Vô Củ

Chương 23: Hộp hương phấn




(Những chương dài mình sẽ chỉ đăng 1 chương thay vì 2 chương nha)
Ngô Củ nhíu mắt lại, lắng tai nghe tiếng bước chân Tề Hầu đi xa, lúc này mới nhẹ giọng nói:
"Ngươi nói đùa, ta không phải Công tử Củ, ta có thể là ai?"
Mật cơ cười nói:
"Ngươi tuy rằng giống như đúc Công tử Củ, nhưng tên kia là bao cỏ, nhìn thấy ta tựa như chó, hận không thể lập tức nhào lên......"
Mật cơ nói, tức khắc cười khinh miệt một tiếng, khẩu khí uy hiếp nói:
"Ngươi không phải Công tử Củ. Ngươi là ai? Giả mạo quý tộc chính là tội chém đầu, muốn ta đem chuyện của ngươi nói ra ngoài không?"
Ngô Củ đời này ghét nhất chính là bị uy hiếp. Nghe Mật cơ nói, trong lòng Ngô Củ dâng lên một ngọn lửa, trên mặt lại bất động thanh sắc, chỉ là hơi mỉm cười. Ngô Củ đoan chính tuấn tú, cười lên càng như là tắm mình trong gió xuân. Nụ cười này làm Mật cơ suýt nữa hoa mắt.
Thừa dịp này, Ngô Củ ôm eo nàng, đột nhiên nghiêng người, đảo khách thành chủ đem nàng đè ở dưới. Duỗi tay nắm cằm Mật cơ, Ngô Củ ngữ khí ôn nhu cười nói:
"Vậy nói đi, nàng muốn thế nào?"
Mật cơ cười khanh khách, nghe được khẩu khí như thế thần thái lập tức thả lỏng rất nhiều, mị nhãn như tơ nói:
"Cái này rất đơn giản, ngươi làm được. Làm tốt cũng có chỗ tốt cho ngươi. Ta muốn ngươi đem ta...... hiến cho Tề Hầu."
Khóe miệng Ngô Củ nhếch lên thành thạo tươi cười. Duỗi tay chạm những sợi tóc mai tán loạn của trên mặt Mật cơ, ôn nhu vén ra sau tai, phát ra một tiếng cười nhẹ giọng mũi.
Mật cơ nhìn Ngô Củ nở nụ cười, trong nháy mắt suýt nữa động tình. Nàng cũng không biết vì sao, rõ ràng dung mạo giống nhau nhưng tính cách hoàn toàn không giống nhau. Tự nhiên Công tử Củ lại trở nên hấp dẫn vạn phần.
Trước kia Công tử Củ nhìn thấy nàng lập tức bu lại. Khi đó Mật cơ căn bản chướng mắt hắn, vẫn luôn không để ý đến hắn, hận không thể một chân đá văng thật xa. Hiện giờ nàng chủ động nằm ở trên giường, Công tử Củ thế nhưng thay đổi, hoàn toàn không dao động.
Mật cơ cười nói:
"Được không?"
Ngô Củ nhướng mày, trong nội tâm thực mau đã có tính toán, nói:
"Được, đã có lợi vì sao không làm?"
Mật cơ vừa mới rồi còn bởi vì dung mạo cùng ý cười của người này mà khuynh đảo, bất quá chỉ vừa chớp mắt, nghe được Ngô Củ nói tức khắc liền dâng lên một cổ khinh thường. Trong lòng nàng âm thầm hối hận, tại sao cảm thấy Công tử Củ có cái gì khác thường. Thật là ý nghĩ quá kỳ quái.
Hoặc là bởi vì mấy ngày nay đều phải phụng dưỡng cái người to như trâu mọng, bộ dạng bất kham như Cử Tử. Cho nên thật vất vả mới nhìn thấy một người có bộ dạng đoan chính, dù tính là cái bao cỏ nhưng so với Cử Tử xấu xí cũng đẹp hơn gấp trăm lần.
Mật cơ nhìn Ngô Củ, trong lòng có chút ngo ngoe rục rịch, cùng Ngô Củ nghĩ giống nhau.
Mật cơ là gián điệp Mật quốc. Nàng vốn là Công chúa tôn thất. Nói dễ nghe một chút là Công chúa, kỳ thật Mật cơ là con của một cung nữ sinh, cũng không có địa vị gì.
Mật cơ từ nhỏ ở trong cung lớn lên, bởi vì sắc đẹp xuất chúng, tính cách lại khéo đưa đẩy, giỏi tính kế nên được Quốc quân Mật quốc yêu thích.
Ở Mật quốc, nhóm Khanh Đại phu đều biết một bí mật không xem là bí mật, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra. Đó chính là Quốc quân cùng Mật cơ có quan hệ không minh bạch.
Khi Công tử Tiểu Bạch lên ngôi Tề Hầu, Mật cơ liền khuyến khích Quốc quân đưa sứ thần đến Tề quốc, nói là muốn đem Mật cơ gả cho Tề Hầu. Nhưng Tề Hầu không có đồng ý, đã từ chối.
Điểm này người Mật quốc chỉ là suy đoán. Mật quốc cùng Tề quốc tuy rằng một ở phía Tây, một ở phía Đông, nhưng Mật cơ chính là mỹ nữ có tiếng. Tề Hầu lại có ba đam mê là săn thú mỹ nữ và rượu ngon. Săn thú đứng thứ nhất, tiếp theo chính là mỹ nữ, rồi mới đến rượu.
Nhưng mà Quốc quân Mật quốc cùng Mật cơ đều không biết, Tề Hầu đã sống qua một đời. Hắn là người trọng sinh, sao có thể giẫm lên vết xe đổ.
Mật cơ đúng là mỹ lệ kiều diễm, Mật quốc ở chỗ xa nhất phía Tây, dân phong phi thường thoáng, Mật cơ nhiệt tình như lửa, còn biết rất nhiều trò tiêu khiển, luôn biết biến đổi lấy lòng Tề Hầu.
Nhưng mà Tề Hầu cũng biết rõ Mật cơ cũng không phải người đơn giản. Đặc biệt là nàng sinh ra Công tử Thương Nhân tính cách bạo ngược, thích giết chóc. Tề Hầu sao có thể tiếp thu ý của Mật quốc?
Bởi vì Tề Hầu thoái thác liên hôn, Mật cơ lại không cam lòng ở Mật quốc mỗi ngày hầu hạ Quốc quân tuổi già sức yếu. Vì thế nàng liền nghĩ tới nương nhờ Công tử Củ. Khi biết Công tử Củ đi sứ Cử quốc, nàng liền tìm tới Công tử Củ.
