triệu Nguyệt Như giao ra nguyên thạch cho hắn.
Trung niên cười híp mắt thu nguyên thạch, nói:
- Nguyệt Như, chuyện giữa chúng ta ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?
- Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ!
Triệu Nguyệt Như hừ lạnh nói.
Sắc mặt tên trung niên trầm xuống:
- Vậy sao? Vương Nghị này dù gì cũng là trưởng lão Lệ Thiên hội, gả cho ta ngươi không cần lo lắng tới sinh hoạt nữa, ngươi ngẫm lại xem có bao nhiêu người có thể giống như ta đối đãi ngươi như vậy.
Tên trung niên vươn tay sờ mặt Triệu Nguyệt Như.
- Ba!
Triệu Nguyệt Như hất tay hắn, lui ra sau, thần sắc cảnh giác.
- Vương Nghị, ngươi muốn làm gì!
Mọi người chung quanh xông tới.
- làm sao, các ngươi muốn tạo phản hả?
Tên trung niên nhìn chằm chằm những đại hán vây quanh, cười lạnh âm hiểm nói:
- Ngươi dám động thủ với ta? Triệu Nguyệt Như, ta cho ngươi biết, kiên nhẫn của ta chỉ có hạn, cho ngươi một tháng kỳ hạn cuối cùng, ngươi cẩn thận suy nghĩ đi, ngẫm lại xem năm đó phụ thân ngươi bị phế ra sao, hừ!
Tên trung niên vung tay mang thủ hạ xoay người định rời đi.
- Chậm đã, ta có cho ngươi đi sao.
Đột nhiên một thanh âm lạnh lùng truyền tới, vô cùng bình thản.
- Là ai?
Đám người Lệ Thiên hội quay đầu, phẫn nộ quát.
Một người bước tới trước.
- Là Lâm Tiêu.
- Lâm Tiêu, ngươi muốn làm gì?
Nhóm người Triệu Nguyệt Như chấn động.
- Là tiểu tử ngươi, như thế nào, muốn làm anh hùng hả?
Vương Nghị cười lạnh, quay người lại:
- Chỉ bằng câu nói vừa rồi của ngươi, lần này nhất định phải giao tiếp một ngàn thượng phẩm nguyên thạch, nếu không ngươi đừng hòng bình yên vô sự!
- Thật có lỗi, ta không phải tới đưa nguyên thạch, mà là muốn lấy nguyên thạch, một vạn thượng phẩm nguyên thạch, không được thiếu một viên nào!
Lâm Tiêu thản nhiên nói.
- Ha ha ha, ngươi đang nói đùa sao!
- Dám nói chuyện như vậy với chúng ta!
- Ha ha, lão tử gia nhập Lệ Thiên hội nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên nghe nói như thế, tiểu tử, ngươi không phải phát điên rồi chứ, biết mình đang nói chuyện với ai không?
- Một vạn thượng phẩm nguyên thạch, không hiểu sao hắn dám mở miệng!
Đám người sau lưng Vương Nghị xông tới, cười lớn, không tin vào tai của mình, mà nhóm người Triệu Nguyệt Như trợn mắt há hốc mồm, không biết Lâm Tiêu muốn làm gì, trong lòng vô cùng lo lắng.
- Ta không phải đang nói giỡn, giao không được một vạn thượng phẩm nguyên thạch, hôm nay các ngươi đừng mong trở về.
- Xú tiểu tử, muốn chết!
- Xem ra hắn không biết lợi hại của Lệ Thiên hội, cho hắn chút giáo huấn nhìn xem!
Không đợi Vương Nghị mở miệng, hai Quy nguyên cảnh trung kỳ đỉnh phong nhảy ra liên thủ công kích Lâm Tiêu.
- Cẩn thận!
Triệu Nguyệt Như kinh hô, không chút do dự cắn răng lao tới.
Một màn làm nàng khó thể tin xảy ra, thân hình Lâm Tiêu bất động, tùy ý vỗ ra một chưởng.
Phanh!
Công kích của hai tên kia vỡ nát, chưởng kình cường đại ập tới.
