Võ Đạo Đại Tông Sư

Chương 99: Đột Phá Thất Bại Rồi Sao





“Thần Đạo Công Pháp…tầng thứ hai sao?”Lúc mới nhìn qua cuốn bí tịch, Lâm Huyền cũng bị dọa cho trợn mắt, há hốc mồm.
Hắn cứ cho rằng Thần Đạo Công Pháp chỉ là một bản bí tịch thôi, nhưng bây giờ xem ra hoàn toàn không phải như vậy.
Cửu cảnh võ đạo, mỗi một cảnh đều ứng với một bản Thần Đạo Công Pháp.
Tổng cộng có chín tầng!Nhìn bề dày của Thần Đạo Công Pháp tầng hai có vẻ mỏng hơn tầng thứ nhất rất nhiều.
Lâm Huyền hơi chuyển động ý nghĩ một chút, cuốn bí tịch Thần Đạo Công Pháp tầng hai đã bay vèo vào trong tay, chất lượng của cuốn bí tịch là Huyền cấp tầng một!“Thần Đạo Công Pháp hoàn mỹ không khuyết điểm, cho dù có kích hoạt thập thất giai Thần Sơn, ngàn vị đại đế cùng đồng thời luận đạo với nhau, thì bọn họ vẫn chỉ có thể chứng minh phương pháp tu luyện đến đỉnh cấp Tụ Khí cảnh tầng một.
”“Thần Sơn càng cao, thì thềm đá trưng bày linh bài của các vị đại đế càng ít, độ khó để có thể kích hoạt tầng đá mới lại tăng lên gấp bội.
”“Để có thể hoàn thiện được Thần Đạo Công Pháp tầng hai thì phải trải qua những khó khăn, gian truân, vất vả này.
Vậy sau này, nếu như muốn tu luyện được tầng ba, tầng bố, thậm chí là tầng chín, thì độ khó sẽ kinh khủng đến nhường nào chứ?”“Nếu như chỉ dựa vào ngoại vật, cho dù ta có ăn hết toàn bộ linh thảo có công dụng tăng hồn lực vẫn chẳng đủ nhét kẽ răng, không thể đủ dùng được!”“Nhất định phải tìm tới phương pháp tu luyện thần hồn!”Lâm Huyền quyết định được hướng đi rồi, chờ tu vi của hắn tăng lên, có thể tự bảo vệ bản thân, xông pha khắp bốn phía rồi, nhất định phải tìm cách để tu luyện hồn sư đã thất truyền từ thời Man Hoang mới được.
Lúc đã tu luyện được Thần Đạo Công Pháp tầng hai rồi, hồn lực của Lâm Huyền vẫn còn dư chút đỉnh, hắn cũng không định kết thúc như vậy.
“Chư vị đại đế, thỉnh hãy giúp Lâm Huyền ta hoàn thiện được Thần Đạo Thân Pháp!”Trong lúc hắn kỹ xảo ẩn nấp từ Mộ Dung Giai Văn, hắn đã vô tình sáng tạo ra Thần Đạo Thân Pháp, nhưng khuyết điểm vẫn còn nhiều, cần đến chư vị đại đế chỉ bảo mới có thể sửa chữa khuyết điểm, trở nên hoàn mỹ không tì vết.