Mật cơ cùng Công tử Củ quen biết đã lâu, điểm này kỳ thật người khác cũng không biết, chỉ có Công tử Củ cùng Mật cơ biết. Đương nhiên còn có mấy người hầu hạ Mật cơ cùng Công tử Củ. Nhưng những người đó đã sớm không còn.
Khi xưa Công tử Củ vì Mật cơ có sắc đẹp khuynh đảo, bất quá cầu mà không được. Mật cơ còn tưởng rằng đi vào Cử quốc, nhìn thấy Công tử Củ, hắn liền sẽ giống chó đeo bám dán lại, đối với nàng le lưỡi, ngoan ngoãn phục tùng. Nào biết Công tử Củ thay đổi, đối với nàng hờ hững.
Kỳ thật Mật Cơ cũng không có mười phần nắm chắc Công tử Củ này không phải Công tử Củ trước kia. Nàng chỉ là muốn giở trò gian trá, vừa đấm vừa xoa để người khác làm việc cho mình.
Sau một lúc, Mật cơ càng khó mà xác định Công tử Củ này rốt cuộc là người thật, hay là giả mạo. Nếu nói là giả mạo, Công tử Củ này quả thực là giống như đúc Công tử Củ trước kia. Nếu nói là thật vậy một bao cỏ sao có thể cười đến mê người động tình như vậy? Làm trái tim Mật cơ nhảy đến độ có chút bất kham.
Mật cơ nằm ở trên giường, nhìn Công tử Củ cười, duỗi tay câu lấy cổ nói:
"Công tử cũng không thể nuốt lời nha, ngài đã đáp ứng thiếp rồi."
Ngô Củ chỉ là cười cười, nói:
"Mỹ nhân trước mặt, sao có thể còn nuốt lời? Nàng nói đúng không?"
Mật Cơ cười khanh khách, nói:
"Đúng rồi, ta biết Tề Hầu ở bên ngoài. Trong bữa tiệc của Cử Tử, ta đều xem đến rõ ràng. Là vị Chủ thư trong trang phục màu đen, bộ dạng bất phàm, khí độ hiên ngang, có phải không?"
Ngô Củ nheo mắt, trong lòng nháy mắt có chút hít thở không thông.
Mật cơ này thật là thông minh. Thật là không thể không nhìn nàng với con mắt khác. Cử Tử cũng không có nhìn ra. Những Khanh Đại phu ngồi bên cạnh Cử Tử cũng nhìn không ra. Tề Hầu vẫn luôn cụp mi rũ mắt sắm vai Chủ thư rất đạt. Kết quả thế nhưng bị Mật cơ nhìn ra. Có thể thấy được đôi mắt Mật cơ tinh tường cỡ nào!
Ngô Củ trên mặt bất động thanh sắc, trong lòng lại có chút tính toán. Mật cơ có thể nói là "thông minh xinh đẹp". Nhưng sự thông minh này là uy hiếp đối với Ngô Củ. Nếu cùng một chiến tuyến là một loại trợ lực. Đáng tiếc Mật Cơ cùng nguyên chủ của thân thể này quan hệ không minh bạch, vừa tới liền uy hiếp, dù Mật cơ diện mạo vũ mị cũng không làm Ngô Củ thích.
Ngô Củ trên mặt lộ ra kinh ngạc, cười nói:
"Đôi mắt nàng thật đúng là tinh tường, cái này cũng nhìn ra?"
Mật cơ đắc ý cười, mị nhãn như tơ, khẽ vuốt tóc mình, vẻ mặt cao ngạo phảng phất hiện tại cũng không phải một Nữ Tửu. Ngược lại nàng như một nữ hoàng cao cao tại thượng.
"Các ngươi là nam nhân, sao có thể thoát được đôi mắt của ta. Chỉ cần ta đưa một ánh mắt liếc qua, còn không phải ngoan ngoãn quỳ xuống liếm mũi chân của ta sao?"
Ngô Củ trong lòng cười lạnh một tiếng.
Mật cơ chính là như vậy mê hoặc Tề Hầu sao? Xác thật có mấy phần nhan sắc!
Nhưng nói thật, Ngô Củ đời trước cũng chưa kịp yêu đương, đối với chuyện tình cảm còn thực ngây thơ. Hơn nữa trong sinh hoạt quanh thân cũng không có phụ nữ. Do mẹ mất sớm, cho nên đối với mấy chuyện này không được chỉ dạy. Còn nữa, trải qua một lần sinh tử, Ngô Củ đối với thân tình cũng không để ý, càng đừng nói là tình yêu hư vô mờ mịt.
Đừng nhìn Ngô Củ bề ngoài thực ôn nhu, phảng phất như công tử bột, kỳ thật nội tâm cũng có chút cường ngạnh. Nếu để Ngô Củ lựa chọn, hẳn là sẽ lựa chọn loại phụ nữ như chim nhỏ nép vào người, có chút yếu đuối nghe lời. Ngô Củ cũng không muốn loại phụ nữ tạo uy hiếp cho mình.
Mật Cơ nói chuyện kẹp dao giấu kiếm, nhưng đảo mắt lại mị nhãn như tơ ngọt như táo đỏ. Nàng chậm rãi giơ lên chân ngọc, ái muội cọ cọ eo Ngô Củ, nói:
"Nhưng ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi chuyên tâm làm việc thay ta, chờ ta gả cho Tề Hầu, làm Phu nhân Tề quốc, cũng cho ngươi không ít chỗ tốt. Đến lúc đó ngươi còn lo lắng đề phòng như chuột chạy qua đường sao? Có phải hay không?"
Ngô Củ càng nghe nàng nói chuyện, trong lòng càng không thích.
Rõ ràng là ngọt ngào nhưng vào lỗ tai là có thể nghe ra rất xem thường người khác. Thậm chí nàng có thể nói là hạ thấp Công tử Củ đến mức đê tiện. Trong suy nghĩ của Mật cơ cảm thấy Công tử Củ rất hạ tiện, việc đem so sánh với chuột chạy qua đường là có thể thấy rõ.
Ngô Củ không tức giận, bắt lấy mắt cá chân của Mật cơ. Dẫn tới Mật cơ đang cười khanh khách còn tưởng rằng Ngô Củ đã gấp đến không chờ nổi. Ngô Củ trên mặt lộ ra tươi cười, nói:
"Nhiều chỗ tốt như vậy, xem ra ta thật sự phải cùng ngươi hợp tác rồi."
