Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 18: Người phụ nữ đó chạy rồi




Người đàn ông chau mày, im lặng một chút, sau đó khẽ híp đôi mắt lại, nói: “Đi nhanh rồi về.”
Trong lòng Đường Tinh Khanh lập tức vui mừng, thế nhưng trên mặt lại không hề tỏ ra gì cả, cô hỏi đường xong, liền chầm chậm đi về phía nhà vệ sinh.
Người đàn ông liền đưa mắt về phía người vệ sĩ ở bên cạnh, người vệ sĩ liền hiểu ý, lập tức bước nhanh theo Đường Tinh Khanh.
Đường Tinh Khanh lén lút nhìn về phía sau, liền nhìn thấy bóng dáng của người vệ sĩ đó, trong lòng liền trùng xuống, đang chết thật!
Nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh, Đường Tinh Khanh bắt đầu quan sát tình hình xung quanh.
Cửa bị người ta chặn lại, trên đầu là lỗ thông gió tự động, hai bên đều là những thanh ngăn cách nhỏ, căn bản là không có chỗ để thoát ra….
Chính vào lúc Đường Tinh Khanh có chút sốt ruột, bỗng nhiên nhìn thấy ở chỗ đang chất đống đồ hỗn tạp cách đó không xa có một cái cửa sổ nhỏ, mắt của cô liền sáng lên, có cách rồi!
……
Trong phòng tổng thống của khách sạn sang trọng.
Trong phòng khách, có hai người đàn ông đang ngồi đó.
Trong đó có một người đàn ông dáng vẻ chắc chỉ hơn hai mươi tuổi mà thôi, bên cạnh là âu phục màu đen bị anh ta cởi ra, bên trong mặc một chiếc áo sơ mi trắng, trên áo sơ mi cũng đã tháo ra hai nút áo, để lộ ra xương quai xanh đẹp đẽ, người đàn ông có khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, dáng người phong độ này chính là người đàn ông đã dùng 90 tỉ để mua Đường Tinh Khanh ở sàn đấu giá------ Tịch Song!
Người đàn ông khác thì lại vô cùng lùn và béo, tướng mạo cũng rất thô tục, mặt mũi bóng loáng, so với Tịch Song, hai người thực sự chính là một trời một vực.
“Sếp Mã, anh cũng đã nhìn thấy ở sàn đấu giá rồi, thích người tối hôm nay tôi mang đến cho anh chứ?” Khóe môi Tịch Song nhếch lên một nụ cười nhẹ, nhìn sếp Mã ở trước mặt, nhàn nhạt hỏi.
“Rất thích rất thích, hahaha!” Sếp Mã vừa nghe thấy lời của Tịch Song, hai con mắt liền phát sáng.
Nghĩ đến dáng vẻ duyên dáng đó, ánh mắt điềm đạm đáng yêu đó, ông ta liền thấy máu nóng sục sôi, đặc biệt là cái xích khóa ở trên tay chân cô, khiến người ta có cảm giác bị kích thích muốn ra sức giày vò.
“Vậy cái phương án mà chúng ta nói với nhau….” Tịch Song nâng tách trà lên, ngón trỏ thon dài xoa khẽ phủi phủi miệng cốc, sau khi nhấp một ngụm trà, nhẹ nhàng nói.
“Đương nhiên là kí rồi!” Sếp Mã thẳng thắn nói: “Một chút vấn đề cũng không có!”
Lúc này, ông ta chỉ muốn đè người phụ nữ đó dưới thân mà ra sức nuông chiều một trận.
“Vậy thì phiền sếp Mã kí tên trước cái đã.” Tịch Song vừa nói, nhận lấy hợp đồng từ người vệ sĩ ở bên cạnh, đẩy đến trước mặt sếp Mã.
Sếp Mã thẳng thắn múa bút, kí tên lên hợp đồng, Tịch Song híp mắt lại, trong con mắt lóe lên một tia gian xảo mà người bên cạnh không thể nào nhận ra được.
Chính vào lúc này, người vệ sĩ mặc đồ đen đi theo Đường Tinh Khanh vừa nãy liền chạy vào, anh ta lập tức nói: “Sếp, thuộc hạ vô dụng, đã để cho người phụ nữ đó chạy rồi!”
Sắc mặt Tịch Song không hề có chút thay đổi nào, ánh mắt lại rất khó đoán, khóe môi không nhịn được mà cong lên: “Sao, thực sự đã chạy trốn rồi sao?”
“Vâng!” Vệ sĩ cúi đầu nói: “Thuộc hạ vô dụng, đã để cô ta trốn ra từ trong cửa sổ.”
Úi chà! Thú vị đấy!
Tịch Song khẽ híp mắt lại, suy ngẫm gì đó rồi cười: “Không ngờ người phụ nữ đó lại thú vị như vậy...thực sự để cô ta trốn thoát rồi à…”
Sếp Mã ở bên cạnh vừa nghe thấy người đã trốn thoát, sắc mặt lập tức thay đổi, đau xót kêu to lên: “Hả, chạy rồi sao? Vậy phải làm sao? Người đẹp của tôi! Tôi cũng đã kí cái hợp đồng này rồi mà!”
Tịch Song khẽ cười: “Sếp Mã đừng nôn nóng, chạy mất một người vẫn còn người khác mà, người đẹp, chúng tôi có đó là…” Anh ta nói xong, liền ra hiệu bằng mắt về phía vệ sĩ, kêu đi tìm người thay thế.
Vệ sĩ lập tức nhận lệnh đi ra, sếp Mã nhìn Tịch Song một cái, nghĩ đến dáng vẻ mê hồn và điềm đạm đáng yêu đó của Đường Tinh Khanh, chỉ đành thở dài coi như bản thân xui xẻo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.