Vô Cực Chưởng Khống Giả

Chương 87: Lạc Tiên Thiên Môn




Trong nháy mắt, thời gian mười năm đã trôi qua, vị thế Bá Chủ Võ Lâm của Thiên Hạ Hội vẫn vững chắc như bàn thạch, địa bàn của Thiên Hạ Hội đã lan rộng khắp mọi ngõ ngách ở võ lâm Trung Nguyên, thậm chí ngay cả tận Đông Doanh xa xôi.
Bốn năm trước, Thiên Hoàng Đông Doanh đã dẫn hai mươi vạn đại quân tấn công Trung Nguyên, khí thế như vũ bão, hoàng thất chí tôn cũng phải tháo chạy nhưng đáng tiếc cuối cùng gặp phải Hắc Phong. Chỉ trong vòng một đêm, hai mươi vạn quân bị đệ tử Thiên Hạ Hội giết sạch, Thiên Hoàng Đông Doanh chết dưới tay Hắc Phong, giúp hắn bổ sung 50 năm công lực, tu vi đạt đến Hóa Thần Cảnh Đỉnh phong.
Hai năm trước, Lam Nguyệt Tông ở tại đại mạc manh nha xâm lấn võ lâm Trung Nguyên, nhưng bị Thiên Hạ Hội ngăn cản gắt gao. Cuối cùng, Tông Chủ Lam Nguyệt Tông là Lam Nguyệt Thánh Chủ đã đấu một trận tử chiến với Hắc Phong tại Mai Kiếm Nhai. Trận chiến diễn ra vô cùng gay cấn, Lam Nguyệt Thánh Chủ có tuyệt chiêu Vô Tướng Phá Nguyên Khí vô cùng lợi hại, tu vi của lão đã là Thiên Thần Cảnh Sơ Kỳ, tuy nhiên lão cũng phải tử nạn dưới Nghịch Đạo Thần Thông của Hắc Phong, cung cấp cho hắn 60 năm công lực và cảm ngộ về Vô Tướng Phá Nguyên Khí, giúp cho tu vi của hắn đạt đến Thiên Thần Cảnh Trung Kỳ.
Đoạn Lãng, dưới sự hỗ trợ tận tình của Hắc Phong, tu vi cũng đã tăng trưởng rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đạt đến Hóa Thần Cảnh Trung Kỳ, ngay cả Vô Tướng Phá Nguyên Khí cũng được Hắc Phong truyền thụ.
Thiên Trì Thập Nhị Sát cũng được Hắc Phong giúp đỡ, tu vi hai chị em Đồng Hoàng đã đạt đến Hóa Thần Cảnh Sơ kỳ, mười người còn lại tu vi cũng đã đến Nguyên Thần Cảnh Hậu Kỳ.
Ngay cả đến Văn Sửu Sửu, dưới thiên tài địa bảo phong phú cũng đã tăng tiến tu vi đến Long Hổ Cảnh Trung Kỳ, bằng với Hùng Bá lúc sinh thời.
Đệ tử Thiên Hạ Hội, người yếu nhất tu vi cũng là Tiên Thiên Thông Mạch Cảnh. Có thể nói, thực lực của cả Thiên Hạ Hội đã cường đại đến mức kinh khủng, ngoại trừ Thiên Môn, không còn thế lực nào có thể so sánh bằng.
Còn như Nhiếp Phong và Bộ Kinh Vân hai người, mười năm này không biết trốn ở địa phương nào, trên giang hồ cũng chưa có nghe nói qua tung tích của bọn họ, có thể là đã chết hoặc đang chờ đợi cơ hội để cho Hắc Phong một kích trí mạng.
Ngược lại, Hắc Phong cũng âm thầm phân phó Thiên Hạ Hội chú ý Thiên Môn thế lực mấy năm nay bắt đầu liên tiếp hiện thân, tuy là những người này không có nói rõ thân phận, nhưng vị Thành Chủ Lạc Tiên của Thiên Môn này Hắc Phong đương nhiên biết rõ là ai. Vị này chính là đệ tử chính thức của Từ Phúc, Lạc Tiên xuất hiện, cho thấy kế hoạch Đồ Long của Từ Phúc đã không còn xa.
