Vợ Chồng Siêu Sao Hơi Ngọt

Chương 97: Âm thanh của tự nhiên




Edit + Beta: Súp Lơ
Ôn Lệ biết lúc này ngàn lần không nên mạnh miệng.
“Hiểu hiểu.”
Cô không khỏi nhớ đến một câu thổ lộ tâm tình.
Nếu yêu, mời yêu; nếu yêu, mời dùng sức yêu.
Thật sự là yêu càng sâu sẽ càng dùng thêm sức yêu.
Tống Nghiên cười cười, mồ hôi thấm ra từ trên trán nhỏ xuống xương quai xanh của Ôn Lệ.
Sau một lúc lâu các khớp xương căng cứng thả lỏng, Tống Nghiên thả lỏng sức lực nằm phủ trên người cô, rồi cúi đầu hôn cô tiếp mới kìm nén được trái tim đang đập dồn dập trong lồng ngực.
Ôn Lệ không cam lòng, nhân cơ hội cắn nhẹ một cái lên miệng anh.
“Cắn anh làm gì.” Người đàn ông mơ hồ hỏi một câu, cũng làm theo cắn miệng cô.
Ôn Lệ: “Hát.”
Mới nãy thần trí bị anh quét sạch, bây giờ sau khi tìm lại được nó, phản ứng đầu tiên của cô chính là nói đến đề tài mà hai người vẫn đang thảo luận trước đấy.
Tống Nghiên không ngờ cô sẽ cố chấp với chuyện này như vậy, bám chặt mãi không tha, xem ra rất để ý.
Anh thở dài ôm người vào trong ngực, ý đồ muốn thuyết phục cô: “Không hay thật mà.”
Ôn Lệ bắt đầu chiến thuật khen lấy lòng: “Không ai là toàn vẹn hết, anh vừa cao vừa đẹp trai, khuôn mặt này đã đủ để đền bù lại tất cả.”
Trên khuôn mặt ngàn năm không đổi của Tống Nghiên hiếm khi lộ ra biểu cảm khó xử và không biết phải làm sao.
Ôn Lệ dùng đôi mắt mong chờ nhìn anh, một đôi mắt sáng lấp la lấp lánh.
“Thầy Tống?”
Tống Nghiên không nói lời nào, yết hầu chuyển động, dường như trong lòng đang cân nhắc giãy dụa.
Đột nhiên cô giơ tay ôm vòng quanh cổ anh, hơi ngẩng đầu lên thân mật cọ cọ chóp mũi anh, thay đổi cách gọi khác: “Đàn anh.”
Phòng tuyến tâm lý kiên định vững chắc của Tống Nghiên sụp đổ.
Anh cúi đầu ghé sát môi vào lỗ tai cô, hát rất nhỏ ở bên tai cô cho cô nghe, hơi thở giống như lông chim nhẹ nhàng lướt qua.
Quả nhiên cảm giác nghe Từ Lệ hát nó khác hẳn khi nghe Tống Nghiên hát.
Trong giọng hát của Từ Lệ mang theo hơi hướng trẻ tuổi của thiếu niên, sáng sủa trong trẻo. Còn Tống Nghiên cố ý hát nhỏ lại, tuy giọng hát trầm lắng nhưng người nghe dễ dàng nhận ra anh không hề tự tin.
Không biết tại sao, rõ ràng nó có một chút khuyết điểm nhỏ nhặt nhưng Ôn Lệ rất thích.
Anh chỉ hát một đoạn ngắn, sau đó dụi đầu vào hõm vai cô giả bộ ngủ, không nói chuyện.
Ôn Lệ bình luận: “Nghe hay.”
Tống Nghiên không nói năng gì.
Ngay sau câu đó cô nói tiếp: “…..Chỉ hơi hơi lạc nhịp xíu xiu.”
Đương nhiên cái này không thể trách Tống Nghiên được, chỉ có thể nói thượng đế không cho anh thiên phú này để kiếm cơm. Tất cả tài năng và thiên phú của anh được dồn vào chỉ số thông minh và năng lực diễn xuất. 