Phốc phốc…
Thân hình hai người bay ngược, máu tươi cuồng phun như diều đứt dây văng ra ngoài, nện thành hai hố lớn dưới đất, thống khổ kêu rên.
- Thật mạnh!
- Thật lợi hại!
- Lâm Tiêu làm sao mạnh như vậy.
- Tiểu tử, khó trách hung hăng càn quấy như thế, nguyên lai có vài phần thủ đoạn.
Vương Nghị híp mắt:
- Bất quá ngươi cho rằng chỉ một mình ngươi là có thể đối phó được nhiều người chúng ta sao?
- Vương Nghị, chậm đã, hắn mới tới, không hiểu quy củ.
Triệu Nguyệt Như lo lắng nói.
- Không hiểu quy củ?
Ánh mắt Vương Nghị như độc xà, khiến người dựng tóc gáy, âm hiểm cười:
- Ta không cần quản hắn có hiểu quy củ hay không, tiểu tử, nếu ngươi dám xuống tay với thành viên Lệ Thiên hội, hôm nay là ngày chết của ngươi, thiên vương lão tử cũng không cứu được ngươi!
Dứt lời, hàn quang trong mắt Vương Nghị khởi động, nhẹ nhàng vung tay lên.
- Giết!
- Phế đi tiểu tử này!
Có thể gia nhập Lệ Thiên hội, tu vi thấp nhất cũng là Quy nguyên cảnh trung kỳ đỉnh phong, thậm chí còn có hai Quy nguyên cảnh hậu kỳ, bảy người đồng thời đánh về phía Lâm Tiêu, chân nguyên cường đại va chạm trong hư không, hình thành một cỗ chân nguyên hồng lưu làm ngươi kinh sợ, ầm ầm nghiền áp Lâm Tiêu.
- Không xong!
Sắc mặt nhóm người Triệu Nguyệt Như xám như tro tàn, trắng bệch một mảnh, công kích cường đại như thế mặc cho thực lực Lâm Tiêu mạnh bao nhiêu vẫn phải chết không nghi ngờ.
Đáng tiếc gặp phải công kích này, Lâm Tiêu chỉ nhẹ nhàng đánh ra một quyền.
Oanh long!
Thiết quyền hoành không, dễ dàng đập nát chân nguyên đầy trời, ngay sau đó bảy cao thủ Lệ Thiên hội kêu thảm hộc máu văng ra, toàn thân đầm đìa máu tươi, ngã xuống đất thống khổ kêu rên.
Nhìn thấy một màn đầy khiếp sợ này, Vương Nghị rốt cục không còn bình tĩnh, thân hình của hắn chợt biến mất, ngay sau đó trảo ảnh rậm rạp lướt trên không trung, mỗi trảo ảnh phát ra tiếng rít gió cấp tốc, kình khí cường đại quét ngang bốn phương, bao phủ toàn thân Lâm Tiêu, đồng thời thân hình Vương Nghị tan ra trong trảo ảnh đầy trời, làm người ta khó thể bắt lấy.
- Không tốt, là Vô Ảnh Quỷ Trảo của Vương Nghị!
- Vô Ảnh Quỷ Trảo là vũ kỹ thiên cấp trung giai, một trảo đánh ra quỷ thần phải sợ hãi, hơn nữa giống như sóng biển, tầng tầng lớp lớp vô hạn, một trảo so với một trảo thêm đáng sợ, thêm hung mãnh, căn bản không ngăn cản được.
Chung quanh truyền tới tiếng kinh hô của mọi người.
- Tiểu tử, chết cho ta!
Thanh âm mơ hồ vô chừng truyền tới, trảo ảnh cường đại bao phủ xuống, trảo kình sắc bén phảng phất muốn đem Lâm Tiêu xé thành nát vụn.
Xuy…
Nhưng Lâm Tiêu chỉ nhẹ nhàng khoát tay.
Ngay sau đó trảo ảnh đầy trời tan nát, thân thể Vương Nghị khựng lại giữa không trung, hai tay bị Lâm Tiêu siết chặt, răng rắc một tiếng thanh âm xương gãy vang lên, Vương Nghị kêu thảm, xương tay đã bị đánh vỡ nát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.