m thanh bên trên Thần Sơn lại vang lên.
“Thân Pháp, quỹ tích hành tẩu của võ giả phải được giấu kín!”“Tu luyện Thân Pháp, có thể cải thiện được tốc độ của võ giả!”“Tu luyện Thân Pháp, có thể giảm bớt thương tổn gây hại với võ giả!”“Tu luyện Thân Pháp, có thể tăng tốc độ giết địch của võ giả lên gấp bội!”! Bí tịch Thần Đạo Thân Pháp cũ nát vô cùng, nhưng trong quá trình các vị đại đế luận đạo, thì nó không ngừng được tu bổ, vô số trang sách còn thiếu đã được bổ sung.
Cuối cùng, bí tịch Thần Đạo Công Pháp cũng lóe lên kim quang.
Lúc hồn lực của Lâm Huyền đã hao mòn hết, thân ảnh của đại đế tiêu tan, và đó cũng là lúc bí tịch Thần Đạo Công Pháp tầng hai đã được hoàn thiện!“Đáng tiếc quá, nếu như hồn lực của ta vẫn còn thì có thể nâng cấp Thần Đạo Thân Pháp lên tầng hai rồi!”Lâm Huyền âm thầm tiếc nuối không thôi, ảo não vô cùng.
Tuy hắn không tu luyện bí pháp thần hồn, nhưng nếu như hồn lực tự phục hồi, dù có chậm một chút cũng chả sao.
Đợi đến lúc hồn lực của hắn tràn đầy rồi, hắn sẽ lại tiến vào Thần Sơn tiếp.
Hoàn thiện Thần Đạo Thân Pháp.
Hoàn thiện Thần Đạo Quyền pháp.
Còn có cả Thần Đạo Kiếm Pháp nữa!Kinh Hồng Kiếm trong nhẫn của Lâm Huyền khai nhận sự khát máu!! Lâm Huyền tu luyện đã vỏn vẹn hai canh giờ, sắc trời cũng tờ mờ sáng.
Mộ Dung Giai Văn vừa hộ pháp cho Lâm Huyền, vừa cẩn thận quan sát hắn.

Dưới ánh nhìn của nàng, việc đột phá giữa Hoang Sơn Mạch của Lâm Huyền rất nguy hiểm.
Nhất là lúc hồn lực của Lâm Huyền bị nghiền ép, nàng chợt thấy sắc mặt của Lâm Huyền vùng vẫy không thôi, vẻ mặt của hắn đau khổ vô cùng, khiến cho lòng nàng cũng xót xa theo.
“Chẳng lẽ… Lâm Huyền đột phá thất bại sao?”Lúc Mộ Dung Giai Văn đang sầu muộn nghĩ cách giúp Lâm Huyền, bỗng vẻ đau đớn trên khuôn mặt của hắn đã biến mất, mà thay vào đó là vẻ phấn chấn vô cùng!Hồn lực bị nghiền ép trong thời gian dài như vậy, sắc mặt của Lâm Huyền lúc xanh, lúc trắng, lúc thì đau khổ, lúc lại vui sướng, dọa cho Mộ Dung Giai Văn sợ chết vía, xém chút thì không trụ được.
Đây là lần đầu tiên nàng thấy có người tu luyện lại mang biểu cảm biến đổi phong phú như vậy đấy.
Mộ Dung Giai Văn dở khóc, dở cười, rốt cuộc thì tên Lâm Huyền này có gặp rắc rối không, hay mọi chuyện vẫn thuận buồm xuôi gió vậy, tốt xấu gì cũng phải nói rõ một chút với nàng chứ, dọa nàng sắp chết đến nơi.
Nàng cứ canh cánh lo lắng những hai canh giờ liền, mà sắc mặt của Lâm Huyền cũng đã bình tình trở lại.
Dường như nguyên khí thiên địa ngưng tụ quanh người Lâm Huyền đã tìm được cửa vào, nhảy cẫng hoan hô vui mừng chui thẳng vào lỗ chân lông, tràn vào cơ thể hắn.
“Ầm!”Nguyên khí nổ tung như thể tiếng sấm vang trời, đánh bay Mộ Dung Giai Văn ở bên cạnh ra xa mấy mét.
Mộ Dung Giai Văn mềm mại xoa xoa vết thương, đứng dậy quan sát, tình huống trước mắt khiến nàng có hơi kinh sợ đến độ trợn mắt há hốc mồm.
Một cơn vòi rồng, quét sạch hết nơi mà Lâm Huyền vừa mới ngồi xếp bằng tu luyện, nhìn thấu qua làn gió, có thể thấy bóng dáng của Lâm Huyền mờ mờ ảo ảo, ẩn hiện trong lớp vòi rồng ấy.

