Vô Danh Giới

Chương 50: Phụ truyện… hoàng tộc – tử tộc




Luyện đan là loại nghề nghiệp vô cùng cao quý trên đại lục. Một luyện đan sư thường phải có một hoặc nhiều thế lực đứng sau hậu thuẫn tài lực. Vì quá trình học vốn đã rất khó khăn, lại vô cùng tốn kém, hơn nữa phải đáp ứng đủ một số tiêu chí khắt khe thì mới có thể học luyện đan thuật. 
Người luyện đan phải tu cả hai hướng Luyện Khí và Luyện Thần. Luyện Khí làm gì, Linh Khí chính là để điều khiển, dẫn dắt, tinh lọc dược lực trong lò. Còn Luyện Thần, chính là để sắp xếp, phân chia dược lực một cách tinh chuẩn. 
Giống như ngươi đang quản lí một cái kho hàng vậy, bốc vác, vận chuyển hàng chính là Luyện Khí, còn việc để hàng tại đâu trong kho thì lại là Luyện Thần xử lý.
Nói như vậy thì đúng là ai ai cũng có thể học và theo nghề luyện đan. Nhưng người luyện đan muốn phát triển thì phải có thêm một đặc điểm đặc thù phù hợp với nghề này. 
Ví dụ như Vũ Na, nàng vừa có pháp khí bản mệnh là đan đỉnh, vừa có quang minh nguyên tố phụ trợ. Tương lai nàng ta sẽ trở thành một nhân vật phong vân được mọi thể lực săn đón và tốn kính…
Nhưng Vũ Na của ngày đó thì còn rất xa, Vũ Na hiện tại lại đang cảm thấy vô cùng đau đầu với cô nàng Nam Cung Thanh Thanh kia.
- Vũ Na, muội làm thế là sai rồi, Tử Linh thảo vốn có một chút dược lực hàn tính, kết hợp với Mãn Hoa Đằng hỏa tính sẽ khó mà dung hợp.
- Thủy tính của Thủy Linh Đằng vốn vô cùng mạnh mẽ, nếu làm dung môi độc dược dạng nước thì sẽ tăng thời gian thi độc thêm hai phần a…
- Muội để ta làm mẫu cho này, đầu tiên tinh lọc lá của Bách Diệp, giảm thiểu hàn tính trong hoa, rồi sau đó tới nhụy và cuối cùng mới là cánh…
- …
Thanh Thanh từ khi trở về đã bám riết lấy Vũ Na một cách khó hiểu. Nhiều lúc Vũ Na còn cảm thấy nàng ta nhiệt tình một cách bất thường. Đôi mắt Thanh Thanh nhìn nàng giống như… giống như Thiên Vũ nhìn Huyên Huyên vậy! Nghĩ tới đây Vũ Na rùng mình, “Không lẽ nào lại như vậy chứ?”. Nàng ngẩng đầu lên nhìn vào người con gái tuyệt sắc phía trước.
Thanh Thanh bình thường và Thanh Thanh ở cùng Vũ Na là hai con người khác nhau hoàn toàn. Nàng ta vốn đã vô cùng xinh đẹp, giờ đây lại còn trang điểm tôn lên vẻ đẹp sắc sảo mà thanh tú của nàng. 
Đôi mắt nàng to tròn đen láy, lông mi được chải chuốt kĩ càng kẻ thêm một lớp phấn hồng nhìn vô cùng hiền thục. Lông mày lá liễu vốn mỏng và dài, sống mũi cao cao cùng cái miệng nhỏ nhắn đã được tô son màu hồng nhạt.
Mọi thứ kết hợp với làn da trắng hồng không tì vết kia của tạo nên một gương mặt dường như chỉ xuất hiện trong tranh vẽ. Đến Vũ Na nhìn nàng cũng phải ghen tị không thôi.
Khuôn mặt đó đủ để câu dẫn tất cả nam nhân trên thế giới này. Hiện tại nếu có người nói nàng là nữ thần, thì cũng không ai có thể phản biện được khi đứng trước vẻ đẹp này. Vậy mà khuôn mặt này hiện tại chỉ có Vũ Na có thể chiêm ngưỡng. Có người thứ ba xuất hiện trong căn phòng là nàng ta lập tức đeo mặt nạ và biến thành ‘Nam Cung Thành’ ngay lập tức. Thiên Vũ cũng không phải ngoại lệ…
- Thanh Thanh tỉ tỉ, tỉ kể chuyện cho ta về Thiên Vũ đi. Hai năm tỉ ở cạnh hắn chắc là cũng hiểu đôi chút về con người hắn chứ?
Vũ Na ngừng công việc lại, hai tay nàng chống vào cằm, đầu nhỏ lắc lư, dương đôi mắt to tròn ngây ngô nhìn về Thanh Thanh hỏi.
- Hừ, tên vương bát đản đó thì có gì để nói. Ta không biết. 
- Sao người dường như có ác cảm với Thiên Vũ đệ đệ vậy. Ta thấy hắn rất tốt mà.
- Hắn… hắn tốt ở điểm nào? Vũ Na, ta khuyên muội, muội có thể thích bất kì ai, cũng không được thích tên vương bát đản đó. Hắn dám tán tỉnh cả ta đấy…
Bị nói toạc ra tâm sự vậy, hai má Vũ Na trong tíc tắc liền ửng hồng, đầu cúi xuống giọng thì lí nhí nhỏ như muỗi kêu vậy.
- Đàn ông con trai, tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường mà…
- Ta bó tay với muội, chuyển chủ đề… Muội luyện Kim Khí đan lại cho ta xem nào.
- …
*** 
*** 
Cách Học Viện ma pháp Trung Tập khoảng mười vạn kilomet về phía tây. Tại nơi đó, một tòa thành trì vô cùng hùng vĩ và rộng lớn. Tòa thành này được xây theo hình tròn, Bán kính của nó lên tới hàng trăm kilomet nhìn từ trên cao đổ xuống sẽ thấy có hình dạng như một chiếc nón vậy. 
Trung tâm tòa thành đó là một quần thể kiến trúc vô cùng xa hoa mỹ lệ, mái ngói cong vút, cột nhà được rát vàng trạm ngọc. Nền đất toàn bộ đều được lát ngọc thạch, và còn được trảm trổ vô cùng đẹp mắt. Quần thể kiến trúc này được xây cao nổi trội hẳn lên. Đó chính là chóp của chiếc nón, cũng là nơi nơi mà Quốc Vương đế quốc Thiên Vị sinh sống. 
Nổi trội trên mặt đất chính là sự lộng lẫy, xa hoa, cảnh vật giống như bồng lai tiên cảnh vậy. Nhưng bên dưới nó, lại chính là địa ngục trần gian. Tiếng roi da vụt vào da thịt vang lên chan chát, hàng chục triệu nô lệ đang phải còng lưng gồng sức quay những bánh răng nặng nề, những bánh răng này vận hành một cỗ máy cực kì to lớn, và nó chỉ có công dụng cung cấp ánh sáng, nước, không khí cho Hoàng Cung trên kia. 