Mật cơ ôm cổ Ngô Củ, mắt cá chân bị Ngô Củ nắm ở lòng bàn tay. Ngô Củ mới vừa rồi uống không ít rượu, tuy rằng lúc này đã tỉnh hơn phân nửa, nhưng lòng bàn tay vẫn rất nóng. Mắt cá chân Mật cơ bị nắm ở trong lòng bàn tay Ngô Củ, cái nóng kia khiến tâm tình nàng nhộn nhạo. Tuy rằng khinh thường Công tử Củ, nhưng theo bản năng nàng lại cảm thấy có điểm bất đồng, cũng bị hấp dẫn.
Mật cơ lập tức cười nói:
"Đêm xuân ngắn ngủi. Công tử sao không cùng thiếp tận hưởng lạc thú trước mắt?"
Nhưng Ngô Củ không muốn cho Tề Hầu đội nón xanh. Tuy rằng Phu nhân Tề quốc nàng làm không được, nhưng nói không chừng nàng có thể thành Thiếp phu nhân. Ai mà biết Tề Hầu có phải sẽ thích nữ nhân như thế này hay không.
Ngô Củ vội vàng ngăn cản Mật cơ thân mật. Vừa muốn tìm cách tách Mật cơ ra, Ngô Củ liền nghe có tiếng bước chân hướng bên này đi tới. Người tới thực vội vàng. Sau đó là tiếng đập cửa, liền truyền đến giọng Thiệu Hốt.
Thiệu Hốt ở bên ngoài cao giọng nói:
"Công tử ngủ chưa? Thiệu Hốt mang canh giải rượu tới."
Ngô Củ vừa nghe liền mừng rỡ. Thiệu Hốt có thể nói là cứu tinh, Ngô Củ vội vàng cất giọng nói:
"Còn chưa ngủ đâu."
Vừa trả lời, một tay còn đem Mật Cơ túm lên, nhỏ giọng nói:
"Thiệu Hốt trước khi vào triều là kiếm khách, rất thính tai. Ngươi mau từ cửa sau đi ra ngoài, ngày mai lại đến tìm ta. Ta tự có biện pháp dẫn tiến ngươi với Tề Hầu."
Mật cơ vừa rồi còn đang ở trong ôn tồn, nào biết chỉ chớp mắt đã bị túm xuống dưới, đẩy ra cửa sau. Nàng một thân trơn bóng bị đẩy ra ngoài. Sau đó "cạch" một tiếng, cửa nhẹ nhàng đóng lại. Mật cơ trong nháy mắt liền trợn tròn mắt.
Có nam nhân nào nhìn thấy thân thể ta mà tâm thần không đong đưa? Quốc quân Mật quốc cũng vậy. Cử Tử Tư Dư Phục cũng thế. Bọn họ hận không thể ngày ngày đêm đêm cùng ta hoan hảo. Công tử Củ thế nhưng đem ta ném ra ngoài?
Mật cơ tức giận đến không chịu được. Nhưng nghe nói ngày mai nàng đến tìm, Công tử Củ có biện pháp giúp nàng, trong lòng lại có chút vui vẻ. Đây là bị đánh một cái, lại cho một quả táo ngọt, làm Mật Cơ có chút choáng váng. Nàng cảm thấy có chỗ không đúng, nhưng chỗ nào không đúng lại nói không nên lời, đành phải đi.
Ngô Củ đem Mật Cơ đẩy đi xong, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Cũng không biết có nên chửi nguyên chủ vì chôn một quả địa lôi lớn như vậy cho mình hay không. May mắn mình cũng không phải thấy sắc sáng mắt, nếu như thật sự cho Tề Hầu một cái nón xanh lớn, về sau đừng nói sống sót, chết như thế nào phỏng chừng cũng không thể chọn lựa nha!
Ngô Củ nhẹ nhàng thở ra, đi mở cửa. Thiệu Hốt bưng canh giải rượu đứng ở bên ngoài, nói:
"Công tử? Ngài làm sao vậy?"
Ngô Củ lắc đầu nói:
"Không có việc gì, đa tạ Thiệu sư phó, vào đi."
Thiệu Hốt đi vào, đem canh giải rượu đặt ở trên bàn.
Trong nháy mắt Thiệu Hốt đột nhiên từ trên người Ngô Củ ngửi được một mùi hương. Đối với mùi này hắn đặc biệt mẫn cảm, ngửi thấy lập tức hắt xì. Hắn vội vàng dùng tay áo che miệng mũi, liên tiếp lại hắt xì, nước mắt cũng chảy xuống.
Ngô Củ thấy Thiệu Hốt cơ hồ là nước mắt và nước mũi cùng chảy ra, nhanh tìm một cái khăn sạch đưa hắn.
Thiệu Hốt không để ý, cầm khăn che lại miệng mũi hắt xì liên tục. Kết quả hắt xì xong, hắn tức khắc hối hận. Đây chính là khăn của Công tử, thế nhưng bị hắn làm hỏng. Thiệu Hốt có chút ngượng ngùng. Ngô Củ cười cười, nói:
"Thiệu sư phó làm sao vậy?"
Thiệu Hốt lúc này mới nhớ tới, nhíu mày nói:
"Chỗ Công tử sao có mùi......"
Có mùi hương phấn của nữ nhân......
Ngô Củ vừa nghe đã biết Thiệu Hốt không chỉ là nhà chính trị tư tưởng tương đối mẫn cảm, cái mũi cũng tương đối mẫn cảm. Ngô Củ cũng không có ý che giấu, liền đem sự tình vừa rồi của Mật cơ nói một lần, đương nhiên che giấu việc mình là Công tử Củ giả.
Kết quả Thiệu Hốt vừa nghe, lập tức thiếu chút nữa nhảy dựng lên, mở to hai mắt nói:
"Sao Công tử còn cùng Mật Cơ lui tới?"
Ngô Củ vừa nghe đã hiểu, thì ra Thiệu Hốt cũng biết Mật cơ. Trong lòng Ngô Củ có chút thấp thỏm, không biết mình có cho Tề Hầu mang nón xanh chưa. Vì thế hướng Thiệu Hốt hỏi thăm một chút, đương nhiên hỏi thăm khéo léo.
Bất quá Thiệu Hốt hiểu sai ý. Hắn nghe Ngô Củ hỏi thăm về Mật cơ, còn tưởng rằng Công tử đối với Mật Cơ còn tư tình chưa xong.
Mật cơ thật sự là người đẹp thông minh, mỹ diễm động lòng người. Khi Tề Hi Công còn cầm quyền, sứ thần Mật quốc đã tới Tề quốc muốn liên hôn. Lúc ấy kỳ thật Mật quốc muốn đem Mật cơ mười hai tuổi hiến cho Tề Hi Công. Bất quá xảy ra chút sai lầm, Mật cơ không có gả đi ra ngoài. Nhờ đó Công tử Củ mới biết Mật cơ.