Mộ Dung Giai Văn khẽ nuốt nước miếng, đột phá Tụ Khí cảnh sẽ gây nên động tĩnh lớn như vậy sao?Nàng chưa từng được nghe kể qua về chuyện này!Lúc nàng chuẩn bị đến gần Lâm Huyền xem thế nào, bỗng nhiên một trận gió bão nổi lên, đánh thẳng vào mặt nàng.
“Ai?Mộ Dung Giai Văn tưởng rằng có người đánh lén nên vội vàng vung dao găm trong tay ra, chém vào không trung một nhát!Lúc đánh trúng, vật bay tới bị con dao găm sắc bén cắt ra làm đôi.
Đến bây giờ, nàng mới nhìn thấy rõ, thứ bay tới chỉ là một cục đá.
Bị vòi rồng quấn quanh người Lâm Huyền ném đá tấn công…Mộ Dung Giai Văn lắc lắc cổ tay đang cầm con dao găm, lúc chém tảng đá kia nàng dùng lực hơi mạnh, nên lòng bàn tay nàng vẫn hơi run run.
“Đúng là gặp quỷ mà.
”Nàng còn chưa dứt lời, một trận gió bão lại ập tới.
Mộ Dung Giai Văn vội vã né tránh, tảng đá bay qua sát gương mặt nàng, tiếng xé gió vụt qua mặt như thể có lưỡi dao cắt qua, có chút đau nhức.
Nếu như nàng không kịp tránh thoát, chỉ sợ khuôn mặt của nàng đã bị hủy dung!Nơi mà hai người cắm trại cạnh một dòng sông nhỏ, xung quanh toàn là đất trống, toàn bộ không gian được bao phủ dày đặc bởi những tảng đá cuội lớn nhỏ khác nhau.
Bây giờ Lâm Huyền như thể một cao thủ ám khí, đang không ngừng vung ám khí ra bốn bên.
Mộ Dung Giai Văn bị tảng đá đập đến, phải lùi ra phía sau liên hồi, bất tri bất giác đã lùi gần đến rìa bờ sông lúc nào không hay.
Trong lòng nàng sụp đổ rồi, nàng đang hộ pháp cho Lâm Huyền mà, kết quả thì sao, giờ đến gần Lâm Huyền còn không được nữa huống chi là bảo vệ?Chẳng qua, tình huống trước mắt bây giờ… cho dù có con yêu thú nào đánh lén, cũng sẽ giống như nàng, bị những tảng đá đánh cho cụp đuôi chạy trối chết.
Nguyên khí bạo phát kéo dài đến hơn nửa nén hương, cuối cùng nó cũng dần bình tĩnh lại.

Lâm Huyền chậm rãi mở to mắt, phát hiện mặt đất xung quanh hắn đã biến hóa đến nghiêng trời lệch đất.
Mặt đất quanh người hắn như thể có ai đã cày xới lên, chúng đều đổi mới hết, trong không khí còn thoang thoảng chút mùi hương ẩm ướt của bùn đất.
Lâm Huyền thấy Mộ Dung Giai Văn đang trốn bên cạnh bờ sông, kỳ quái hỏi: “Ngươi chạy sang bên đó làm gì vậy?”Mộ Dung Giai Văn nhanh chóng chạy lại bên cạnh Lâm Huyền, kể lại chuyện vừa mới diễn ra cho hắn nghe.
Nghe thấy bản thân đã gây ra động tĩnh lớn như vậy, Lâm Huyền có chút ngượng ngùng,Hắn tập trung tu luyện quá, trước đó Hổ Mập họ pháp cho hắn cũng bị hắn đánh cho bầm dập.
Không ngờ tới Mộ Dung Giai Văn hộ pháp cho hắn, mà cũng bị hắn suýt chút đã đánh cho trọng thương.
“Sau này, lúc tu luyện nhớ chú ý chút nhé.
”Mộ Dung Giai Văn cảm nhận được quanh người Lâm Huyền phát ra khí tức mãnh liệt vô cùng, có chút kích động nói.
“Ngươi đột phá thành công rồi đúng không?”Lâm Huyền khẽ vung ra một đòn đấm.
“Ầm!”Một quyền đánh vào hư không vang động chẳng khác gì kinh lôi sấm sét!Tròng mắt Mộ Dung Giai Văn híp lại, một đòn này của Lâm Huyền chỉ sợ sức mạnh phát ra phải đạt ít nhất ba ngàn cân!Võ giả Tụ Khí cảnh phổ thông chỉ có lực lượng dừng ở mức hai ngàn cân thôi, nhưng sức mạnh của Lâm Huyền lại vượt lên trên gần nửa!Rốt cuộc hắn là thiên tài hay là yêu nghiệt thế?Mộ Dung Giai Văn định mở miệng chúc mừng, nhưng lại thấy Lâm Huyền tiếc nuối lắc đầu.
“Thất bại rồi.
”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.