Qủa nhiên, ba tháng sau, Lạc Tiên đã đột nhiên chủ động tìm tới cửa.
“ Bang chủ, Bang chủ... có một đám người tự xưng là Lạc Tiên của Thiên Môn đến xin gặp mặt Bang chủ, đây là Bái thiếp” Văn Sửu Sửu vội vã chạy vào đại điện, trên tay cầm một Bái thiếp bằng vàng lá óng ánh.
Hắc Phong cầm lấy Bái thiếp nhìn xem thì thấy Bái thiếp không ghi chữ gì chỉ có một dấu ấn triện hình chữ Thiên Môn rất khéo léo.
Một cỗ đại kiệu tám người khiêng trực tiếp dừng ở đại sảnh Thiên Hạ Hội, tám người khiêng kiệu tu vi đều không bình thường, đều là Long Hổ Cảnh Đỉnh phong. Xuyên thấu qua tấm màn lụa màu trắng có thể thấy được có một thân ảnh đang ngồi bên trong kiệu, khi thấy Hắc Phong từ bên trong đại điện chậm rãi đi ra thì thân ảnh trong kiệu ngay lập tức vén tấm màn lên.

Một người con gái vô cùng xinh đẹp xuất hiện, nàng vận quần áo màu xanh biếc, dáng vẻ yêu kiều, quý phái, ngũ quan vô cùng tinh xảo, đặc biệt ở nàng có một cỗ khí chất siêu phàm thoát tục như thiên tiên.
“ Lạc Tiên bái kiến Hắc Phong Bang chủ”
Hắc Phong ánh mắt nhìn một lượt Lạc Tiên, mỉm cười gật đầu nói: “ Nàng là từ Thiên Môn đến?”
“ Bẩm Bang chủ, Lạc Tiên chính là Sứ giả từ Thiên Môn đến” Lạc Tiên mỉm cười mỹ lệ, điệu bộ động lòng người nói.
“ Mời nàng vào đại điện nói chuyện” Hắc Phong cười nói rồi dẫn đường đi vào đại điện.
“ Đa tạ bang chủ” Lạc Tiên mỉm cười rồi chậm rãi theo sau, tám người khiêng kiệu cũng theo vào.
Sau khi đã yên vị chủ khách, Hắc Phong liền nêu ra vấn đề.
“ Không biết Lạc Thành chủ đến ta Thiên Hạ Hội là có chuyện gì?”
“ Hắc Phong Bang chủ đại danh đỉnh đỉnh thiên hạ đệ nhất võ lâm, khởi đầu là đệ tử Thiên Hạ Hội, sau đó làm Thiên Hạ Hội quân sư. Khi Hùng Bang chủ mất đã lên nắm quyền Thiên Hạ Hội, trước đánh bại Vô Danh, sau diệt sát Tuyệt Vô Thần, một trận tử chiến diệt sát Đệ Nhất Tà Hoàng. Bốn năm trước, tiêu diệt Thiên Hoàng cùng hai mươi vạn đại quân Đông Doanh, hai năm trước, giao đấu với Lam Nguyệt Thánh Chủ ở Mai Kiếm Nhai đã giành phần thắng, giết chết Lam Nguyệt Thánh Chủ và tàn sát Lam Nguyệt Tông, đem Thiên Hạ Hội trở thành Bá Chủ Võ Lâm Trung Nguyên” Lạc Tiên mỉm cười ánh mắt mê hồn nhìn về phía Hắc Phong kể ra lần lượt các sự việc của hắn trong mấy năm qua.
“ Ha ha ha... Thiên Môn quả thật không tầm thường, mọi việc của Bản tọa đều đã được ghi lại” Hắc Phong cười lên ha hả nói.
“ Bang chủ đệ nhất võ lâm, không ai không biết, Lạc Tiên cảm thấy sùng bái ngài vô cùng, hôm nay được thấy mặt quả thật vô cùng vinh hạnh” Lạc Tiên điệu bộ vô cùng mê người, ánh mắt nhu tình nhìn Hắc Phong cười nói.
“ Ha ha ha, Hắc Phong ta thật có diễm phúc được Lạc Tiên nàng xem trọng như vậy” Hắc Phong cười lên ha hả, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm gương mặt tuyệt mỹ của Lạc Tiên.