Ngô Củ nghe xong trong lòng một trận lạnh lẽo.
Khi đó Mật cơ mới mười hai tuổi? Công tử Củ kia cũng quá cầm thú rồi!
Bất quá Thiệu Hốt lại nói Mật cơ lúc ấy chướng mắt Công tử Củ, hơn nữa thực mau sứ thần Mật quốc cũng rời đi rồi. Giống như chỉ có Công tử Củ tương tư đơn phương, vẫn luôn nhớ mãi không quên.
Nghe đến đó, Ngô Củ tức khắc thở phào nhẹ nhõm một hơi. Như vậy Mật cơ đột nhiên nói mình không phải Công tử Củ, kỳ thật hơn phân nửa là lừa gạc, cũng không đủ gây sợ hãi!
Thiệu Hốt thấy Ngô Củ có chút đăm chiêu, trong lòng lại gia tăng hiểu lầm, vội vàng nói:
"Công tử, Mật cơ không phải người tốt. Nàng lòng tham không đáy, Công tử nên rõ ràng. Huống hồ từ nhiều năm trước, Mật cơ đã sỉ nhục công tử, thực sự đáng giận. Hiện giờ nàng từ Mật quốc xa xôi mà đến, tất nhiên có mưu đồ. Công tử không thể bị nữ sắc làm tâm trí mông lung, không thể không phòng!"
Ngô Củ nghe Thiệu Hốt nói, vội vàng duỗi tay đi miệng hắn, nói:
"Nhỏ giọng một chút."
Thiệu Hốt hoảng sợ. Hai người kề gần như thế, nếu không phải bởi vì trên người Công tử có mùi son phấn, vậy thì tốt rồi.
Thiệu Hốt nơi nào còn dám nói chuyện. Trái tim hắn đang nhảy thình thịch, phảng phất như đánh trống. Gương mặt nháy mắt liền đỏ. Thiệu Hốt da có chút trắng, đỏ lên thấy thực rõ ràng.
Ngô Củ cho rằng mình che quá mạnh tay, vội vàng buông tay, nói:
"Thiệu sư phó nhỏ giọng, cẩn thận bị người khác nghe thấy được."
Thiệu Hốt lúc này mới gật gật đầu. Vừa rồi cũng là do hắn quá kích động, biết Mật cơ đến hắn thấy bất an. Biết Công tử trước kia thích Mật cơ vô cùng, Thiệu Hốt sợ Công tử bởi vì một nữ tử không tốt mà hỏng việc.
Ngô Củ nhẹ giọng nói:
"Thật đúng như ngươi nói, nàng xác thực không có ý tốt."
Thiệu Hốt nghe Ngô Củ nói, tức khắc càng thêm tức giận.
"Mật cơ thật sự đáng giận! Nàng muốn mê hoặc Tề Hầu thì tự đi một mình, một hai phải kéo Công tử vào. Vạn nhất sự việc bị phát hiện, khẳng định sẽ đem Công tử đẩy ra chịu tội. Công tử, ngài không thể bị nàng mị hoặc nha."
Ngô Củ cũng nghĩ như vậy, cười cười, nói:
"Ta lại không phải người nhìn thấy nữ sắc là đi không nổi."
Ngô Củ nói như vậy, tức khắc mí mắt Thiệu Hốt giật giật. Hắn lộ ra ánh mắt không quá tín nhiệm. Trong lòng Ngô Củ tức khắc có chút vô ngữ.
Bản thân ta không có như thế. Xem ra ngày sau phải mang danh một tên ăn chơi trác táng, đúng là làm người không dễ!
Ngô Củ nhìn thấy mí mắt Thiệu Hốt giật, vội vàng chấm dứt đề tài này, nói:
"Chuyện Mật cơ, ta tự nhiên có tính toán, ngươi chỉ cần ngươi giúp ta chuẩn bị đồ vật là được."
Thiệu Hốt vẫn không quá tin tưởng nói:
"Là gì? Công tử, thỉnh phân phó."
Ngô Củ cười cười, giơ lên một ngón tay, nói:
"Thứ nhất, làm phiền Thiệu sư phó giúp ta kêu Tử Thanh lấy chút nước ấm tới. Ta muốn tắm gội, rửa sạch mùi hương này."
Thiệu Hốt sửng sốt.
Tắm gội? Bọn họ không phải đang nói chuyện phải đối phó Mật cơ sao?
Ngô Củ lại giảo hoạt cười, nói:
"Còn thứ hai là......"
Ngô Củ nói nhỏ. Cứ như vậy cười, trong ánh mắt phảng phất có ánh sao lập loè sáng ngời bắt mắt. Ngô Củ còn chưa nói xong, Thiệu Hốt đột nhiên đỏ mặt lên, nói:
"Ta...... Ta đi nấu nước!"
Hắn nói liền chạy đi rồi, làm cho Ngô Củ sững sờ ở tại chỗ, cũng không biết đã xảy ra sự tình gì.
"Uỵch!"
Thiệu Hốt lao ra, đụng vào cái gì đó. Bởi vì không phòng bị, suýt nữa hắn té ngã. Một bàn tay to đột nhiên kéo Thiệu Hốt mới miễn cho hắn ngã trên mặt đất.
Thiệu Hốt ngẩng đầu nhìn, kinh ngạc nói:
"Răng Nhọn? Ngươi sao ở chỗ này?"
Đông Quách Nha nhìn Thiệu Hốt, bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
"Ta vừa thấy ngươi ra khỏi phòng, lại thấy ngươi đi hướng phòng của Đại Hành Nhân, cho nên......"
Cho nên không quá yên tâm.
Thiệu Hốt trừng mắt nhìn Đông Quách Nha một cái, nói:
"Cho nên cái gì? Có gì nói thẳng, ấp a ấp úng."
Đông Quách Nha cười một tiếng, nói:
"Cho nên không quá yên tâm. Nếu ngươi phi lễ Công tử, ta sẽ gọi người."
Thiệu Hốt nghe đến mặt nóng, thiếu chút nữa trừng rớt tròng mắt, cánh tay vung ra, nói:
"Ngươi tìm người đánh nhau sao?"
Đông Quách Nha thấy hắn nổi giận, vội vàng nói:
"Phi lễ, Trung Thứ tử chê cười."
Ngô Củ tắm gội thay quần áo xong, đã mệt không chịu nổi, nằm lên giường, cảm giác say rượu lại nổi lên, túm chăn đắp lên người cuộn tròn liền ngủ.
