Vô Cực Chưởng Khống Giả

Chương 77: Bang Chủ Thiên Hạ Hội




“ Ùng Ùng Ùng” thân thể Hắc Phong ngay lập tức có biến hóa cực lớn. Trong nháy mắt hắn đã có thêm 30 năm tuổi thọ cùng với 60 năm công lực, thành tựu võ học suốt cuộc đời của Hùng Bá và Kiếm Thánh đều chuyển thành của hắn.
Thực lực của Hắc Phong lúc này đã tăng trưởng đến Nguyên Thần Cảnh sơ kỳ, Thánh Linh Kiếm Pháp Kiếm 23 hắn cũng đã có thể thi triển thành thục giống như Kiếm Thánh.
Mà lúc này, cỗ lực lượng đông cứng thời không đã biến mất, mọi người trong đại điện đều đã di chuyển lại bình thường.
“ Chuyện gì xảy ra, mới vừa rồi là chuyện gì?”
“ Mới vừa rồi thân thể ta không nhúc nhích được chút nào, thực đáng sợ”
“ Ta nghĩ đó là do Kiếm Thánh đánh ra kiếm 23, kiếm pháp của hắn thật là kinh khủng”
“ Kiếm Thánh...”
“ Hùng Bang chủ...”
“ Sư phụ...”
Đám người thấy phía trên đại điện đứng hai thân ảnh là Hùng Bá và Kiếm Thánh thì nhịn không được kêu lên, trong lòng của bọn họ đều muốn biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, rốt cục ai giành chiến thắng.
“ Sư phụ, ngài cùng Hùng Bá...” Bộ Kinh Vân thấy thân ảnh mờ ảo của Kiếm Thánh thì thầm hô không tốt.
Mà đúng lúc này thân ảnh của Kiếm Thánh hoàn toàn tiêu tán như sương khói, ở bên cạnh, thân ảnh của Hùng Bá cũng từ từ ngã xuống đất, không còn động đậy gì nữa.
“Sư phụ” Bộ Kinh Vân đau đớn hô lớn.
Mà nhìn thấy thân ảnh Hùng Bá ngã xuống đất, khí tức trên người hoàn toàn biến mất, trong đại điện, chúng đệ tử Thiên Hạ Hội vô cùng kinh hãi kêu lên: “Bang chủ...”
“ Sư phụ” Tần Sương cùng Nhiếp Phong thấy Hùng Bá khí tức đã hoàn toàn biến mất thì hai mắt đỏ hồng lao thẳng đến đỡ lấy thi thể Hùng Bá dậy.
Hùng Bá lúc này hai mắt mở trừng, trên mi tâm còn có một vệt đỏ như máu, hai tay còn đang thủ thế hình trảo như đang vận công nhưng khí tức sự sống trên thân thể hoàn toàn biến mất, Hùng Bá đã thật sự tử vong.
“ Bang chủ...”
“ Sư phụ...”
Tần Sương, Nhiếp Phong, Văn Sửu Sửu và đám đệ tử Thiên Hạ Hội nhận ra Hùng Bá đã chết thì thương tâm kêu lên.

