Võ Đạo Bá Chủ

Chương 10: Thiên tài ngày sau




Sự thay đổi đột ngột trên võ đài, khiến cho khắp võ trường đầy rối loạn, một vài học viên có thị lực tốt trên khán đài cảm nhận rõ ràng được Lâm Huy sử dụng Tế Huyết Đan xong thì khí thế tăng lên mạnh mẽ, thực lực vô hạn đã đạt gần tới Mạch Luân tứ trọng Cương Nhu Cảnh.
“Xoạt”
Lời quát mắng của Cơ Vô Nguyệt không có chút tác dụng nào, cách vài mét, Lâm Huy đánh thốc đến, đôi mắt đỏ ngầu trợn trừng La Phong, hung ác gào lên: 
“Ác hổ quay đầu”
Thân hắn hạ thấp xuống, Lâm Huy như trở thành con hổ dữ đang phát điên, xông tới trước mặt La Phong, bố trí thế chặn ngang, tay trái thuận thế đánh về phía La Phong.
Trong lúc sức mạnh bạo phát thì quyền này vô cùng uy mãnh, không ngừng dồn ép không khí xung quanh, mang theo một nguồn lực lượng áp đảo mạnh mẽ. 
“Chiêu này là Hổ Khiếu Quyền! Lâm Huy thế mà đã tu luyện Hồ Khiếu Quyền tới nhị trọng!” Xung quanh vang lên tiếng la ngạc nhiên, rất nhiều học viên nhận ra võ học mà Lâm Huy đang thi triển lúc này, chính là võ học “ác hổ quay đầu” hoàng cấp trung phẩm mà Cơ Vô Nguyệt đã truyền dạy mấy hôm trước.
Tư chất của học viên ban Ngân Nguyệt đa số đều bình thường, trong thời gian mười ngày thì bọn họ chỉ tu luyện Hổ Khiếu Quyền tới nhất trọng, thậm chí có học viên ngay cả Hổ Khiếu Quyền nhất trọng cũng không nắm vững, lúc này bỗng nhiên thấy Lâm Huy thi triển chiêu “ác hổ quay đầu”, trong lòng sửng sốt không ngừng.
Uy áp cơn gió mãnh liệt thổi tung mái tóc đen của La Phong, quần áo trên người vang lên phần phật, thế nhưng thân hình của hắn vẫn đứng vững vàng, giống như một ngọn núi đứng vững chắc giữa trời đất, ai cũng không có khả năng lay động một chút nào. 
“La Phong, mau tránh ra!” - Cơ Vô Nguyệt thấy La Phong đứng lù lù bất động, lo lắng hét lên, đôi mắt sáng rỡ bây giờ tràn ngập lo lắng.
Cơ Vô Nguyệt cũng tu luyện Hổ Khiếu Quyền, biết rõ chỗ lợi hại của quyền pháp này.
Nói đến uy lực, Hổ Khiếu Quyền thậm chí chẳng thua kém gì võ học hoàng cấp thượng phẩm. Bây giờ Lâm Huy sử dụng Tế Huyết Đan, thực lực tăng mạnh, lại có thêm Hổ Khiếu Quyền, có thể nói giờ là một con hung thú hình người. 
La Phong liếc mắt nhìn Lâm Huy đang tấn công tới không hề tránh đi.
Đối mặt với một kích đầy mãnh liệt của Lâm Huy, trong mắt La Phong cháy lên ý chiến đấu hừng hực trước nay chưa từng có, tay trái nắm thành quyền, thân người cong lại, giống như một con hổ săn mồi, tĩnh lặng trong giây lát, bỗng nhiên phát động sức mạnh, tựa như tên đã lên dây bắn ra một kích.
“Ác hổ quay đầu.” - Giọng nói trầm thấp của La Phong vang lên trên võ đài, dưới ánh mắt kinh hoàng của Cơ Vô Nguyệt và các học viên trong võ trường, quyền của La Phong và Lâm Huy lại va chạm vào nhau. 
“Ầm”
Hai nắm đấm va chạm nhau trên không trung, âm thanh nổ tung đầy dữ dội, hai bóng người đều bay ra sau, cả hai đều loạng choạng.
“Giỏi lắm, vậy mà có thể chống đỡ nổi một quyền của ta.” - La Phong trụ vững người, phủi quần áo, híp mắt nhìn Lâm Huy cười một tiếng. 