Kỳ thật tư thế ngủ của Ngô Củ không có cảm giác an toàn, chỉ khi ở một mình mới có thể biểu lộ ra. Mới vừa rồi chỉ một chút đã trải qua nhiều chuyện như vậy, Ngô Củ theo bản năng càng không có cảm giác an toàn, cơ hồ cuộn tròn thành một đoàn, nặng nề ngủ......
Trong dịch quán có một chỗ đặc biệt yên tĩnh, cơ hồ không ai đi lại. Một thiếu niên dáng người mảnh khảnh đi đến chỗ này. <HunhHn786> Sau đó hắn đứng ở trước cửa, nhẹ nhàng gõ hai cái.
"Cốc cốc"
Bên trong truyền ra một giọng trầm thấp.
"Tiến vào."
Thiếu niên nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Bên trong có một nam tử mặc y phục đen ngồi ngay ngắn trước bàn. Trước mặt hắn có một vò rượu. Hắn đang tự rót uống. Rượu màu hổ phách nhàn nhạt, lại có chút đỏ, trong veo đẹp mắt.
Nam tử đã thay ra bộ quần áo Chủ thư, tròng lên người một kiện trường bào màu đen bằng tơ tằm. Bộ dạng thoạt nhìn thực tùy ý, nửa nằm nửa ngồi, trong tay cầm một ly rượu uống, nhìn như thích ý khác thường.
Nam tử này đúng là Tề Hầu.
Tề Hầu thấy có người đẩy cửa tiến vào, chỉ là nâng mí mắt liếc một cái, ngay sau đó đem ánh mắt hướng vào rượu Ô Mai trong ly.
Thiếu niên đi vào, nhanh chóng đem cửa đóng lại, sau đó khoanh tay cung kính đứng ở cạnh cửa.
Tề Hầu giơ lên ly rượu, chậm rãi uống cạn. Hắn nheo nheo mắt, hầu kết theo rượu nhẹ nhàng trượt lên xuống, vẽ ra một đường cong ưu nhã lại gợi cảm. Lỗ mũi phát ra một tiếng thở nhẹ nhàng, phảng phất đang cảm thán vị rượu ngọt lành.
Tề Hầu đem cái ly đặt lên bàn. Áo tơ tằm đen phác hoạ ra đường cong những cơ bắp trên cánh tay, thật hữu lực, tản mát ra một loại dã tính vừa uy nghiêm vừa đẹp mắt.
"Cạch"
Theo âm thanh buông ly rượu, Tề Hầu lúc này mới hướng mắt nhìn thiếu niên, cười nói:
"Chuyện gì? Tử Thanh."
Thiếu niên khoanh tay đứng ở cạnh cửa chỉ hơn mười tuổi, thoạt nhìn còn rất ngây ngô. Dáng người thon gầy, sắc mặt cũng nhu hòa gầy yếu, thế nhưng hắn là người hầu hạ ở bên cạnh Công tử Củ đã lâu.
Tử Thanh tuy rằng khuôn mặt không có thay đổi, nhưng sắc mặt để lộ ra vài phần linh lực, giọng nói cũng cứng rắn lạnh lùng.
"Tiểu thần bái kiến Quân thượng."
Tề Hầu phất tay nói:
"Không cần đa lễ."
Tề Hầu trọng sinh là lúc ở trận chiến Thời Thủy. Theo lý mà nói, hắn không cách gì xếp nội ứng ở bên cạnh Công tử Củ. Nhưng mà con cờ này, kỳ thật ở đời trước, hắn đã sắp đặt từ rất sớm. Dù tính không có trọng sinh, Tử Thanh cũng là quân cờ của hắn.
Tử Thanh cùng Đông Quách Nha không khác biệt lắm đều là làm công trong cung. Khi Tề Hầu còn là Công tử đã gặp Tử Thanh, lúc ấy Tử Thanh còn rất nhỏ. Khi đó Tề Hầu cũng không có lực lượng vững chắc như hiện giờ.
Lúc ấy Tử Thanh đắc tội với tự nhân trong cung. Những tự nhân tuy rằng không quyền to, nhưng vì Tử Thanh còn nhỏ tuổi, hơn nữa là nô lệ, giết chết một đứa bé mà nói, bất quá như nghiền chết một con kiến. Cũng không biết Tử Thanh làm như thế nào chọc bọn họ nóng nảy, những tự nhân cầm dao nhỏ muốn thiến Tử Thanh.
Tề Hầu vừa lúc nghe được tiếng kêu thảm thiết, theo tiếng kêu đi tới lại thấy được Tử Thanh. Khi Tề Hầu nhìn thấy Tử Thanh, đột nhiên nghĩ tới chính mình. Chính mình là không có mẫu thân, ở trong cung cũng không có hậu phương, còn không được sủng ái bằng Công Tôn Vô Tri. Những ai có chút thế lực, đều đối với hắn thập phần khinh thường.
Hắn biết không nên lo chuyện bao đồng, nhưng Tử Thanh kêu rất thảm thiết làm hắn có chút không thể bỏ qua. Lúc ấy Tề Hầu lo chuyện bao đồng, ra tay cứu Tử Thanh.
Từ đó Tề Hầu cũng không có gặp lại Tử Thanh. Khi gặp lại, Tử Thanh đã làm tiểu đồng của Công tử Củ.
Tề Hầu liền suy nghĩ, quả nhiên làm người tốt là được báo đáp. Tử Thanh bởi vì cảm ơn, biến thành nội ứng cho Tề Hầu.
Khi Công Tôn Vô Tri làm loạn Tề quốc, Tề Hầu cùng Công tử Củ đều chạy khỏi Tề quốc. Tử Thanh liền đi theo Công tử Củ. Hắn vẫn luôn lén lút truyền tin cho Tề Hầu.
Quản Di Ngô nửa đường chặn giết, sao một mũi tên bắn trúng Tề Hầu lại không chết? Trên đời này nào có nhiều trùng hợp như vậy. Không có một người kiêu hùng nào đạt được thành tựu mà nhờ trùng hợp. Kỳ thật khi đó Tề Hầu sớm đã thu được mật báo của Tử Thanh, nên hắn đã chú ý hành động của Quản Di Ngô.
Quân cờ Tử Thanh này rất sớm đã được sắp đặt, thế cho nên Tề Hầu trọng sinh vẫn có thể tiếp tục sử dụng.
Tề Hầu biết rõ hiện giờ Công tử Củ đang bo bo giữ mình. Công tử Củ thực thông minh sáng suốt. Đột nhiên Công tử Củ biết thức thời, nói chuyện dễ nghe, làm việc khéo léo. Tuy rằng ở trước mặt Tề Hầu, Công tử Củ luôn cẩn thận làm việc, nhưng rốt cuộc vẫn không phát hiện Tử Thanh chính là nội ứng.