“ Bang chủ đã đi rồi, các ngươi cũng đừng quá đau lòng. Bang chủ đã có một trận chiến tuyệt vời với Kiếm Thánh, cuối cùng hai người đã đồng quy vu tận... ài... đáng tiếc thay” Hắc Phong ra vẻ đau buồn nói.
“ Thật không thể tin được, Hùng bang chủ và Kiếm Thánh đều trực tiếp tử vong”
“ Trận đấu này thật quá sức tưởng tượng”
Đám nhân sĩ võ lâm thấy tình cảnh trên thì bàn luận ầm ĩ cả lên.
Hắc Phong thân ảnh lóe lên, sau đó liền thấy hắn đứng ở phía trên đại điện, ánh mắt hắn nhìn qua một lượt mọi người rồi cất tiếng nói: “ Hiện tại Bang chủ cùng Kiếm Thánh đã chết, nhưng Thiên Hạ Hội một ngày không thể vô chủ. Ta hiện tại lấy thân phận Quân sư tiếp quản lấy Thiên Hạ Hội, Tần Sương, Nhiếp Phong, Đoạn Lãng, ba vị đường chủ có ý kiến gì không?”
Đám Tần Sương và đệ tử Thiên Hạ Hội còn chưa có ý kiến thì một người trong đám nhân sĩ võ lâm ra vẻ không phục nói: “ Tiểu tử nhà ngươi dựa vào cái gì ngồi lên Thiên Hạ Hội chức bang chủ, Hùng Bá lão già này đáng đời bị Kiếm Thánh giết chết, ta xem Thiên Hạ Hội hay là trực tiếp giải tán đi”.
Người này vừa nói xong, xung quanh các đệ tử Thiên Hạ Hội và đám Tần Sương đều trợn mắt nhìn hắn, chuẩn bị đồng loạt ra tay tru diệt người này.
Hắc Phong giơ tay lên ngăn cản các đệ tử Thiên Hạ Hội xuất thủ, sau đó mỉm cười nhìn người trung niên vừa mới mở miệng nói hàm hồ, một ngón tay chỉ ra. Một đạo kiếm khí sắc bén vô cùng nhanh như tia chớp đi xuyên qua mi tâm của người trung niên đó.
Người trung niên chưa kịp la lên một tiếng thì đã trực tiếp tử vong tại chỗ.
Hắc Phong nhìn xung quanh một lượt, lạnh lùng mở miệng nói: “ Còn ai có ý kiến thì hãy lên tiếng”
“ Ta hôm nay sẽ tiêu diệt Thiên Hạ Hội, ngươi không cản được” Bộ Kinh Vân ánh mắt băng lãnh không cảm tình nhàn nhạt nói.
“ Vân Sư huynh, huynh sao phải làm vậy?” Nhiếp Phong nhíu mày ngạc nhiên nói.
“ Vân sư đệ, ta không đồng ý, Thiên Hạ Hội là thành quả của Sư phụ, đệ không được phá hủy nó” Tần Sương nghe Bộ Kinh Vân nói vậy thì không đồng tình nói.
“ Hai người tránh sang một bên đi, ta phải tiêu diệt Thiên Hạ Hội, không cho nó còn tồn tại gây họa võ lâm” Bộ Kinh Vân gạt ngang lời khuyên của Nhiếp Phong và Tần Sương.
“ Tên khốn kiếp, cho dù Đoạn Lãng ta có chết cũng không cho ngươi phá hủy ta Thiên Hạ Hội” Đoạn Lãng trong mắt hiện ra sát cơ, chuẩn bị huy kiếm đánh tới Bộ Kinh Vân.
“ Lãng đệ, chờ đã” Hắc Phong giơ cản lại Đoạn Lãng, mỉm cười nhìn Bộ Kinh Vân nói.
“ Bộ Kinh Vân, ngươi khá tự tin nhưng ta không biết ngươi có cái thực lực để phá hủy ta Thiên Hạ Hội hay không?”
Hắc Phong vừa nói vừa ngưng tụ chân khí cầu trong lòng bàn tay, rồi hướng Bộ Kinh Vân một chưởng đánh tới.
“ Tam Phân Quy Nguyên Khí”
Chân khí cầu lóng lánh như nước nhanh như tia chớp đánh thẳng lên người Bộ Kinh Vân, Bộ Kinh Vân kinh hãi vội vã đưa Vô Song Kiếm lên chống đỡ, nhưng chân khí cầu giống như có mắt lập tức đổi phương hướng, đánh úp thẳng lên vùng bụng của hắn.
“Oành... Ầm”
Bị trúng một chiêu Tam Phân Quy Nguyên Khí cực mạnh, Bộ Kinh Vân trực tiếp phun máu bay thẳng vào vách tường đối diện, trong phút chốc làm sụp cả một mảng tường lớn, đủ thấy một chưởng này mạnh cỡ nào.
Bộ Kinh Vân lúc này nằm ở dưới đất không thể đứng dậy, mũi, miệng đều chảy máu thành dòng, có thể thấy được lục phủ ngũ tạng của hắn đã bị trọng thương.
“ Vân Sư huynh”
“ Vân sư đệ”
Tần Sương, Nhiếp Phong thấy vậy thì sắc mặt đại biến, vội vã lao tới phương hướng của Bộ Kinh Vân đang nằm gục tại đó.
“ Hai ngươi đứng lại cho ta, ta hôm nay chắc chắn phải giết chết hắn” Hắc Phong trợn mắt nhìn hai người Tần Sương và Bộ Kinh Vân lớn tiếng quát, ngón giữa và ngón trỏ khép lại thành kiếm quyết đánh về phương hướng Bộ Kinh Vân đang nằm.
“ Thánh Linh Kiếm pháp, kiếm 21”
Từng đạo kiếm khí phô thiên cái địa vô cùng chói mắt, biến ảo khôn lường lao tới phương hướng của ba người.
“ Thiên sương quyền”
“ Phong Thần thoái”
Tần Sương và Nhiếp Phong chặn trước người của Bộ Kinh Vân, thi triển ra tuyệt chiêu mạnh nhất của mình gắng gượng chống đỡ phô thiên cái địa kiếm khí đánh tới.
Tần Sương và Bộ Kinh Vân tuy đã là Tiên Thiên Thông Mạch Cảnh sơ kỳ, nhưng đối mặt trước những đạo kiếm khí này cũng không cách nào đỡ nổi, chỉ trong phút chốc trên thân thể hai người máu tươi đã thấm ướt cả y phục.
“ Ah... ah...ah”
Tần Sương vì liều mạng chống cự một đạo kiếm khí mạnh nhất, cánh tay trái đã bị chém rơi xuống đất.
“ Sương sư huynh... ah” Nhiếp Phong vì phân tâm lo cho Tần Sương nên cũng nhận thêm vài đạo kiếm khí xuyên qua thân thể, cuối cùng cũng vô lực nằm gục dưới đất giống như Bộ Kinh Vân và Tần Sương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.