Trên mặt đất, tại một nơi được gọi là Hậu Cung của hoàng đế.
- Nhanh lên, nhanh lên... Khiêng nó ra ngoài, đưa vào dược viên làm phân bón. Gọi người khác thế chỗ vào. Không được làm cho Đế Vương mất hứng…
Một lão thái giám chỉ tay ra lệnh, giọng hắn the thé như một con lợn bị trọc tiết vậy.
Một đám thái giám khác thì đang khiêng xác của một thiếu nữ độ tuổi đôi mươi ra ngoài. Nàng ta lõa thể, được bọc trong một tấm vải cũ kĩ. Hạ thể be bét máu, miệng thì há hốc, đôi mắt nàng tra trợn ngược lên trông vô cùng đáng sợ và đáng thương. Dường như trước khi chết, nàng ta đã phải chịu sự tra tấn dày vò cực kì ghê tởm cả tinh thần lẫn thể xác... 
Một tiểu thái giám thấy đôi mắt kia liền lấy tay vuốt cho nó nhắm lại. Nhưng hắn vuốt tới lần thứ ba và đã dùng không ít lực đạo mà đôi mắt kia vẫn trợn ngược lên như vậy. Một tên thái giám khá lớn tuổi liền mỉm cười nói:
- Tiểu Bắc, ngươi còn chưa có kinh nhiệm a, lực đạo cũng chưa đủ, về nhớ luyện thêm công phu lão Tà cho.
Nói xong hắn liền láy bàn tay thô ráp của mình vuốt nhẹ vào mi mắt của tiểu nữ xấu số kia, đôi mắt lúc đó mới nhắm lại. Động tác của hắn vô cùng liền mạch và nhanh chóng. Không biết là đã làm công việc này bao nhiêu lần rồi... Tiểu thái giám tên Tiểu Bắc kia cũng u buồn cúi đầu nhủ thầm: “Hắn đâu có yếu, chỉ là, những người này chết như vậy thì sao nhắm nổi mắt, cưỡng ép cũng rất khó a!” 
Lúc này, bên trong nơi gọi là Hậu Cung đó, tiếng kêu la thảm thiết, tiếng van xin, tiếng khóc lóc vang vọng khắp mọi ngóc ngách. Trên giường, dưới đất, cột nhà, bàn uống nước, bình phong, cửa sổ… hàng chục thân ảnh thiếu nữ khác đang lõa thể nằm la liệt, gương mặt ai cũng trắng bệch, vô lực gượng dậy. Khuôn mặt họ có sợ hãi, có tuyệt vọng, có căm thù, có hoảng sợ… Đa phần họ đều khóc. Nhưng vài người thì hai hàng lệ của họ trong suốt không màu. Còn vài người thì những giọt lệ đó chuyển sang màu đỏ thẫm, màu của máu…
Hai tên thái giám già đứng trong góc khuất, hai đôi mắt kia quan sát thất tất cả, nhưng nhìn vẻ mặt thờ ơ của họ cứ như đây mới là chuyện bình thường phải diễn ra vậy.
- Lần luyện công này của Quốc Vương lâu hơn bình thường a… Dạo này Trinh nữ từ Tử Tộc phía Đông hoàng thành đã không còn cung ứng đủ được nữa rồi.
- Tử Tộc phía Đông đã hết thì lấy tại trung tâm. Không thể Quốc vương dán đoạn tu luyện được…
Việc tu luyện của Quốc Vương này chính là hút nguyên âm của nữ tử còn trinh để bồi bổ thể chất cũng như chất lượng linh khí trong cơ thể hắn. Mà những nữ tử này phải là người đồng tộc, phải có chung huyết thống với hắn. Thường thì những nữ tử kia sau khi làm lô đỉnh sẽ mất đi toàn bộ căn cơ, trở lại làm người bình thường không thể tu luyện được nữa. Nhưng sau buổi này, có ai còn sống sót được hay không thì không thể nói trước được…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.