Vô Cương

Chương 34: Lượng Thông Tin Hơi Lớn




Tề Hằng phát hiện đầu tiên, vẻ mặt hắn kích động dùng tay chỉ vào chiếc thuyền con đó: “Thuyền, có thuyền! Mau nhìn xem, là thuyền đó! Có phải đến đón chúng ta không?”
Bốn người khác bên sông cũng đều nhìn thấy chiếc thuyền đó, trên mặt lộ ra vẻ kích động.
Sở Vũ đứng ở mỏm đá, dùng con mắt dọc ở ấn đường quan sát, nơi chiếc thuyền con đó đi qua thì số năng lượng dập dềnh trên mặt sông ào ào né ra, nhường cho nó một con đường.
“Đây là...” Sở Vũ nhíu mày, nói thầm con thuyền nhỏ này lẽ nào thật sự là đến đón những người xuất hiện ở đây?
Nhưng nếu là vậy thì tại sao vừa nãy không xuất hiện? Phải chết đi hai người rồi mới xuất hiện?
Đây không phải là trêu người ta sao?
Vấn đề này mấy người bên bờ sông cũng đã nhanh chóng nghĩ đến.
Sắc mặt Vương Nam trắng bệch, chớp đôi mắt nhỏ nói: “Đây có khi nào là một cái hố không? Là cạm bẫy? Con thuyền nhỏ này xuất hiện có hơi cổ quái...”
Mọi người nhìn chăm chăm vào con thuyền nhỏ ngày càng đến gần mà không nói gì cả.
Con thuyền không lớn, rộng khoảng một mét, dài tầm ba mét. Đen nhánh, không biết đóng bằng gỗ gì.
Không biết đã trôi trong nước bao nhiêu năm tháng rồi nhưng lại không hề có dấu hiệu mục nát, thậm chí nhìn còn rất mới.
Thuyền nhỏ bồng bềnh, trôi thẳng đến chỗ năm người bên bờ sông.
Sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của năm người bên bờ, thuyền nhỏ từ từ cập bến, nằm ngang trước mặt họ.
Trên thuyền không có mái chèo, kích thước miễn cưỡng có thể chở được năm người này.
Chỉ là năm người bên bờ sông này nhìn nhau, không ai dám lên thuyền!
Có trời mới biết họ lên con thuyền nhỏ này thì sẽ xảy ra chuyện gì?
Có lẽ có thể chở họ đến bờ bên kia bình an, đến được cơ duyên vô tận đó; Cũng có thể... vừa bước lên thì bị năng lượng trên mặt sông thắt cổ!
Sau đó chết không toàn mạng!
Sự nguy hiểm này, ai dám liều?
Tề Hằng luôn cảm thấy gan của mình rất lớn, không sợ gì cả, nhưng lúc này hắn thật sự không có dũng khí bước lên chiếc thuyền con này.
Tiêu Trường Thanh cười nói: “Đây có tính là trùng điệp núi sông ngỡ hết lối, âm u hoa liễu lại một thôn không?”
Vương Nam nói: “Đây gọi là xe đến trước núi ắt có đường!”
Võ giả thông mạch Cửu Tiêu đó nhìn hai người một cái: “Hai người dám lên không?”
Hai người lập tức im miệng.
Nói thầm sao huynh không lên?
Muốn lên thì huynh lên đi! Bọn ta đâu có ngốc!
Vấn đề là, vị Cửu Tiêu này cũng không ngốc!
Năm người nhất thời đều yên lặng, đều nhìn chiếc thuyền con đó mà do dự không quyết được.
Lúc này, trong năm người, Tiêu Trường Thanh cảnh giới cao thâm nhất lại bỗng nhiên giống như cảm nhận được gì đó, đột ngột quay đầu nhìn về một mỏm đá cách mười mấy dặm.
Ánh mắt ông ta rất sắc bén, tựa như hai mũi tên nhọn vậy!
Vô cùng lạnh lẽo, đầy sát khí!
Ông ta vừa nhìn thì bốn người còn lại cũng đều nhìn về bên này theo ánh mắt của Tiêu Trường Thanh.
Da đầu của Sở Vũ ở trên mỏm đá bỗng tê tê, nói thầm hỏng rồi... bị phát hiện rồi!
