Võ Đạo Đan Tôn

Chương 1021: Thiên mang khải (2)




- Đuổi!
- Nhân loại đáng chết!
Ba Nửa Bước Yêu Vương nổi giận gầm lên một tiếng, đuổi theo phía sau, nhưng chúng làm sao theo kịp Lâm Tiêu, thông đạo gập ghềnh sâu thẳm, phân nhánh vô số, chỉ lát sau đã mất đi tung tích của hắn.
Ba Nửa Bước Yêu Vương giận dữ, yêu nguyên khủng bố thổi quét, đem thông đạo đánh nổ tung, đá vụn bay tán loạn.
Bên trong một thông đạo cách mấy chục dặm nơi đó, Lâm Tiêu bình yên khoanh chân ngồi, lấy ra tấm bia đá, hiện tại hắn khẩn cấp xem qua.
Tấm bia đá dài cùng rộng tới mấy thước, bên trên chạm khắc văn tự cổ xưa, như ẩn chứa ma lực vô tận.
Lâm Tiêu phân ra một tia thần hồn lặng lẽ thẩm thấu vào trong bia đá.
Oanh!
Thần hồn Lâm Tiêu vừa xâm nhập vào bia đá, một cỗ khí tức làm người sợ hãi tràn ngập, cỗ khí tức thật mãnh liệt làm tâm thần hắn khuấy động, thần hồn như sa vào sóng biển mênh mông, tùy thời đều có thể bị hủy diệt.
- Giữ vững cho ta!
Sắc mặt Lâm Tiêu tái nhợt, trong cơ thể khí huyết cuồn cuộn, gắt gao giữ vững tâm thần, toàn lực vận chuyển tâm pháp Cửu Ngự Phân Thần thuật, lúc này mới đem thần hồn của mình ổn định lại, đồng thời từng luồng tin tức huyền diệu thông qua thần hồn không ngừng dũng mãnh tràn vào trong đầu Lâm Tiêu, đại lượng tin tức làm đầu óc của hắn cơ hồ sắp nổ tung.
Sau một lúc lâu tin tức mới ngừng lại, tinh thần Lâm Tiêu rốt cục đã khôi phục bình tĩnh.
- Không Gian Phong Bạo!
Cẩn thận chải vuốt tin tức trong đầu mình, Lâm Tiêu rung động thật sâu, bên trong tấm bia đá ghi chép lại võ học về Không Gian Phong Bạo, lợi dụng việc nắm giữ không gian áo nghĩa cùng tâm pháp độc đáo trong võ học, đem lực lượng không gian chuyển hóa thành một cỗ công kích cực kỳ cường hãn, luyện tới mức tận cùng nâng tay có thể phá nát không gian, đủ hủy thiên diệt địa.
- Không Gian Phong Bạo này là một môn bí pháp đem không gian áo nghĩa dung nhập vào công kích, nhất định phải nắm giữ không gian áo nghĩa mới có thể thi triển, hơn nữa không những yêu thú có thể tu luyện mà nhân loại cũng làm được, nhưng tạm thời không có trợ giúp gì cho ta, chỉ khi nào lĩnh ngộ không gian áo nghĩa đột phá tới sinh tử cảnh mới có thể chân chính phát huy ra uy lực của nó.
Lâm Tiêu lẩm bẩm, mắt lóe tinh quang, thu lại tấm bia đá.
- Đi!
Thu hồi bia đá, Lâm Tiêu lóe thân biến mất trong thông đạo, tiếp tục tiến vào sâu bên trong huyệt động.
Bên trong một thạch mộ phong cách cổ xưa.
- Ha ha ha, ông trời thật là chiếu cố ta, lại cho ta đạt được một kiện vương giả chi binh!
Bên trong thạch mộ, Triệu Vô Cực vuốt ve một kiện áo giáp ngăm đen, thân hình run rẩy, mặt đỏ bừng, trong ánh mắt tràn ngập kích động.
Vừa rồi hắn bị bốn Nửa Bước Yêu Vương đuổi giết, hoảng hốt chạy bừa, không biết mình chạy tới địa phương nào, trong lúc vô ý tiến vào thạch mộ, chiếm được áo giáp ngăm đen này.
Áo giáp này thoạt nhìn thật giản dị, nhưng chỉ cần tâm thần thẩm thấu bên trong là có thể cảm nhận được một cỗ lực lượng kinh khủng tới mức tận cùng truyền ra, cỗ lực lượng vô cùng rộng rãi, mạnh mẽ như Triệu Vô Cực cũng có cảm giác kinh hãi, hiển nhiên vượt xa cấp bậc hiện tại của hắn.
- Thiên Mang Khải sao…
Trên áo giáp có một hàng chữ nhỏ, Triệu Vô Cực lập tức khoanh chân ngồi xuống bắt đầu tế luyện.
Vương giả chi binh chính là vũ khí chỉ có Vương giả Sinh tử cảnh mới có thể nắm giữ, Triệu Vô Cực chỉ đạt tới Nửa Bước Vương Giả, khoảng cách lại còn kém rất xa, vừa tế luyện phải dùng hơn một canh giờ mới tạm thời nắm giữ Thiên Mang Khải.