Công tử Củ hết thảy đã sớm bại lộ ở trước mặt Tề Hầu. Theo lý mà nói, lưu lại một người thông minh như vậy, quả thực là dưỡng hổ. Nhưng Tề Hầu không đành lòng giết cái người trên danh nghĩa là nhị ca của mình. Bởi vì người này quá thông minh, thông minh đến mức khiến Tề Hầu còn muốn nhìn một chút, xem rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh. Mặt khác cũng là vì Công tử Củ căn bản không phải huyết mạch Tề quốc, dù tính một ngày nào đó thật sự muốn nhảy lên, cũng là danh không chính ngôn không thuận, không chiếm được dân tâm.
Tề Hầu híp mắt cười, thoạt nhìn tâm tình không tồi. Tử Thanh hành lễ, từ trên mặt đất đứng dậy, nói:
"Quân thượng, tiểu thần mới vừa nghe thấy trong phòng Công tử Củ có âm thanh, tựa hồ là giọng nữ tử."
Tề Hầu đang cười tủm tỉm sắc mặt chậm rãi liền đọng lại. Thậm chí khóe miệng còn ý cười, nhưng sắc mặt hắn đầy khói mù. Hắn chậm rãi ngồi dậy, tự rót thêm một ly rượu, ngoài cười nhưng trong không cười nói:
"Nữ tử?"
Tử Thanh cúi đầu nói:
"Tiểu thần không có nhìn thấy là ai, nhưng đúng là nữ tử. Tiểu thần chỉ sợ Công tử Củ phát hiện, cho nên không dám đến quá gần. Nàng... tự xưng là Mật cơ."
"Mật cơ."
Tề Hầu vừa nghe, siết chặt ly rượu trong tay, đem ly rượu lần nữa thả lại bàn.
Mật Cơ?!
Nếu Tề Hầu còn chưa có trải qua hết thảy khẳng định không để bụng. Nhưng mà hắn đã trải qua, hắn biết rõ Mật cơ là ai.
Công chúa tôn thất Mật quốc này thông minh mỹ diễm hơn người. Trong sáu vị Thiếp phu nhân của Tề Hầu, Mật cơ có thể nói là thông minh nhất kiều diễm động lòng người nhất. Nàng nóng bỏng như ngọn lửa, rất biết cách gợi lên hứng thú cho nam nhân. Đời trước Tề Hầu rất thích mỹ nhân, đối với Mật cơ sủng ái có thừa, thế cho nên cũng sủng ái Công tử Thương Nhân do Mật cơ sinh ra.
Công tử Thương Nhân tính cách có chút bạo ngược. Điều này Tề Hầu cũng biết. Tề Hầu trước kia còn buồn bực vì sao Mật cơ xinh đẹp đơn thuần lại sinh ra một đứa con bạo ngược như thế chứ. Bất quá hiện tại Tề Hầu đã minh bạch, đời trước Mật cơ đơn thuần đáng yêu phỏng chừng đều là giả vờ. Hiện giờ Mật cơ xuất hiện ở Cử quốc này cũng không phải là trùng hợp gì.
Càng làm cho Tề Hầu không thể tưởng được chính là lúc ấy tại buổi tiệc tiếp đón trong Cử cung, hắn chỉ chú ý cử chỉ ngả ngớn của Cử Tử, hoàn toàn không có nhìn đến Nữ Tửu đút rượu cho Cử Tử. Nếu hắn chú ý sẽ càng chấn động.
Bởi vì nữ quan kia chính là Mật cơ!
Tề Hầu không biết nhị ca tốt của mình cùng Mật cơ còn có lui tới?
Sắc mặt Tề Hầu thập phần u ám, nhàn nhạt nói:
"Cô đã biết, ngươi trở về cẩn thận theo dõi. Công tử Củ... người này...... tâm tư rất khó nắm."
Tử Thanh lập tức nói:
"Dạ, Quân thượng, tiểu thần cáo lui."
Ngô Củ ngủ thật sự say, thời điểm mông lung tỉnh lại liền nghe được có người gõ cửa. Là tiểu đồng Tử Thanh gọi.
"Công tử? Công tử ngài đã thức chưa?"
Ngô Củ cảm thấy có chút đau đầu, tất nhiên là vì uống nhiều rượu. Duỗi tay xoa xoa thái dương, khó nhịn lại đè đè huyệt Thái Dương, lúc này Ngô Củ mới chậm rãi xoay người ngồi dậy. Nhìn nhìn sắc trời, không khỏi ngẩn ra, bên ngoài thế nhưng không có ánh mặt trời, tối sầm, thái dương đã xuống núi.
Tiểu đồng ở bên ngoài gõ cửa, Ngô Củ liền lên tiếng.
"Tiến vào đi."
Tử Thanh nhanh đẩy cửa ra đi vào, vội vàng nói:
"Công tử, Quân thượng truyền Công tử đi qua dùng bữa tối."
Ngô Củ vừa nghe đến hai chữ "Quân thượng" liền cảm thấy đau đầu. Mới vừa rồi buổi chiều suýt nữa cho Tề Hầu đội nón xanh, một thân mồ hôi lạnh còn chưa tiêu tan, Tề Hầu lại truyền đi dùng bữa. Ngô Củ không có cách nào, đành phải xuống giường, nói:
"Đổi xiêm y."
"Dạ, Công tử."
Tử Thanh vội vàng lấy xiêm y lại. Ngô Củ cởi ra quần áo vì nằm ngủ mà bị nhăn nheo ném ở một bên, sau đó tròng lên y phục mới. Ngô Củ ngồi xuống để Tử Thanh chải tóc, rồi dùng khăn ướt lau mặt, sửa sang lại một chút.
Ngô Củ hít sâu một hơi, từ trong ngủ mơ bừng tỉnh. Vẻ mặt ngây thơ phảng phất thay đổi thành thần thái sáng láng.
"Được rồi."
Ngô Củ nói xong, Tử Thanh đi mở cửa, thỉnh Ngô Củ ra.
Hai người đi đến phòng Tề Hầu. Cửa phòng đóng, Tử Thanh gõ cửa. Cửa mở ra, bên trong không chỉ một mình Tề Hầu, mà ngồi tràn đầy người.
Trong bữa tiệc Tề Hầu ngồi ở vị trí đầu, bên cạnh là Công Tôn Thấp Bằng, sau đó là Thiệu Hốt, Đông Quách Nha. Trừ Công tử Nguyên, những người khác đều có mặt.
Ngô Củ đi vào. Tử Thanh đem cửa đóng lại, ở bên ngoài hầu hạ.