Lạc Tiên thấy Hắc Phong không khách khí nhìn mình chăm chú như vậy thì cũng tỏ vẻ thẹn thùng, gương mặt ửng hồng trông vô cùng mỹ lệ động lòng người.
“ Bang chủ nói đùa rồi... chắc Bang chủ ngài cũng đã đoán được Thiên Môn là một thế lực vô cùng hùng mạnh. Mấy chục năm nay, Thiên Môn luôn tìm kiếm thiên hạ cường giả hiếm có, chuẩn bị khoảng một năm nữa sẽ có một hành động lớn, phàm tu vi không đạt tới Hóa Thần Cảnh sẽ không được tham dự hành động này. Lạc Tiên không biết Hắc Phong bang chủ có dám tham gia hay không?” Lạc Tiên nhoẻn miệng cười nói.
Hắc Phong gõ gõ ngón tay trên ghế, trên mặt dường như đang suy tính điều gì, rồi đột nhiên mở miệng nói: “ Ta đoán Thiên Môn là một đại thế lực nhưng tại sao trên giang hồ không hề xuất hiện tin tức, Lạc Tiên có thể giải thích cho ta vấn đề này?”
Lạc Tiên nghe Hắc Phong nghi vấn thì mỉm cười xinh đẹp nói: “ Thiên Môn là bí ẩn thế lực, bình thường đều sẽ không tiếp xúc cùng giang hồ phân tranh, cho nên Bang chủ không cần lo lắng Thiên Môn sẽ gây trở ngại cho Thiên Hạ Hội... như vậy, không biết Bang chủ ngài có dám tham gia hành động của Thiên Môn lần này?”
“ Ha ha ha, Lạc Tiên nàng không cần dùng cách khích tướng như vậy, nếu hành động này có lợi cho ta thì đương nhiên ta sẽ tham gia” Hắc Phong cười lên đầy bá khí nói.
“ Lạc Tiên cũng không giấu gì Bang chủ, hành động lần này chính là Đồ Long” Lạc Tiên thần sắc nghiêm túc mở miệng nói.
“ Đồ long? Trên đời này quả thật có long?” Hắc Phong ra vẻ kinh ngạc nghi hoặc nói.
“ Trong Lăng Vân Quật có thần thú Hỏa Kỳ Lân, vậy thì thần long tại sao lại không có chứ. Nói thật với Bang chủ, lần hành động Đồ Long này ngay cả Thiên Môn cũng không nắm chắt làm được, vì vậy mới chủ ý mời khắp nơi anh hùng thiên hạ cùng hợp lực” Lạc Tiên điệu bộ yêu kiều, ra sức giảng giải.
“ Nhưng nếu ta tham gia thì sẽ có ích lợi gì?” Hắc Phong gật đầu không khách khí cười nói.
“ Bang chủ ngài nên biết rằng Long Nguyên không những làm cho người dùng tăng công lực mà còn giúp trường sinh bất tử, Bang chủ ngài quyết định thế nào?”
“ Được, ta đồng ý tham gia... Long Nguyên ta thật có hứng thú nhưng Lạc Tiên nàng càng làm ta thấy yêu thích hơn” Hắc Phong mỉm cười nhìn chăm chú Lạc Tiên nói.
“ Bang chủ... ngài thật biết nói đùa, nếu Bang chủ ngài đã nhận lời tham dự, vậy thì Lạc Tiên xin được phép cáo từ, một năm sau gặp lại ở Thiên Môn” Lạc Tiên gương mặt hơi ửng hồng, nói hết lời sau đó, trực tiếp xoay người ly khai đại điện, rồi ngồi vào cái kiệu tám người khiêng rời khỏi Thiên Hạ Hội.
Nhìn theo Lạc Tiên thân ảnh ly khai Thiên Hạ Hội sau đó, Hắc Phong trên mặt lộ ra nụ cười tà dị, trong lòng thầm suy tính: “Đồ Long sao có thể thiếu Hắc Phong ta được, ta muốn làm cho Đế Thích Thiên trộm gà không thành lại mất nắm thóc, Long Nguyên tất cả đều là của ta, mà ngay cả Phượng Huyết trên người hắn cũng là của ta... ha ha ha”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.