Vô Cực Chưởng Khống Giả

Chương 202: Thu phục Hỏa linh xà




“ Ha ha... đúng rồi, chúng ta vào hang động rồi tính tiếp. Jack đại ca, huynh thực lực mạnh nhất, phiền huynh đi trước dẫn đường” Tiêu Viêm vỗ tay cười nói.
“ Được, ta sẽ mang Thanh Lân đi trước, các ngươi cứ tuần tự theo sau” Jack gật đầu đồng ý.
“ Nhị đệ, ta cần đệ và một số huynh đệ ở trên này, ta cùng tiểu Viêm tử sẽ xuống đó” Tiêu Đỉnh nói nhỏ với Tiêu Lệ, hắn vẫn có cảm giác không tin tưởng được Jack chút nào. 
Tiêu Lệ nghe vậy thì thầm gật đầu, ném ra cuộn dây cho Tiêu Đỉnh. 
Tiêu Đỉnh cột một đầu sợi dây vào một cọc gỗ sau đó ném cả cuộn dây vào trong động.
“ Đây là phòng vạn nhất, nếu có người kêu thì nhớ kéo chúng ta lên” Tiêu Đỉnh vỗ vỗ bụi trên tay, cười nói với Tiêu Lệ.
Jack đứng ở một bên nhoẻn miệng cười, rõ ràng đám người này đang đề phòng hắn. 
“ Thanh Lân, cô nương đến đây” Jack vẫy tay gọi Thanh Lân.
Thấy Jack gọi, Thanh Lân miễn cưỡng đi đến trước mặt Jack, đôi mắt màu bích lục nhìn chằm chằm vào hắn.
Đôi mắt của Thanh Lân rõ ràng rất mê người, người bình thường rất dễ dàng đắm chìm vào trong đó, Jack âm thầm đánh giá Bích Xà Tam Hoa Đồng thật lợi hại, hắn vươn tay ra ôm lấy Thanh Lân vào lòng, mỉm cười nói: “ Chúng ta đi thôi”
“ Dạ” Thanh Lân nói như muỗi kêu, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng dần dần ửng đỏ, trông vô cùng xinh đẹp.
“ Ta đi trước đây”
Jack ôm lấy Thanh Lân, huy động hai cánh đấu khí bay vút vào hang động.
“ Ah... ah...” tốc độ di chuyển cực nhanh làm cho Thanh Lân vô cùng sợ hãi, nàng ôm chặt lấy Jack, khi nhận ra bản thân đã thất thố thì gương mặt nàng càng đỏ ửng hơn.
Càng vào sâu bên trong, hang động chia ra đến mười phương hướng, nhưng với cảm giác của Phần Quyết và Cốt Linh Lãnh Hỏa trong cơ thể, Jack dễ dàng phán đoán được phương hướng nào dẫn đến Thanh Liên Địa Tâm Hỏa.
“ Thanh Lân, nếu thấy khó chịu thì nói cho ta biết” Jack nhận ra hỏa thuộc tính càng lúc càng đậm đặc thì vội nhắc nhở Thanh Lân.
“ Dạ” Thanh Lân nhu thuận gật đầu, nàng không có vẻ gì bị hỏa thuộc tính ảnh hưởng.
Vượt qua một khúc ngoặc, Jack cuối cùng đã đi đến cuối thông đạo, một quang cảnh hỏa hồng hùng vĩ hiện ra trước mặt hắn.
Dòng sông dung nham đỏ rực đang chậm rãi chảy xuôi, đôi lúc có bọt dung nham bắn mạnh lên, phát nổ như những chùm pháo hoa đỏ rực.
“ Thanh Lân, cô nương không sao chứ?” Jack vẫn ôm Thanh Lân phiêu phù trên không, hắn nhìn nàng quan tâm hỏi.
“ Tiểu nữ không việc gì” Thanh Lân nhỏ nhẹ nói, trong sắc mặt của nàng thật sự không bị hỏa thuộc tính ảnh hưởng.
“ Huyết mạch Bích Xà Tam Hoa Đồng thật lợi hại” Jack âm thầm nói.
Một lúc sau, hai người Tiêu Viêm và Tiêu Đỉnh cũng đã chạy tới, đám dong binh đi cùng hai người họ bởi vì không chịu được hỏa thuộc tính quá mạnh nên đã quay trở lại.
“ Không thể tin được trong lòng đất ngoài Thạch Mạc Thành lại có nơi như vậy” Tiêu Đỉnh lau mồ hôi trên trán, cảm thán nói.
“ Đúng vậy, một thế giới dung nham đồ sộ” Tiêu Viêm gật đầu nói.
“ Thế này làm sao đi tiếp, ta tu luyện đấu khí mộc thuộc tính, rõ ràng bị hỏa thuộc tính khắc chế, đến được nơi đây là cực hạn của ta rồi. Tiểu Viêm tử, đệ tính sao?” Tiêu Đình mồ hôi như tắm, nhìn Tiêu Viêm cười nói.