“Ngươi vậy mà cũng đã học được Hổ Khiếu Quyền?” - Lâm Huy cắn răng nhìn La Phong, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
Hắn uống Tế Huyết Đan, thực lực cũng đạt gần tới Mạch Luân tứ trọng Cương Nhu Cảnh, vận dụng toàn sức mạnh để ra một kích, sức mạnh hơn bốn ngàn cân, vốn dĩ nghĩ rằng chỉ cần dựa vào Hổ Khiếu Quyền là đủ đánh bại La Phong, lại không nghĩ tới ngay cả chạm tới nửa phân góc áo của La Phong cũng không được.
“Không phải chỉ có ngươi mới biết Hổ Khiếu Quyền!” La Phong lạnh lùng cười, hai chân quét ra, bỗng nhiên hít một hơi thật sâu, hai tay nắm chặt, ánh mắt ác liệt nhìn Lâm Huy: “Hôm nay ta sẽ cho ngươi mở mang thế nào nào là sức mạnh thật sự của Hổ Khiếu Quyền!” 
“Vù”
Thân hình La Phong đánh về phía Lâm Huy, hai tay áo đột ngột phồng lên, phát ra tiếng đồm độp.
“Ầm ầm…” 
Trong nháy mắt La Phong vung ra mười mấy quyền, thậm chí không nhìn rõ động tác ra quyền của hắn.
Bóng quyền trùng trùng điệp điệp (*) ùn ùn kéo đến, gió mãnh liệt từ quyền tạo ra xé rách không khí, dồn nén tạo ra màng khí trong suốt, phát ra âm thanh như hàng ngàn con hổ đang cùng gầm lên.
“Liệt hổ liệu nguyên.” - Trong lòng La Phong gầm khe khẽ, giống như vua của vạn hổ, trên người tuôn ra khí thế duy ngã độc tôn, đè ép về phía Lâm Huy. 
“Hổ Khiếu Quyền tam trọng.” - Lâm Huy kinh sợ nhìn toàn bộ sự việc trước mắt, cả người run lên.
Hắn muốn di chuyển bước chân nhưng lại bị khí thế khủng bố tản ra từ trên người La Phong đè ép tới mức cứng người không động đậy được, chỉ có thể mở to đôi mắt đầy máu, trơ mắt nhìn vô số bóng quyền đang dần phóng to trước mắt!
“Ầm ầm ầm…” 
Bóng quyền trong nháy mắt đem Lâm Huy bao phủ trong đó, thân hình cường tráng của Lâm Huy bay lên như bao cát, tiếng kêu thê lương cùng tiếng xương cốt rạn nứt làm cho đáy lòng các học viên xung quanh lạnh lẽo!
“Phù”
Lâm Huy bị sức mạnh khổng lồ đánh bay mười mấy thước, nặng nề rơi ra võ đài, cả người đầy máu tươi. 
“Ngươi! Phụt…” - Lâm Huy rơi xuống đất, cố gắng chống đỡ ngồi dậy, ánh mắt đầy cừu hận trừng lên nhìn La Phong, phun ra một búng máu tươi, hôn mê bất tỉnh.
Bốn bề im lặng đến đáng sợ, ánh mắt của mọi người đang nhìn về phía bóng người như kiếm, đứng vững chãi giữa võ đài, trong giây phút đó bóng người ấy như vua của vạn hổ quần hùng ngạo mạn, khiến người ta bái phục.
“La Phong thế mà lại thắng, quá mạnh mẽ rồi!” 
“Trong thời gian mười ngày ngắn ngủi mà thực lực của hắn đã tăng lên mạnh mẽ như vậy, Lâm Huy vốn dĩ là cao thủ trong hai mươi của lớp chúng ta, ban nãy lại uống Tế Huyết Đan, thực lực gần tới Mạch Luân tứ trọng Cương Nhu Cảnh! La Phong lại có thể dễ dàng đánh bại, bây giờ e là thực lực của hắn đủ để được xếp vào mười hạng đầu của lớp ta rồi.”
“Ta nhìn nãy giờ, La Phong ban nãy thi triển “liệt hổ liệu nguyên”, xem ra hắn đã tu luyện Hổ Khiếu Quyền đến tam trọng rồi! Theo những gì ta biết, ngoài ban trưởng Băng Nhược Lam của lớp chúng ta, vẫn chưa có ai tu luyện Hổ Khiếu Quyền tới tam trọng cả.” - Một học viên nhìn khí chất rất bình tĩnh híp mắt phân tích.
“Hổ Khiếu Quyền tam trọng…” - Học viên đứng bên cạnh hít một hơi khí lạnh, nhìn La Phong, ánh mắt đầy kính nể. 
