Võ Đạo Đại Tông Sư

Chương 22: Tuyết Bối Ngân Lang





Thi triển xong chưởng pháp, Lâm Huyền thở hắt ra một hơi thật sâu, giơ tay lau mồ hôi trên trán.
“Không hổ là võ kỹ Huyền cấp tầng một, cho dù không dùng nguyên khí, với cảnh giới bây giờ của ta cũng chỉ có thể miễn cưỡng thi triển được.
”“Nếu như muốn phát huy được uy lực thực sự của Phiên Vân Chưởng, cần đạt tới Tụ Khí cảnh mới được!”“Nhưng mà, chưởng pháp này chỉ là dùng để giắt lưng, cưỡng chế hấp thu nguyên khí trong nguyên thạch để thúc giục, nếu như lời đồn là thật, gặp phải Lạc Tân Chu, có lẽ giết chết nó sẽ có chút khó khăn, nhưng trốn tránh khỏi truy kích của nó, vậy thì bốn viên nguyên thạch là đủ rồi!”Lâm Huyền lại nhẩm qua nội dung chính của Phiên Vân Chưởng một lần nữa trong đầu, sau khi xác định không có sai sót mới xoay người leo lên ngựa.
Hổ Mập giật mình hỏi: “Lâm Huyền, vừa rồi ngươi thi triển võ kỹ gì đó, trông có vẻ rất lợi hại, có thể dạy ta không?”“Ngươi học không được.
”Hổ Mập nhìn chằm chằm mặt Lâm Huyền, thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Huyền, biết hắn không hề nói dối.
“Hổ Mập, không bằng trông thấy thích, đợi nhiệm vụ lần này kết thúc, ta sẽ giúp ngươi đến Tàng Kinh Các chọn lựa hai bản công pháp và võ kỹ thích hợp cho ngươi.
”Hổ Mập gật đầu, hắn vô cùng tin tưởng lời hứa của Lâm Huyền.
Ba ngày sau, hai người đi đến Nguyệt Dạ Sâm Lâm, Lâm Huyền xuống ngựa, xem xét đất đai dưới chân.
“Vó ngựa trên con đường này còn rất mới, chỉ sợ Tiểu ma nữ cũng vừa đến không lâu.
”Hổ Mập không hề lo lắng chút nào: “Dựa theo cách nói của Tam công tử, cái yếm chắc là đã bị dã thú hoặc yêu thú tha đi rồi, không có mục đích cụ thể, ai tìm được trước còn chưa chắc chắn đâu!”Lâm Huyền vỗ mông con ngựa sợ hãi: “Đến gần đây tìm cỏ ăn, đợi ta trở về tìm ngươi.

”Ngựa được Càn Long Tông chăn nuôi đã sinh ra linh tính, nghe hiểu được tiếng người, nó hí lên một tiếng, vui vẻ chạy đi.
Hổ Mập khó hiểu: “Không cưỡi ngựa sao?”“Trong rừng có nhiều yêu thú, mùi trên thân ngựa quá nồng, nếu không muốn trêu phải phiền phức, đi bộ vào trong là an toàn nhất.
”“Được, ta nghe lời ngươi.
”Hổ Mập cũng xuống ngựa, đi bộ với Lâm Huyền vào Nguyệt Dạ Sâm Lâm.
Bọn họ vừa mới đi được thời gian nửa nén hương, đã phát hiện xác chết của một con sơn báo ở ven đường.
Trên thân thể của sơn báo có một vết roi sâu đến mức có thể thấy được xương cốt.
Hổ Mập vô cùng chắc chắn: “Là Tiểu ma nữ làm, thứ nàng giỏi nhất là trường tiên.
”Lâm Huyền nhíu mày, sơn báo cũng không phải là dã thú, mà là yêu thú có Luyện Thể tầng một, nó nhất định đã đi tới theo mùi của ngựa, không ngờ lại không ăn được thịt ngựa, bản thân đã mất mạng trước.
“Hổ Mập, Tiểu ma nữ là cảnh giới gì?”“Nghe nói là cảnh giới Luyện Thể tầng sáu.
”“Ta thấy hơn.

” Lâm Huyền chỉ vào miệng vết thương của sơn báo: “Xương cốt đều nứt ra rồi, không có sức lực hơn bảy trăm cân, chỉ sợ không làm được.
”Hổ Mập hít một hơi khí lạnh: “Chẳng lẽ nàng có tu vi Luyện Thể tầng bảy?”Cảnh giới Luyện Thể, mỗi lần tăng lên một tầng, sức mạnh sẽ tăng lên một trăm cân, bảy trăm cân, đó là cảnh giới tầng bảy.
Lâm Huyền vô cùng nghiêm túc hỏi: “Hổ Mập, đệ tử xung đột trong tông môn, không tổn thương đến tính mạng là được, nhưng nếu như phát sinh xung đột ở bên ngoài tông môn thì sao?”Hổ Mập hiểu được ý tứ của Lâm Huyền, nếu hai người bọn họ tìm được bảo vật trước, ba người Tiểu ma nữ có thể ra tay cướp đoạt hay không? Thậm chí là giết người cướp đồ?“Nếu như không có chứng cứ, cho dù chúng ta uổng mạng, tông môn cũng sẽ không trách tội Tiểu ma nữ.
”“Ta hiểu mà.
” Lâm Huyền mỉm cười: “Cá lớn nuốt cá bé, bất kể ở thời đại nào, cũng có đạo lý như vậy.
”“Tốt nhất bọn họ nên cầu nguyện một chút, đừng trêu chọc phải chúng ta.
”Nghe thấy lời của Lâm Huyền, không hiểu tại sao, ngược lại Hổ Mập lại lo lắng cho nhóm ba người Tiểu ma nữ.
Diện tích của Nguyệt Dạ Sâm Lâm rộng lớn, hai người đi hết nửa ngày, cũng chỉ mới thăm dò một khu vực vô cùng nhỏ, chẳng bao lâu, trời đã tối đen.
Ánh trăng lộ ra từ trong khe mây, ánh trăng trắng noãn chiếu xuống, trong phút chốc, Nguyệt Sắc Liễu trong sâm lâm, mỗi cây giống như một ngọn nến được thắp sáng lên.