Hắn vừa định dùng con mắt dọc nhìn thử cảnh giới thực sự của mấy người đó nhưng lại không muốn gây họa nữa.
Vừa nhìn Tiêu Trường Thanh thì đã bị hắn cảm nhận được!
Cảnh giới hai bên chênh lệch có hơi lớn, cảm nhận của Tiêu Trường Thanh quá nhạy bén.
Nhưng cái nhìn này của Sở Vũ cũng nhìn thấu được cảnh giới thật sự của Tiêu Trường Thanh.
Thông mạch cảnh ngũ đoạn!
Năm sợi kinh mạch trong mười hai kinh mạch chính là Can kinh, vị kinh, đại tràng kinh, tiểu tràng kinh và tâm bao kinh (1) trong cơ thể Tiêu Trường Thanh đã hoàn toàn được đả thông.
Sợi kinh mạch ở tim đó cũng đã được đả thông một phần ba rồi!
Hay nói cách khác, Tiêu Trường Thanh là một cao thủ thật sự có thông mạch cảnh ngũ đoạn sơ kỳ, gần đến ngũ đoạn trung kỳ!
Theo sự quan sát của con mắt dọc của Sở Vũ, kinh mạch chưa được đả thông trong cơ thể Tiêu Trường Thanh là có màu đỏ nhạt, còn kinh mạch đã đả thông lại lấp lánh ánh vàng, ánh sáng rạng rỡ!
Nhưng theo quan sát của con mắt dọc, trên kinh mạch đã đả thông lấp lánh ánh vàng đó lại cũng có không ít khuyết điểm nhỏ, còn có một số nơi ánh sáng ảm đạm, hiện lên màu đỏ nhạt.
Đó là những chỗ không hoàn hảo.
Trên thực tế, bất kỳ cảnh giới nào cũng tồn tại vấn đề này.
Ví dụ như xung huyệt cảnh, huyệt đạo giống nhau nhưng mức độ đả thông của mỗi người đều có chỗ khác nhau.
Huyệt đạo của một số người tuy đã đả thông nhưng bởi do công pháp tu luyện, thiên phú mạnh yếu không bằng nhau nên mức độ hoàn hảo của huyệt đạo đả thông có chênh lệch rất lớn.
Đây chính là lý do tại sao cảnh giới tương đồng nhưng sức mạnh phát huy ra lại hoàn toàn khác nhau.
Lực chiến thể hiện ra cuối cùng cũng có chênh lệch khá lớn.
Phân biệt cao thấp rất rõ ràng!
Hơn nữa Tiêu Trường Thanh không phải là sau khi xung huyệt cảnh đả thông hoàn hảo mới bước vào thông mạch cảnh, ba trăm sáu mươi lăm huyệt đạo trong người ông ta cũng còn không ít chỗ chưa được đả thông.
Cũng tức là cả đời của Tiêu Trường Thanh chỉ có thể là một võ giả thông mạch cảnh thôi.
Nhưng dù nói thế nào thì cảnh giới thông mạch cảnh ngũ đoạn này ở thế tục và trước mặt Sở Vũ đều tuyệt đối được xem là cao thủ thật sự rồi.
Vậy nên vào khoảnh khắc biết là đã bị phát hiện, trong lòng Sở Vũ đã nảy sinh ý định muốn rời đi.
Hắn chỉ cần quay người vào trong pháp trận, thì chắc rằng những người này cũng chưa chắc thật sự dám đuổi theo vào đó!
Bọn họ vượt qua pháp trận không giống với bản thân, họ không có năng lực nhìn xuyên thấu, đây là năng lực lớn nhất của Sở Vũ.
Sở Vũ nhìn Lâm Thi Mộng một cái, hắn không muốn để Lâm Thi Mộng ở đây.
Tề Hằng ở bên đó, sư môn của Lâm Thi Mộng lại có thái độ này, lỡ như... Sở Vũ có hơi không dám nghĩ đến hậu quả đó.
Hắn tuyệt đối không thể để một mình Lâm Thi Mộng ở đây.
Nhưng sau đó, Sở Vũ lại nhìn thấy một sự tiếc nuối mãnh liệt trong mắt của Lâm Thi Mộng.