Tâm thần Triệu Vô Cực vừa động, áo giáp tối đen hóa thành một đạo hắc mang bao phủ thân thể hắn, từ xa nhìn lại giống như mặc một bộ áo giáp màu đen, tản ra vẻ sáng bóng thâm trầm.
- Để thử xem uy lực Thiên Mang Khải!
Triệu Vô Cực cầm trường kiếm màu đen hung hăng chém lên ngực của mình.
Lực phản chấn mãnh liệt truyền tới, tay phải Triệu Vô Cực run lên, hắc mang trên thân kiếm chớp động, như bị thương nặng, không ngừng run rẩy, trái lại khải giáp không hề có chút dấu vết, thân thể Triệu Vô Cực không hề có chút tổn thương, mà lực trùng kích cơ hồ cực kỳ bé nhỏ.
- Quả nhiên không hổ là khải giáp vương giả, chí bảo ẩn chứa lạc ấn vương giả lại không thể gây thương tổn cho nó, có Thiên Mang Khải, Nửa Bước Yêu Vương, Sinh Tử Ma Bàn gì đó, ta còn cần gì sợ hãi!
Tâm thần Triệu Vô Cực kích động, trong mắt hiện lên sát khí lạnh lẽo.
- Xú tiểu tử chết tiệt, ngươi tốt nhất cầu nguyện đừng gặp lại ta, nếu không ta nhất định cho ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!
Có Thiên Mang Khải, lòng tin của Triệu Vô Cực gia tăng, khóe môi lộ nụ cười cuồng ngạo lạnh lùng, thân hình chợt nhoáng lên biến mất trong thạch mộ.
Ở một bên khác, thông đạo tối đen lại thông suốt bốn phương, khúc khuỷu sâu thẳm, Lâm Tiêu không ngừng xâm nhập vào tận sâu trong.
- Ông!
Không biết qua bao lâu, tận sâu trong huyệt động đột nhiên truyền lại một cỗ không gian dao động cực kỳ huyền ảo.
- Ân?
Thân hình Lâm Tiêu vừa động, liền bay vút về hướng đó.
Không bao lâu, một đại điện thật lớn xuất hiện trước mặt hắn, cao hơn ngàn trượng, rộng hơn ngàn trượng, dài gấp mấy lần, khắp bốn phía đại điện thiêu đốt ngọn lửa màu trắng, đem cả đại điện chiếu rọi sáng ngời rực rỡ.
Trên vách đại điện từng đạo không gian sóng gợn quỷ dị không ngừng lưu chuyển, cả vách tường như một chiếc gương không ngừng nhộn nhạo gợn sóng, không gian ba động tràn ngập, rơi lên mỗi bình đài trong đại điện, hai bên hòa lẫn khiến người cảm giác vô cùng quỷ dị.
Đây là một bình thai thật lớn, cao trăm thước, rộng dài trăm thước, chung quanh bình đài lại có sáu quan tài bằng đá thật kỳ dị, quan tài lớn nhất không khác gì bình thai, ít nhất phải hơn hai thước, bên trên tản ra quang mang sâu kín, ở trong đại điện có vẻ cực kỳ thần bí.
Càng làm Lâm Tiêu cảm thấy giật mình là bên trong quan tài có một con yêu thú đang ngủ say, chính là bạch sắc yêu lang mà Lâm Tiêu nhìn thấy trong Sơn mạch Thiên Vẫn, thân thể bị không gian ba động bao phủ, lông tơ trắng trên thân không ngừng phập phồng.
Cảm nhận được Lâm Tiêu tiến vào, bạch sắc yêu lang bị đánh thức, mở đôi mắt băng sương, nhìn thấy Lâm Tiêu trong ánh mắt nhất thời tản mát ra vẻ u lãnh độc hữu của lang tộc.
- Di, không ngờ là không gian đạo văn lực, chẳng lẽ nơi này là cửa ra vào huyệt động?
Đúng lúc này thanh âm kinh nghi của Long gia truyền tới.
- Lối ra? Long gia khẳng định?
Lâm Tiêu nhìn chằm chằm vách tường phía trước, căn cứ theo lời của Long gia, bọn họ đang bị vây trong huyệt động tại không gian bí cảnh độc đáo nơi này, trừ phi là Vương giả Sinh tử cảnh có thể phá toái hư không, nếu không muốn thoát ra ngoài nhất định phải tìm được lối ra không gian mới được, bằng không sẽ vĩnh viễn bị vây chết ở nơi này.
- Khả năng ngoài sáu thành đi, nhưng không nghĩ tới không gian đạo văn lại biến thành thực chất rõ ràng như vậy, ngươi không phải muốn lĩnh ngộ không gian áo nghĩa sao? Đối với ngươi mà nói đây chính là cơ hội tốt.
Long gia thoáng hưng phấn nói.
- Cơ hội tốt?
Lâm Tiêu mê hoặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.