Cành lá của Nguyệt Sắc Liễu, đung đưa theo gió, phản xạ ánh trăng, chiếu ánh trăng khắp sâm lâm.
Thấy cảnh tượng ngạc nhiên như vậy, Hổ Mập không nhịn được cảm thán: “Thế gian lại có nơi tuyệt đẹp như vậy, sau này nhất định phải dẫn Mạn tỷ tỷ đến thưởng thức.
”Khác với vẻ hưng phấn của Hổ Mập, vẻ mặt của Lâm Huyền, trong bình tĩnh lại lộ ra một chút cảnh giác.
Lúc ánh trăng chiếu xuống, bỗng nhiên trong lòng hắn xuất hiện một chút bất an nhàn nhạt, giống như có thứ gì đó đang ở trong chỗ tối theo dõi mỗi một hành động của hắn.
“Lâm Huyền, ban đêm tìm đồ cũng không tiện, chúng ta nghỉ ngơi ngay tại chỗ, ngày mai lại tìm được không?”Lâm Huyền không phản đối, tìm đồ trong sâm lâm rộng lớn giống như mò kim dưới biển rộng, hắn phải nghĩ một số cách khác mới được.
Võ giả nghỉ ngơi, có thể không ngủ, tu luyện cũng có thể xua tan mệt nhọc.
Lâm Huyền và Hổ Mập thay phiên nhau tu luyện, người còn lại phụ trách canh gác, để phòng ngừa có yêu thú đánh lén.
Vì không để cho người khác kinh hãi, Lâm Huyền cố ý thả chậm tốc độ hấp thu nguyên khí thiên địa của Thần Đạo Công Pháp, Hổ Mập vẫn chưa có nghi ngờ gì.
Sau nửa đêm, Lâm Huyền đang tu luyện, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói gấp rút của Hổ Mập.
“Lâm Huyền, mau tỉnh lại!”Đột nhiên Lâm Huyền mở to mắt, nguyên khí trong cơ thể xao động, có thể ra tay bất cứ lúc nào.
Hai tay Hổ Mập nắm trảo, trên trảo bên phải có máu đỏ thẫm đang nhỏ giọt xuống, máu sền sệt, mang theo mùi tanh hôi, không phải máu của Hổ Mập.
“Vừa rồi có thứ gì đó đánh lén ta, bị ta đả thương đã chạy mất rồi.

”Lâm Huyền âm thầm gật đầu, nhìn thoáng qua bốn phía, ánh trăng vẫn rọi trên mặt đất như trước, nhưng dù sao cũng không bằng mặt trời sáng rực, cảnh sắc ở nơi xa hơn một chút, càng ngày càng tối, mãi đến một mảnh tối đen.
Nguy hiểm ẩn trong đêm tối.
“Soạt!”Đột nhiên, một tiếng xé gió dồn dập đánh úp tới từ sau lưng Lâm Huyền.
“Muốn chết!”Lâm Huyền nhanh chóng xoay người, một quyền đánh về phía sau, nắm tay hắn bộc phát ra sức mạnh không gì sánh kịp, ma sát với không khí rồi phát ra tiếng động như hổ gầm khắp núi rừng.
Phục Hổ Quyền!Nắm tay của Lâm Huyền mạnh mẽ đánh lên da lông màu bạc, ngay lập tức, máu bắn tung tóe khắp nơi!Một con sói lớn màu bạc đã chết ở dưới chân Lâm Huyền.
Hình thể của con sói này rất lớn, thân thể bày ra còn cao lớn hơn so với nam tử trưởng thành, trên người nó là bộ lông dày màu bạc, chỉ có phần lông trên lưng lại trắng nõn như tuyết.
Hổ Mập thấy một màn như vậy, không nhịn được sợ hãi kêu: “Là Tuyết Bối Ngân Lang!”Tuyết Bối Ngân Lang!Lâm Huyền nhanh chóng nhớ lại ghi chép về Tuyết Bối Ngân Lang trong bí tịch từ trong đầu.
Tuyết Bối Ngân Lang, yêu thú Luyện Thể cảnh, là yêu thú sống thành đàn!Yêu thú thành đàn!Lâm Huyền trầm giọng nói: “Hổ Mập, đừng sơ suất, còn nữa!”Hắn vừa dứt lời, có hai con Tuyết Bối Ngân Lang từ trong đêm tối chạy ra, tốc độ cực kỳ nhanh, giống như gió táp!“Nhanh quá!”Hổ Mập cực kỳ sợ hãi, thực lực mà Tuyết Bối Ngân Lang bày ra, không kém võ giả cảnh giới Luyện Thể tầng bốn chút nào.
“Đừng hoảng sợ, mỗi người một con!”Lâm Huyền bình tĩnh lên nghênh chiến, trong nháy mắt con Tuyết Bối Ngân Lang nhảy dựng lên đánh về phía cổ họng hắn thì lập tức vung quyền!Tiếng hổ gầm lại vang vọng khắp núi rừng, lại thêm một con Tuyết Bối Ngân Lang nữa chết dưới quyền của Lâm Huyền.
Hổ Mập đánh với một con khác, sau khi dây dưa rất lâu, một trảo xé nát cổ họng của Tuyết Bối Ngân Lang.
Đêm tối tĩnh mịch, gió vẫn đang thổi như cũ!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.