Cô ấy không cam lòng!
Sở Vũ quá hiểu Lâm Thi Mộng.
Lúc này, Tiêu Trường Thanh bên đó phát ra một tiếng gầm lớn: “Tên giặc kia, thả sư muội của ta ra! Nếu không ta sẽ phanh thây ngươi thành vạn mảnh!”
Tề Hằng cũng ở bên đó gào thét: “Tên khốn, thả vị hôn thê của ta ra! Nếu không sẽ diệt cả nhà ngươi!”
Trong lòng Sở Vũ bỗng dâng lên một luồng lửa giận, ai là tên giặc? Ai là tên khốn?
Hắn nhìn Lâm Thi Mộng một cái, nói trầm giọng: “Rút lui đến rìa pháp trận!”
Lâm Thi Mộng cực kỳ thông minh, căn bản không cần Sở Vũ giải thích nhiều, lập tức theo Sở Vũ trực tiếp rút lui đến rìa pháp trận, chỉ cần lùi một bước thì hai người đã có thể thụt lùi vào trong pháp trận.
Lúc này, Tiêu Trường Thanh đã xông đến mỏm núi đó, đáp xuống trước mặt hai người. Một luồng sóng sức mạnh dồi dào tỏa ra, một luồng áp bức đe dọa lớn mạnh chỉ thẳng vào Sở Vũ!
Tôn Vĩ, Vương Nam và Tề Hằng cùng với võ giả thông mạch phái Cửu Tiêu Lưu Thanh cũng theo sau đến mỏm núi đó.
Kẻ thù gặp nhau, mắt long sòng sọc.
Đôi mắt Tề Hằng nhìn chằm chằm Sở Vũ, hai mắt tràn đầy lửa giận, cắn răng nói: “Tên khốn, thả vị hôn thê của ta ra!”
Bởi vì tâm trạng kích động nên sóng sức mạnh trên người Tề Hằng vô cùng mãnh liệt, khiến cho lượng lớn hoa cỏ cây cối ở mỏm núi này nghiêng ngả.
Một lượng lớn hoa cỏ thậm chí còn tan nát luôn!
Sở Vũ nhìn Tề Hằng một cái: “Nhóc con, số hoa cỏ này chết thành như vậy, thảm thương như thế chắc không phải là bị cậu dọa chết đó chứ?”
“Ngươi chán sống!” Tề Hằng nghiến răng nghiến lợi, mặt đen cả lại.
Lúc này, đám người Tiêu Trường Thanh lại nhìn ra một số bất thường.
Tiểu sư muội Lâm Thi Mộng của họ, hình như... không phải bị ức hiếp?
Cảnh vừa nãy Lâm Thi Mộng cùng rút lui với Sở Vũ, lùi đến rìa pháp trận bị họ nhìn thấy hết. Trong mắt mấy người đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Thái độ này của Lâm Thi Mộng... có hơi đáng để suy nghĩ nhỉ?
Đây rõ ràng là một điệu bộ cùng tiến cùng lùi với người “cưỡng ép” cô ấy mà!
Mấy người này đều không phải con nít, kinh nghiệm đủ phong phú, mắt cũng đủ tinh tường.
Lúc này, Lâm Thi Mộng nhìn mấy người Tiêu Trường Thanh, nói: “Sư huynh, anh ta không phải tên giặc gì cả, vừa nãy anh ta đã cứu muội trong tay Tề Hằng.”
Cái gì?
Mấy người Tiêu Trường Thanh tuy đã đoán được chút gì đó, nhưng nghe lời này vẫn không nén nỗi sự kinh ngạc.
Nói thầm tình huống gì đây? Một người lạ cứu muội từ trong tay vị hôn phu của muội?
Vẻ mặt mấy người Tiêu Trường Thanh nhìn Lâm Thi Mộng và Sở Vũ một cách hồ nghi, sau đó lại quét mắt sang Tề Hằng mặt đầy phẫn nộ.
Cảm thấy lượng thông tin trong này... có hơi lớn.
***
(1) Năm sợi kinh mạch đó là: kinh mạch gan, kinh mạch dạ dày, kinh mạch đại tràng, kinh mạch ruột non và kinh mạch màng tim

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.