Bọn họ đều tu luyện Hổ Khiếu Quyền, biết rõ bộ quyền pháp này khó luyện tới mức nào.
“Biểu ca!” - Một người gấp gáp chạy xuống khỏi khán đài, quỳ bên cạnh Lâm Huy đang hôn mê bất tỉnh, cả gương mặt tràn ngập vẻ đau thương căm giận, đó chính là Lâm Tiêu Tiêu.
Lâm Tiêu Tiêu kiểm tra một lượt vết thương trên người Lâm Huy, đôi lông mày đen ngày càng nhíu chặt lại. 
“La Phong, thủ đoạn của ngươi thật tàn độc!” - Lâm Tiêu Tiêu đột nhiên ngẩng đầu liếc nhìn La Phong, ánh mắt oán độc.
Xương cốt toàn thân Lâm Huy vỡ nát, thêm tác dụng phụ của Tế Huyết Đan, thật ra dù cứu được mạng thì sợ rằng sau này cũng không tu luyện được nữa, trở thành tên phế nhân thật sự.
La Phong đứng trên võ đài, đứng chắp tay, nhìn Lâm Tiêu Tiêu, ánh mắt lạnh nhạt: 
“Hừ! Ta ác? Nếu không phải hôm nay thực lực của ta tăng lên, thì bây giờ ta đã đi đời nhà ma rồi. Ta tha cho hắn mạng nhỏ là còn có tốt với hắn rồi đấy.”
Lâm Tiêu Tiêu ngây người, ánh mắt sắc bén của La Phong khiến nàng ta cảm thấy lạ lẫm, lạ tới nỗi đáng sợ, khiến sống lưng nàng ta có cảm giác lạnh buốt.
“Nếu ngươi cứ tiếp tục dây dưa, thì hắn thật sự mất mạng đó.” - La Phong chỉ vào Lâm Huy đang hôn mê, cười đùa nói. 
Lâm Tiêu Tiêu kinh hoàng tỉnh lại, nghiến chặt hàm răng trắng như thể nứt ra:
“La Phong, đừng nghĩ rằng chỉ với chút thực lực nhỏ bé đó mà khinh thường người khác, thứ thực lực tầm thường của ngươi, ta chẳng thèm để vào mắt! Trong mắt ta, ngươi chỉ là một tên phế vật mà thôi! Chuyện này sẽ không kết thúc như vậy đâu, ngươi tự thu xếp cho ổn thỏa.”
Hừ lạnh một tiếng, Lâm Tiêu Tiêu đỡ Lâm Huy đi, rất nhanh đã biến mất khỏi Diễn Võ trường 
“Rốt cuộc ai mới là phế vật, rất mau thôi ngươi sẽ biết.” - La Phong nhìn Lâm Tiêu Tiêu đã đi xa, ánh mắt hơi lạnh.
“Chậc chậc, không ngờ hôm nay lại có thể thưởng thức một vở kịch hay như vậy.” - Trên bậc thềm nơi xa xa của khán đài, không biết từ khi nào đã có thêm hai người trẻ tuổi.
Bộ quần áo trên người cả hai có viền mép màu tím, người bên trái bên hông đeo một thanh trường kiếm, nước da trắng trẻo, thân hình cao ráo, người bên phải trong tay cầm một cây quạt giấy, mắt sáng mày kiếm, ra dáng một công tử nho nhã, thần thái thong dong. 
Nếu có người nhìn thấy hai người này thì chắc chắn sẽ nhận ra thân phận của họ.
Thiếu niên đeo kiếm là một trong mười học viên tinh anh hàng đầu của ban Dực Hổ trong nội viện của học viện Tử Dương, tên là Chu Kiếm, uy danh kiếm pháp của hắn trong cả ban Dực Hổ đều vô cùng hiển hách, nhanh mạnh như gió, có danh hiệu là Truy Phong Kiếm.
Thiếu niên tuấn lãng cầm quạt trong tay là thiếu niên thiên tài cực kì có tiếng nói trong học viện Tử Dương, người trong lòng của Lâm Tiêu Tiêu - Đoạn Mộc Ngọc, chưa tới mười sáu tuổi, xếp hạng trên cả Chu Kiếm. 
Người ban nãy lên tiếng là Chu Kiếm, hắn thu hồi ánh mắt nói với Đoạn Mộc Ngọc đứng bên cạnh:
“La Phong này chỉ có thực lực Luyện Lực Cảnh trung kì lại có thể đánh bại người Luyện Lực Cảnh hậu kì đã ăn Tế Huyết Đan, thật giỏi! Nhìn sức mạnh của hắn, so với nhưng võ giả tứ trọng Cương Nhu Cảnh bình thường khác còn mạnh hơn mấy lần, thật không thể tưởng tượng nổi.”
