Vô Cực Ma Đạo

Chương 162: Đoạt Mệnh Đan Vương 2





๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑Đinh Hạo vốn đã đến Nguyên Anh Kỳ, lại ngự Nghịch Thiên Ma Kiếm nên tốc độ tăng nhiều.
Trong khi phi hành còn ẩn ước có thể cảm giác được khát vọng chém giết của Nghịch Thiên Ma Kiếm, Đinh Hạo dám khẳng định Nghịch Thiên Ma kiếm ẩn dấu bí mật cực kỳ lớn, chỉ là thực lực của mình quá yếu, còn chưa thể tìm hiểu hoàn toàn mà thôi.Một lúc lâu sau, Huyết Ma Liệt Sơn đem mấy người tới sơn động lần trước, sau khi bố trí vài đạo cấm chế tại cửa liền cùng Đinh Hạo rời đi, định tiếp tục tìm kiếm người còn sống sót tại Di Thiên chiểu trạch.Định Hạo ngồi ở trên thân hình to lớn của Bát Sí Tử Mãng, khí thế so với Huyết Ma Liệt Sơn còn muốn hơn vài phần.Hai người tại Di Thiên chiểu trạch tìm tòi mấy ngày, cơ bản đã đem Di Thiên chiểu trạch lật ngược hết lên một lần, nhưng rốt cuộc cũng không phát hiện có tung tích người tu chân.- Liệt lão, đều là tại ngươi khi đánh nhau với Niếp Thiên thì bại lộ thực lực.
Khẳng định là đã dọa những kẻ trong Đạo Ma lưỡng môn định đến đây kiếm chỗ tốt chạy sạch rồi, chuyện tiện nghi lần này xem ra cả hai chúng ta đều không chiếm được nữa rồi !Đinh Hạo nói đùa.- Nếu không phải lão phu lúc ấy muốn nuốt sống lấy tiểu tử nhà ngươi, thì làm sao có thể bại lộ thực lực trước mặt Niếp Thiên chứ ? Bất quá đã không còn cá để mà bắt, chúng ta tựa hồ cũng không cần tiếp tục ở lại Di Thiên chiểu trạch này nữa thì phải.Liệt Sơn cười đáp lời.Đinh Hạo đang muốn trả lời, đột nhiên cảm nhận được động tĩnh của Bát Sí Tử Mãng, liền không khỏi ‘di‘ lên một tiếng, nói:- Không ngờ được đến bây giờ trong Di Thiên chiểu trạch vẫn còn có người sống, Liệt lão có hứng thú tới xem không ?- Hả ? Đã như vậy, chúng ta còn chờ cái gì nữa ?Hai người nhằm thẳng về phía trước bay tới.

Chỉ một khắc sau đã thấy một lão giả mặt đen thấp béo, quần áo lôi thôi vô cùng, cả người đều dính nước bẩn, tựa hồ như đã từng vật lộn trong đầm lầy vậy.- Đoạt mệnh Đan vương Ôn Hoài Ngọc ?Huyết Ma Liệt Sơn quát lên.Người kia đang cúi đầu nhìn cái gì chợt ngẩng lên, hai mắt lóe lên kim quang, kinh hô:- Huyết Ma Liệt Sơn ?- Hắc hắc! đúng là lão phu.
Không ngờ được đến lúc này còn có thể gặp được Đan Vương.
Chẳng nhẽ Ôn đạo hữu tiến vào Di Thiên chiểu trạch cũng vì kiếm quyết trên người lão phu sao ?Huyết Ma Liệt Sơn cười lạnh nói.- Liệt Sơn, ngươi nói thế là có ý gì ? Phương pháp lão phu tu luyện chẳng phải ngươi không biết.
Hơn nữa lão phu biết thực lực của ngươi không thối lui rồi mới đến Di Thiên chiểu trạch thu nhặt linh dược.
Không ngờ ngươi lại hiểu nhầm lão phu.Ôn Hoài Ngọc tức giận nói.Nói xong, thân thể thấp lùn của người này đột nhiên nổi lên khí thế kinh thiên, dọa Đinh Hạo nhảy dựng lên, không nghĩ đến lão già này cũng là một cao thủ tuyệt đỉnh.Lắc lắc đầu, Liệt Sơn nói:- Lão phu cũng chỉ là tùy tiện hỏi mà thôi, Ôn đạo hữu việc gì phải tức giận.
Không biết Ôn huynh chuyến này đi có thu hoạch gì không ?Liệt Sơn thấy vẻ mặt nghi hoặc của Đinh Hạo, khóe miệng vừa động, đã truyền âm đem lai lịch người này thuật lại một lượt.Đoạt Mệnh Đan Vương Ôn Hoài Ngọc là nhân vật nửa chính nửa tà.

Công pháp người này tu luyện chính là lấy đan nhập đạo, cùng với phương pháp tu luyện bình thường bất đồng rất lớn.
Người này bình thường chỉ ở danh sơn Đại Xuyên thu tập tài liệu luyện đan, rất ít kết giao với người khác.
Nhưng người này đối với luyện đan dược vô cùng trác tuyệt, tại Tây đại lục cùng với Đan si Tạ Diệp Phi của Thanh Vân Tông được xưng là Lưỡng Đại Đan Vương.
Tu vi của Ôn Hoài Ngọc cũng rất cao, cùng Thiên Yêu Niếp Thiên là cùng cấp cao thủ.Sau khi nghe Liệt Sơn nói xong, Đinh Hạo nghĩ đến hai quả Nhân Nguyên quả trong trữ vật thủ trạc của mình, trong lòng hơi động.- Chỉ thu thập được một chút vật phẩm bình thường, đang định tìm đến nơi sâu hơn.Ôn Hoài Ngọc thấy Huyết Ma Liệt Sơn mở miệng giải thích như vậy, sắc mặt cũng bình thường trở lại, nhưng vẫn lạnh giọng nói.- Lão phu tại Di Thiên chiểu trạch cũng đã được mấy ngày.

Dị vật, linh dược bên trong chiểu trạch này không biết bao nhiêu mà kể, Ôn đạo hữu như thế nào lại không có thu hoạch gì ?Liệt Sơn nghi hoặc hỏi.Huyết Ma Liệt Sơn vừa nói chuyện vừa truyền âm cho Đinh Hạo:- Thực lực của Ôn Hoài Ngọc bất phàm, hơn nữa khắp người đều là đan dược trân quý vô cùng.
Nếu có thể giết người này, đối với ngươi và ta đều là có lợi.
Chỉ là ta mặc dù có thể thắng hắn, nhưng Ôn Hoài Ngọc là kẻ cáo già thành tinh, nếu là toàn lực chạy trốn, sợ rằng lão phu cũng không giữ được hắn, Tiểu ca có chủ ý hay nào không ?๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.