Tề Hầu cười tủm tỉm nhìn Ngô Củ, cười nói:
"Nhị ca đã hết say rượu chưa? Nếu không thoải mái, nhất định phải kêu y quan nhìn xem."
Ngô Củ hành lễ nói:
"Tạ ơn Quân thượng quan tâm, Củ không có việc gì."
Tề Hầu cười nói:
"Nhị ca ngồi bên cạnh Cô."
Ngô Củ thấy chỗ ngồi kê gần sát nhau. Bởi vì phòng không lớn, lại ngồi nhiều người, đích xác chật một chút. Vì thế Ngô Củ đành phải đi qua ngồi ở bên cạnh Tề Hầu. Tuy rằng chật hẹp một chút, nhưng không đến mức vai kề vai, còn có chút khoảng cách.
Ngô Củ ngồi xuống, Tề Hầu liền cười thò lại gần làm Ngô Củ suýt nữa hoảng sợ. Hành động của Tề Hầu bình thường cũng coi như theo quy tắc, hiện giờ đột nhiên thò tới quá gần như vậy dọa Ngô Củ nhảy dựng.
Thiệu Hốt cũng hoảng sợ, duỗi tay để ở trên kiếm. Đông Quách Nha vội vàng vỗ nhẹ mu bàn tay hắn một chút, ý bảo Thiệu Hốt thả lỏng.
Tề Hầu chỉ là thò qua một chút, ngay sau đó lại rời xa, cười nói:
"Trên người nhị ca có mùi... Hương phấn sao?"
Tề Hầu vừa hỏi. Vẻ mặt Công Tôn Thấp Bằng buồn bực. Đông Quách Nha nhíu mày. Trái tim Thiệu Hốt đập "thịch thịch". Kinh hoàng, Thiệu Hốt không khỏi liếc liếc mắt nhìn Ngô Củ.
Tề Hầu thu hết biểu cảm của mọi người vào trong mắt, trong lòng cười lạnh.
Thiệu Hốt kích động nhất.
Ngô Củ so với Thiệu Hốt bình tĩnh hơn nhiều, cười khẽ một tiếng, nói:
"Có thể là mới vừa rồi ở Cử cung, dính chút phấn hương của cung nữ."
Ngô Củ nói chuyện cũng không lắp bắp. Kỳ thật đã sớm tắm gội qua, mùi rượu cũng không có, thì đừng nói là mùi son phấn. Trên người Ngô Củ căn bản mùi gì cũng không có, Tề Hầu chỉ là muốn hù dọa. Bất quá ngoài dự đoán chính là Ngô Củ quá bình tĩnh.
Sự bình tĩnh này làm Tề Hầu nhìn Ngô Củ với con mắt khác, vừa nể lại vừa hận. Hắn nể khả năng xử lý tình huống một cách bình tĩnh của Công tử Củ, cũng hận vì người này có tài hoa cùng tinh thần bị nguy không kinh sợ. Mí mắt Tề Hầu nhẹ nhàng rũ xuống một chút, trong lòng bắt đầu sinh ra sát ý.
Ngô Củ tuy rằng không thấy được sát ý trong mắt Tề Hầu, nhưng tựa hồ cảm giác được có chút không thích hợp, thái độ Tề Hầu xa cách một ít.
Trong lòng Ngô Củ không giống trên mặt bình tĩnh.
Chẳng lẽ Tề Hầu biết Mật cơ tới phòng mình sao?
Ngô Củ cũng không biết Tề Hầu là trọng sinh. Thấy Tề Hầu như vậy, Ngô Củ sợ là hắn hiểu lầm mình tiếp thu mỹ nữ của Cử Tử. Trong lòng Ngô Củ có chút thấp thỏm. Vô luận nói như thế nào, Mật cơ trước mắt cũng là một cây kim đâm vào thịt làm Ngô Củ đau.
Không khí trong bữa tiệc rất là xấu hổ, Công Tôn Thấp Bằng đã tận lực làm sinh động hơn.
Theo lý mà nói, hôm nay ở Cử cung, Công tử Củ xem mặt đoán ý một chút liền định minh ước cho Tề quốc cùng Cử quốc. Hơn nữa dùng lời nói khéo léo dụ sói đói bằng một khối thịt lớn, nhưng Tề Hầu không một câu khích lệ, thái độ còn thực lạnh nhạt.
Tuy Công Tôn Thấp Bằng đi theo Tề Hầu nhiều năm như vậy, cũng có chút không hiểu rõ, thật sự không dám nói lời nào. Những người khác cũng có suy nghĩ riêng. Đông Quách Nha nhìn chằm chằm vào Thiệu Hốt. Thiệu Hốt rốt cuộc nhịn không được nhỏ giọng nói:
"Ngươi nhìn ta làm cái gì?"
Đông Quách Nha sâu kín nói:
"Phòng ngừa một chút."
Thiệu Hốt bỗng cảm thấy một thân mồ hôi lạnh. Cái tên Đông Quách Nha này thật sự đáng sợ, luôn cho cảm giác hiểu rõ thấu triệt người khác, làm người ta không rét mà run.
Ngô Củ ăn bữa tối này trong lòng luôn là không yên. Buổi tối ngủ cũng có chút trằn trọc khó an.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thiệu Hốt liền tới gõ cửa. Ngô Củ đã sớm tỉnh, đã mặc chỉnh tề, ngồi ở trước bàn, đang híp mắt suy nghĩ. Nghe được tiếng đập cửa, Ngô Củ vội vàng đứng dậy đi mở cửa.
Ngô Củ mở cửa. Thiệu Hốt đứng ở trước cửa, nói:
"Công tử, đồ vật ngài muốn......"
Hắn nói xong đem một cái hộp nhỏ tinh xảo đưa cho Ngô Củ. Ngô Củ duỗi tay tiếp nhận, nói:
"Đa tạ."
Thiệu Hốt nhìn Ngô Củ, có chút chần chờ nói:
"Công tử...... Cái đó......"
Ngô Củ cười nói:
"Thiệu sư phó cớ gì ngập ngừng, có gì cứ nói."
"Là... vì sao Công tử muốn Thiệu Hốt chuẩn bị thứ này... nữ tử dùng?"
Nguyên do ngày hôm qua Ngô Củ nhờ Thiệu Hốt chuẩn bị đồ vật đó là phấn hương. Thiệu Hốt thật là buồn bực đến cực điểm, hoàn toàn không biết Công tử dùng làm gì.
Ngô Củ híp mắt cười một chút, trong ánh mắt có chút giảo hoạt, như suy tư gì nói:
"Tất nhiên là...... lấy lòng mỹ nhân."