“ Jack đại ca chắc chắn sẽ vào, đệ cũng muốn theo sau y” Tiêu Viêm nhìn dòng sông dung nham trước mặt nghiêm túc nói.
“ Đi vào dung nham? Đệ điên chắc?” Tiêu Đỉnh nghe Tiêu Viêm nói thì sửng sốt.
“ Trong dung nham dường như có vật gì đó” Thanh Lân lúc này bỗng đôi mắt tỏa sáng, mở miệng nói.
“ Thanh Lân, cô nương cảm nhận thấy gì?” Jack vội hỏi.
“ Tiểu nữ cảm nhận được hơi thở của một vật gì đó trong dung nham, nó... nó rất mạnh, nhưng không mạnh bằng đại thúc” Thanh Lân nhìn chằm chằm vào dòng sông dung nham đỏ rực, đôi mắt màu bích lục sáng lên, giống như có thể nhìn xuyên quan từng tầng dung nham.
“ Vật còn sống? Để ta xuống dưới xem nó là gì” Jack đáp xuống đất chỗ hai người Tiêu Viêm đang đứng, thả Thanh Lân xuống sau đó bay lơ lửng trên dòng sông dung nham. 
Trên thân thể Jack lúc này bốc lên ngọn lửa màu trắng, tỏa ra nhiệt độ cực hàn. Hắn lơ lửng cách dòng dung nham chỉ một tấc nhưng không hề bị chút ảnh hưởng gì.
“ Không thể nào ” Dược Trần đang nghỉ ngơi trong giới chỉ của Tiêu Viêm bỗng nhiên giật mình thốt lên. Hắn nhận ra ngọn lửa trên thân thể Jack chính là Cốt Linh Lãnh Hỏa, ngọn lửa hắn đang sở hữu.
“ Sư phụ, ngọn lửa đó của y có phải là Cốt Linh Lãnh Hỏa không?” Tiêu Viêm kinh dị nhìn thấy một màn này, vội vã truyền âm cho Dược Trần.
“ Đúng là Cốt Linh Lãnh Hỏa, không thể nào, chẳng lẽ năm đó ta thu thập không phải là ngọn lửa Cốt Linh Lãnh Hỏa cuối cùng? Tên này từ đâu mà có được, lại dung hợp một cách hoàn hảo như vậy, thật không đơn giản” Dược Trần mơ hồ nói.
“ Đại thúc, nó sợ hãi ngài, nó đang bỏ chạy” Thanh Lân vẫn nhìn chằm chằm vào dòng dung nham, lớn tiếng nói.
“ Định chạy à? Đã trễ” Jack vừa nói vừa phóng xuống dòng sông dung nham.
Dưới sự bảo vệ của Cốt Linh Lãnh Hỏa, dòng dung nham hoàn toàn không một chút ảnh hưởng đến hắn, Jack chẳng mất chốc đã tìm ra được con vật đang trốn dưới này, đó chính là một con Song Đầu Hỏa Linh Xà, thực lực xấp xỉ đấu Linh cường giả.
Con Song đầu Hỏa Linh Xà thấy Jack truy đuổi thì hoảng sợ, chạy thục mạng nhưng vẫn không nhanh được bằng Jack, một lúc sau đã bị Jack nắm đuôi kéo khỏi dòng dung nham.
“ Thanh Lân, hãy dùng đôi mắt của cô nương để thu phục nó làm thú nuôi, ta biết cô làm được” Jack xách con Song Đầu Hỏa Linh Xà đã bị chế trụ đến trước mặt Thanh Lân, mỉm cười nói.
“ Đại thúc, tiểu nữ sợ... đừng mang nó đến... ah...” Thanh Lân thấy hình thù to lớn của Song đầu hỏa linh xà thì sợ hãi lùi lại.
“ Đừng sợ, hãy tập trung vào con vật, cô nương sẽ làm được” Jack càng tiến gần hơn, nghiêm túc nói.
“ Ah...” Thanh Lân hét lớn, đôi mắt màu ngọc bích bổng xuất hiện ba điểm nhỏ màu xanh biếc, tựa như ba bông hoa.
Ba đóa hoa màu xanh biếc hiện ra, đồng thời bắn ra ba tia sáng vào ngay đỉnh trán của Song Đầu Hỏa Linh Xà, thân hình hỏa linh xà run lên sau đó cứng ngắc, ánh mắt sợ hãi nhìn lấy Thanh Lân.
Một lúc sau, ba đóa hoa trong mắt của Thanh Lân từ từ biến mất, khôi phục màu ngọc bích như trước. Mí mắt Thanh Lân rốt cục nhắm lại, nàng run rẩy nằm ngã trên đất.
Con Song đầu hỏa linh xà vẫn nằm yên tại chỗ nhưng ánh mắt hung ác nhìn Thanh Lân đã thay thế bằng ánh mắt hiền lành, trên trán có ẩn hiện đóa hoa màu xanh biếc, nó đã bị nàng thu phục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.