Vô Cực Ma Đạo

Chương 260: Khiêu Chiến Vượt Cấp 3





๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑Nhìn hắn thay đổi như vậy, Đinh Hạo không chút bối rối, lạnh giọng cười nói:- Tà môn công pháp nhỏ nhoi mà cũng dám ở trước mặt ta múa may, đúng là trò hề!Thanh âm vừa dứt, lợi dụng “Thập Phương Huyễn ma trận”, cả người Đinh Hạo đột nhiên tiêu thất giữa không trung, không còn lại dù chỉ là một vết tích nhỏ, đúng là quỷ dị phi thường.Long Sáo Thiên lúc này tâm trí đã hoàn toàn điên cuồng, chỉ sợ đã sớm quên mất những tao ngộ Lương Thiến vừa mới gặp phải trong trận pháp này.
Y không để ý đến thần sắc vô cùng hoảng sợ của Lương Thiến, cắm đầu lao về hướng Đinh Hạo vừa biến mất.

Trong giây lát, hắn cũng giống như Lương Thiến rơi vào giữa trận pháp “Thập Phương Huyễn ma trận”, điểm bất đồng duy nhất khác nàng ta là hắn ở giữa trận pháp, những tiếng quỷ khóc ma kêu vang lên liên tục, làm đầu óc mê muội, hoàn toàn mất đi lý trí, không như Lương Thiến kia giờ phút này vẫn còn giữ được tâm trí nhưng trán đầy mồ hôi lạnh, không dám loạn động di chuyển lung tung.Tại chỗ mà Đinh Hạo vừa vô thanh vô tức biến mất, không gian phát ra một trận ba động kỳ quái, trong không trung đột nhiên lại hiện ra một thân ảnh, chính là Đinh Hạo.Nhìn thấy hai người mặc dù thần sắc bất đồng, nhưng đều đã rơi vào “Thập Phương Huyễn ma trận”, Đinh Hạo cuồng ngạo cười to:- Xuất Khiếu kỳ thì sao chứ, cũng rơi vào trong lòng bàn tay ta mà thôi, hừ, ta đã không chủ động gây chiến với các ngươi, thế mà lại cứ đâm đầu tìm chết, năm nay sao có nhiều tên tham lam ngu ngốc không sợ chết thế nhỉ, hắc hắc!Lắc đầu thở dài ra vẻ luyến tiếc, thân ảnh Đinh Hạo chậm rãi nhập trận tiến về phía hai người.Hắn vừa đi được vài bước, “xuy” một tiếng vang lên, hai tay phát lên hai luồng tử hồng ma viêm.
Mặc dù lúc này, hai người đã bị trận pháp vây hãm, nhưng dù sao tu vi cũng cao hơn mình một bậc, nếu liều chết phản kháng, chỉ sợ bản thân tổn thương không nhỏ, huống chi còn có tên Long Sáo Thiên đang lâm vào trạng thái điên cuồng kia nữa, vì thế nên cẩn trọng một chút cũng không thừa.Hai mắt nhắm nghiền, tựa hồ như Lương Thiến đang gặp phải sự tình cực kỳ đáng sợ, Đinh Hạo âm thầm cười tàn nhẫn, hai luồng hỏa diễm từ trong tay bắn ra, vèo một cái, đã bay đến trước mặt nàng ta.
Chỉ đến khi hai luồng hỏa diễm sắp bao phủ lấy thân thể, nữ tử này mới phát giác ra.Một luồng cương tráo màu đỏ nhanh chóng xuất hiện bảo hộ thân thể, chỉ nghe ầm một tiếng, luồng cương tráo nàng ta vội vàng xuất ra đã bị vỡ tan nát.
Thân hình nữ tử này một bên đỏ rực như bị lửa đốt, nhưng bên kia lại đóng thành huyền băng, trạng thái như thế xuất hiện trên người, quả nhiên là kỳ dị tuyệt luân!Sự tình vừa phát sinh, diện mạo Lương Thiến vốn vô cùng diễm lệ đột nhiên bị bóp méo, không thành mặt người.

Thì ra chẳng biết từ khi nào, trên thiên linh cái của nàng ta xuất hiện một luồng ma khí trông như một bàn tay lớn, một cỗ chân nguyên kỳ dị ba động, theo hướng bàn tay, chảy vào thân thể của Đinh Hạo.
Da thịt mịn màng của nàng ta dần dần mất đi sự sáng bóng, nửa khắc sau, toàn bộ chân nguyên mất hết, một nữ nhân lúc trước quyến rũ vô ngần bây giờ đã hóa thành một thi thể khô héo.Đinh Hạo cười hung ác, đem thi thể nàng ta ném ra khỏi trận pháp, rơi xuống đúng chỗ Bát Sí Tử Mãng đang đứng chờ, nó vội vàng mở to cái miệng khổng lồ nuốt lấy.
Chẳng biết từ lúc nào, nó và Đinh Hạo trở nên tâm tư liên thông, hành động phối hợp thiên y vô phùng (chuẩn xác, nhịp nhàng).Cảm giác chân nguyên đang bành trướng trong người, Đinh Hạo âm thầm cười đắc ý không ngừng.

Lạnh lùng nhìn trạng thái cuồng bạo của Long Sáo Thiên, trên mặt lộ vẻ thèm muốn, nhưng nghĩ tên này trong thời gian ngắn tuyệt đối sẽ không thoát ra khỏi trận pháp này, trong khi mình vừa mới thôn phệ chân nguyên phải lập tức tiêu hóa ngay, hiện giờ lại không còn gì có thể uy hiếp, vì thế không nên vội vàng thôn phệ tên này.Nghĩ đến đây, hắn khoanh chân ngồi trên mặt đất, toàn lực hấp thu nguồn chân nguyên tinh hoa của Lương Thiến vừa mới thôn phệ.Nửa ngày sau, Đinh Hạo đang yên lặng hấp thu nguồn chân nguyên thôn phệ, đột nhiên bên tai truyền đến một âm thanh xé gió, rõ ràng nhằm phía mình lao đến.
Nghe tiếng ma sát với không khí, Đinh Hạo biết được người này đích thị là cao thủ đỉnh cấp, trên ngực bỗng nhiên xuất hiện một cỗ áp lực.Hắn chẳng biết người sắp tới rốt cuộc là thần thánh phương nào, là vô tình hay cố tình mà đến, hắn hoàn toàn không thể đoán ra, vốn định mau chóng tiêu hóa hoàn toàn nguồn chân nguyên của Lương Thiến, nhưng cảm giác được luồng khí thế cường bạo đang đến, liền đem nguồn chân nguyên vừa mới hấp thu được ba phần, phong bế tại đan điền, thân ảnh mau chóng đứng lên, chuẩn bị đối phó.๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.