Đoạn Mộc Ngọc nhẹ lắc đầu, hờ hững nói: 
“Đám học viên của ban Ngân Nguyệt đều là rác rưởi mà thôi. Mười lăm tuổi mà chỉ mới tam trọng Luyện Lực Cảnh trung kì, cho dù có tố chất trời sinh, thì cũng là sức mạnh lớn hơn một chút, thành tích sau này cũng có hạn thôi. Có thể vào nội viện của học viện không mới là vấn đề.”
“Ha ha, bọn chúng không thể đánh đồng với thiên tài như chúng ta được.” Chu Kiếm cười sang sảng, đổi đề tài nói: “Nhưng Hổ Khiếu Quyền mà tên La Phong thi triển ban nãy, chiêu thức gần như hoàn hảo, xem ra khả năng lĩnh ngộ của tên này rất tốt, nếu được bồi dưỡng tốt, thì sẽ rất có triển vọng.”
Thần sắc Đoạn Mộc Ngọc lạnh nhạt, gật đầu: 
“Tuy đều là rác, nhưng tên La Phong này còn có chút đặc biệt, có thể để ta dùng được. Hắn và Tiêu Tiêu có quen biết, qua hai ngày nữa ta sẽ tìm cơ hội hỏi hắn thử, có đồng ý đi theo ta không.”
“Có Đoạn Ngọc công tử dìu dắt, hắn được sủng mà lo sợ còn không kịp nữa, sao có thể từ chối…” - Chu Kiếm cười nói.
“Còn phải nói sao.” Đoạn Mộc Ngọc gật đầu, ánh mắt đắc ý, vẫy tay nói: “Đi thôi, chúng ta nhàn nhã quá rồi đó.” 
Hai người chỉ ngẫu nhiên đi qua đây, Chu Kiếm cũng gật đầu, hai người rời khỏi Diễn Võ trường.
La Phong đi xuống võ đài, Cơ Vô Nguyệt cùng Băng Nhược Lam lập tức tiến lên.
Băng Nhược Lam vuốt tóc mai bên tai, nhìn La Phong, đôi con ngươi linh động sáng như viên ngọc xanh lấp lánh tia sáng khác lạ. 
Nàng vốn nghĩ La Phong chỉ có ánh mắt tốt nên mới nhìn ra chỗ thiếu sót của Hổ Khiếu Quyền nàng tu luyện. Giờ mới hiểu, La Phong đã tu luyện Hổ Khiếu Quyền tới tam trọng rồi…
Việc này đối với người luôn kiêu ngạo vì sự lĩnh ngộ của bản thân như Băng Nhược Lam mà nói là một đả kích không hề nhỏ.
“La Phong, sao thực lực của ngươi tiến bộ nhanh thế?” - Không nhịn được hiếu kì, Băng Nhược Lam hỏi. 
“Tiến bộ lớn sao? Sao ta không nhận ra nhỉ.” - La Phong gãi đầu. Câu hỏi này hắn không biết nên trả lời thế nào, đâu thể nói do mình mới dung hợp linh hồn, cơ thể có mười tám đạo Mạch Luân.
Băng Nhược Lam không bỏ cuộc:
“Mười ngày trước ngươi mới đột phá tam trọng Luyện Lực Cảnh sơ kì thôi, chỉ trong mười ngày lại đột phá tới Luyện Lực Cảnh trung kì, đã vậy còn dễ dàng đánh bại tên Lâm Huy Luyện Lực Cảnh hậu kì nữa, cho dù là thiên tài nhỏ tuổi nhất của nội viện Đoạn Mộc Ngọc thì tốc độ tu luyện cũng không có dữ dội vậy đâu.” 
“A, có thể là do đột nhiên thông suốt thôi.”
Nghe La Phong nói vậy, Cơ Vô Nguyệt đứng bên cạnh đột nhiên gật đầu:
“Hóa ra là như vậy. Có một vài người sinh ra linh hồn đã mạnh nên mới được xưng tụng là thiên tài, nhưng có một số người đột nhiên thông suốt được, sức lĩnh hội võ học tăng lên, tốc độ tu luyện tiến triển cực nhanh, cũng tựa như thiên tài. Một loại là thiên tài bẩm sinh, một loại là thiên tài sau này, xem ra La Phong là thuộc loại sau rồi.” 
***
(*) Trùng trùng điệp điệp: liên tiếp nhau, hết lớp này đến lớp khác như không bao giờ hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.