Ngô Củ vừa nói như vậy, Thiệu Hốt đột nhiên sửng sốt, ngay sau đó trong lòng chua lè.
Lấy lòng mỹ nhân. Mỹ nhân tất nhiên không có người thứ hai, mà chính là Mật cơ.
Thiệu Hốt muốn nói lại thôi.
"Công tử......"
Hắn nói, Ngô Củ nâng tay.
"Thiệu sư phó yên tâm, Củ vốn không phải Công tử Củ ngày xưa. Ta có chuẩn mực, sẽ không hỏng việc."
Thiệu Hốt nghe có vẻ kỳ quái, cũng không biết nơi nào kỳ quái. Bất quá nhìn ánh mắt Ngô Củ có chút kiên định, hắn không tự chủ được gật gật đầu, sau đó chắp tay, liền về phòng của mình.
Ngô Củ cầm hộp, đóng cửa lại. Đặt hộp ở trên bàn, nhìn chằm chằm trong chốc lát Ngô Củ cầm hộp mở nắp ra, nheo nheo mắt nhìn.
Hôm nay Ngô Củ không có việc gì cần hoàn thành. Mục đích của bọn họ tới nơi này một là cùng Cử quốc kết liên minh, hai chính là tìm kiếm hỏi thăm nơi ở của Tào Mạt.
Hôm qua chuyện kết minh đã nói xong, chỉ còn tiến cung ký kết một quyển da dê.
Sáng hôm nay Ngô Củ liền phái người đi hỏi thăm về Lương Phủ Sơn. Chờ người đi hỏi thăm trở về, bọn họ lại đi Lương Phủ Sơn một chuyến. Ngô Củ cũng không thể xác định Tào Mạt hiện giờ có phải thật sự ẩn cư ở Lương Phủ Sơn hay không. Rốt cuộc lịch sử đã có sự khác biệt rất lớn.
Ngô Củ ngồi ở trong phòng, một lát sau, liền nghe được tiếng gõ cửa.
Nghe gõ cửa hai cái, Ngô Củ dừng một chút, đem nắp hộp đóng lại để ở trên bàn, sau đó đứng dậy đi mở cửa.
Cửa phòng đẩy ra, quả nhiên nhìn thấy một nữ tử đứng ở ngoài. Nhìn thấy Ngô Củ, nàng lập tức nở nụ cười khuynh đảo, hướng Ngô Củ dựa vào, cười nói:
"Công tử có nhớ thiếp?"
Quả nhiên là Mật cơ.
Bởi vì là ngày mùa hè, Mật cơ tuy rằng mặc quần áo, nhưng có chút mỏng manh. Nàng dựa vào ngực Ngô Củ, mị nhãn như tơ, ôm cổ Ngô Củ.
Ngô Củ cười cười, duỗi tay bắt lấy cánh tay vòng qua cổ mình. Nói thật ra, Ngô Củ thực chán ghét người khác chạm vào cổ mình. Vì đây là vị trí quan trọng, Ngô Củ có tâm đề phòng cũng thực bình thường.
Ngô Củ cầm tay Mật cơ, đem nàng kéo vào trong phòng. Cửa đóng lại, Mật cơ dựa vào ván cửa, cười khanh khách, nói:
"Công tử chờ không kịp sao?"
Ngô Củ cười nói:
"Đúng vậy, đợi ngươi từ sáng sớm, hiện giờ mới đến."
Mật cơ lại cười khanh khách, nhưng động tác Ngô Củ lãnh đạm rất nhiều. Buông Mật cơ, Ngô Củ tự mình ngồi vào bàn, duỗi tay bày ra động tác mời, nói:
"Mời ngồi."
Mật cơ thấy Ngô Củ đột nhiên lãnh đạm, nhíu nhíu mày, lắc lắc tay áo. Nàng đem xiêm y trượt xuống đầu vai xách lên.
Ngô Củ cười tủm tỉm nhìn Mật cơ, cười nói:
"Hôm qua ngươi nói muốn ta đem ngươi hiến cho Tề Hầu, hiện giờ ta đã có biện pháp."
Mật Cơ cười nói:
"Hả? Biện pháp gì?"
Ngô Củ cười cười, nói:
"Kỳ thật lấy mỹ mạo của ngươi, căn bản không cần ta dẫn tiến."
Mật cơ che miệng cười, nói:
"Công tử, ngươi thật là càng ngày càng làm cho người ta thích đó."
"Đúng không?"
Nói xong, Ngô Củ đem cái hộp trên bàn đẩy về phía trước.
"Tề Hầu thích mĩ sắc, nói vậy ngươi đã biết. Nhưng bên cạnh Tề Hầu mỹ nhân như mây, muốn trở thành Phu nhân Tề quốc cũng không dễ dàng. Củ nghe nói Tề Hầu trừ bỏ thích nhan sắc bên ngoài, cũng thích hương thơn."
Mật cơ kỳ quái nói:
"Hương thơm?"
Ngô Củ nhàn nhạt nói:
"Món ăn ngon cùng tình dục đều thu hút người. Món ăn ngon yêu cầu có sắc có hương mới có thể khiến ngón trỏ người ta động đậy. Mỹ nhân có nhan sắc mà không thơm không phải làm mất hứng sao?"
Mật cơ gom lại xiêm y, nhìn Ngô Củ, nói:
"Bôi cái này?"
Ngô Củ lắc đầu nói:
"Không phải, bôi bên ngoài quá mức nông cạn phù hoa, loại này có thể ngậm vào miệng, ăn ba lần miệng lưỡi nước bọt liền có thể sinh hương."
Mật cơ vừa nghe, tức khắc đôi mắt sáng lên, nhìn chằm chằm cái hộp trên bàn. Ở cổ đại việc tạo hương thơm thực rộng khắp, không chỉ dùng như nước hoa thời hiện đại, còn có một loại hương phấn hoặc là hương hoàn ngậm ở trong miệng.
Đại danh đỉnh đỉnh Dương Quý Phi, nghe nói chính là thường xuyên ngậm hương hoàn, cho nên hơi thở thơm như hoa lan, làm Đường Minh Hoàng rất yêu thích.
Thời này hương liệu còn chưa phải thực hoàn thiện, Mật cơ cũng chỉ là nghe nói về loại hương liệu quý báu có thể làm miệng lưỡi sinh hương, muốn ngừng mà không được. Nhưng chưa bao giờ nàng gặp qua, hiện giờ vừa thấy, nàng tức khắc lộ ra hâm mộ yêu thích, nói:
"Thứ này thật sự tốt như thế sao?"
Ngô Củ cười cười, híp mắt nói:
"Tốt hay không, tất nhiên phải do mỹ nhân tự mình thử xem mới có thể biết."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.