Vô Cực Ma Đạo

Chương 266: Ngẫu Ngộ Độc Ma 2





๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑- Trong khi ngươi lại cất giấu thượng cổ dị loại Bát Sí Tử mãng độc trung chi độc nên đương nhiên ta có thể đoán ra được.
Vốn dĩ ta tưởng rằng đến nơi này sẽ không thu hoạch được gì, thế nhưng cuối cùng lại gặp được người sở hữu Bát Sí Tử mãng, quả nhiên là thế sự khó lường!Nghe y giải thích như vậy, Đinh Hạo sắc mặt chớp động, tựa hồ như lờ mờ nghĩ đến một người, nhưng nhất thời nhớ không ra cụ thể là ai.

Lúc hắn đang trầm tư, vắt óc nhớ lại thì đột nhiên nhìn thấy chữ “Diệc” rất lớn trên đỉnh lầu các kia, sắc mặt lập tức tái nhợt, cuối cùng cũng biết người này là ai, khó trách nghe y nói ra lại khiến mình có cảm giác quen thuộc như vậy.Cuống quýt lui về phía sau mười trượng, biểu tình của Đinh Hạo vô cùng kỳ dị.Một lát sau, Đinh Hạo lạnh lùng cất tiếng hỏi:- Ngươi có phải là Độc Ma Vương Diệc Hàn không?Cười lớn một tiếng hết sức tiếu ngạo, người này nhẹ giọng đáp:- Chính là tại hạ!Nghe y thừa nhận, Đinh Hạo cả người phát lạnh, thật không biết bản thân gặp vận rủi cứt chó gì, mấy hôm trước thì đụng phải Lục Bào lão tổ yêu tà, bây giờ lại gặp ngay tên Độc Ma khó dây vào này.
Mấy tên cao thủ Ma đạo này bình thường đều rất ít khi xuất hiện, người thường đều chỉ nghe đến danh tiếng của bọn họ mà thôi, căn bản không có bao nhiêu người có thể nhìn được diện mạo chân chính của bọn họ, thế mà chỉ trong hai ngày hắn lại may mắn gặp được cả hai nhân vật, thật sự là quá mức ngoài ý muốn của hắn.Độc Ma Vương Diệc Hàn này là cao thủ thành danh từ mấy trăm năm trước, mặc dù y không được xếp vào thập đại cao thủ của Tây đại lục, nhưng cho dù thập đại cao thủ này chạm đến y chỉ sợ không có điều nào tốt đẹp cả.
Độc Ma Vương Diệc Hàn tu luyện công pháp dĩ độc nhập đạo, huyền diệu khó lý giải, không được coi là Đạo gia cũng không phải quy là thuộc Ma môn.

Chỉ có điều người này hành sự theo sở thích, không dễ dàng xuất thủ, nhưng khi đã xuất thủ thì chắc chắn sẽ đuổi tận giết tuyệt đối thủ, cho đến bây giờ cũng chưa từng nghe qua có ai có thể đào thoát từ trong tay y.Bởi vậy y mới bị mọi người coi là Độc Ma, độc công tu luyện của y kỳ lạ vô cùng, người tu chân bình thường sau khi đạt tới Nguyên Anh kỳ, độc vật có thể gây thương tổn đến họ vốn đã ít lại càng ít hơn, nhưng bất luận là cao thủ cảnh giới nào, chỉ cần trúng phải độc công của Vương Diệc Hàn thì ngoại trừ bản thân y, trên đời không còn biện pháp nào khác.
Vì thế việc duy nhất có thể làm là càng cách xa y bao nhiều thì càng tốt, qua nhiều năm như vậy, người này hành tung quỷ bí, dần dần biến mất trong tầm mắt của mọi người, không ngờ cho đến hôm nay xui xẻo thế nào lại đụng trúng phải y.Nhìn thấy Đinh Hạo bị đại danh của mình dọa cho chấn động, Độc Ma lắc đầu bật cười, một nụ cười như trăm hoa đua nở, mỹ lệ vô ngần, khẽ an ủi Đinh Hạo:- Tiểu ca chớ sợ hãi, bổn nhân mặc dù tu luyện công pháp so với người khác bất đồng, nhưng độc công của ta cũng chỉ dành cho người đối địch mà thôi, bây giờ ta cùng với tiểu ca lại không có oán thù gì, huống chi còn đang có việc phải cầu đến ngươi, nên chắc chắn sẽ không ra tay với ngươi, tiểu ca có thể yên tâm!Cười xòa một tiếng, nhưng Đinh Hạo vẫn không dám tiến đến gần bên y.
Mặc dù bản thân đã nuốt nội đan của Bát Sí Tử mãng, thân thể cường mạnh không ai có thể sánh bằng, hơn nữa Bát Sí Tử mãng cũng là dị thú cự độc vô cùng, nội đan của nó khẳng định cũng có chút khả năng tị độc hiệu quả, nhưng đối mặt với người có danh xưng Độc Ma, Đinh Hạo cũng không dám mạo hiểm như vậy.- Thế cục như hiện nay thì chuyện gì cũng không thể tin tưởng được, nếu tiền bối đột nhiên muốn hạ thủ thì tiểu tử cũng không có cơ hội nào để chạy thoát được, lòng người hiểm ác, mong tiền bối đừng trách tiểu tử quá cẩn trọng!- Đinh Hạo từ phía xa lớn tiếng nói.Vương Diệc Hàn khẽ điểm đầu rồi ung dung nâng một chiếc chén bạch ngọc hết sức tinh xảo, mỹ tửu trong chén tỏa mùi thơm ngát ra tứ phía, động tác của y vô cùng ưu nhã, uống liền hai ngụm.Ngắm nhìn động tác của Vương Diệc Hàn, Đinh Hạo dị thường khó hiểu, bất cứ cử chỉ nào của người này cũng không làm cho hắn nảy sinh nửa điểm phản cảm, hơn nữa càng ngày nhìn lại càng giống một tuyệt thế mỹ nhân, nếu không phải Đinh Hạo trời sinh lòng dạ sắt đá hơn người thì đã sớm buông lỏng cảnh giới rồi.- Tiểu ca đã từng nuốt qua một viên nội đan của Bát Sí Tử mãng, hơn nữa đã tiêu hóa xong xuôi.

Thân thể của ngươi hiện tại đã tràn ngập khí tức của Bát Sí Tử mãng, ta nếu muốn sử dụng độc công thương hại ngươi thì chắc chắn cũng phải lao tâm khổ tứ một phen, huống chi bổn nhân lại thật sự không có ác ý gì, cho nên ngươi không cần phải khẩn trương đến vậy!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.