Tống Nghiên nhíu mày: “……..”
Không hiểu sao anh nghĩ đến khoảng thời gian họ vẫn còn đi học, cô đến xem bọn anh chơi bóng rổ.
Khi đó ánh mắt anh trước sau như một tập trung ở trên sân bóng, không một ai nhìn thấy thật ra anh có chút không yên lòng.
Sau khi ném bóng vào rổ ăn ba điểm, Bách Sâm là người đầu tiên kích động chạy đến ôm anh, vừa dùng sức đập đập vai anh vừa vui mừng hăng hái nói: “Đẹp trai lắm người anh em!”
Vừa rồi cô có nhìn thấy mình không?
Cô có nhìn thấy mình ném bóng được ba điểm không?
Có Bách Sâm ở bên người, Tống Nghiên thời thiếu niên không thể nói gì với cô được, chỉ thầm nghĩ hay là sử dụng phương thức này để kéo một chút sự chú ý của cô sang bên đây.
Sau đến lúc nghỉ ngơi giữa trận, anh nghe Bách Sâm rất đắc ý hỏi Ôn Lệ: “Có nhìn thấy anh của em vừa ném được bóng vào rổ không? Đẹp trai không?”
“Lấy được một điểm thôi mà, nhìn xem anh khoe khoang chưa kìa.” Ôn Lệ không chút khách khí dè bỉu Bách Sâm, dùng cằm chỉ chỉ người thiếu niên bên cạnh, “Không lẽ lúc đàn anh Tống Nghiên ném bóng ăn ba điểm lại không đẹp trai hơn anh chắc.”
Tống Nghiên ở bên cạnh bất giác dùng tay nắm chặt bình nước.
Rất nhanh Ôn Lệ và Bách Sâm bắt đầu nói chuyện sang đề tài khác, nhưng nụ cười bên môi Tống Nghiên luôn kéo dài đến tận khi hết thời gian nghỉ ngơi giữa trận mới không thấy nữa.
Anh có sự kiêu ngạo, anh cũng có loại tâm tư để ý, anh muốn làm tất cả mọi chuyện thật hoàn mỹ. 
Anh hy vọng chính mình ở trước mặt người con gái mình thích mãi mãi là hình tượng hoàn hảo nhất.
Tống Nghiên thiếu niên như thế, Tống Nghiên của hiện tại vẫn như vậy.
Hình tượng hoàn hảo bị phá vỡ, anh không mặn không nhạt hỏi: “Ghét bỏ?”
Ôn Lệ lập tức phủ nhận: “Không phải, tuyệt đối không phải.”
Tống Nghiên cong môi, tặng cô một ánh mắt không rõ ý tứ gì.
“Anh có thể hát lại thêm lần nữa cho em nghe không?” Bỗng nhiên Ôn Lệ đầy hứng thú, “Em lấy điện thoại ghi âm lại, như vậy sau này nếu lúc nào đấy em muốn nghe em sẽ không bắt anh hát cho em nghe nữa, chỉ cần nghe ghi âm là được.”
Cuối cùng Tống Nghiên thẹn quá hóa giận bật cười: “Đừng có được voi đòi tiên.”
Ôn Lệ rụt rụt cổ, ấn tượng của cô về Tống Nghiên là anh rất đẹp trai, rất xuất sắc, bất kể làm cái gì cũng rất tốt, gần như không thể tìm ra một chút khuyết điểm nào từ anh. Nhưng dần dần theo tình cảm biến hóa ngày càng tốt lên của họ, trước mặt cô anh bắt đầu để lộ một số khuyết điểm nhỏ như những người đàn ông bình thường khác, nhưng tất cả những khuyết điểm nhỏ đó ở trong mắt cô đều biến thành nhỏ bé không đáng kể.
Thậm chí trong mắt cô người đàn ông này tốt đến mức ngay cả chút điểm không tốt nhỏ đó cũng đáng yêu.
Ôn Lệ nhìn anh chăm chú: “Giờ anh rất đáng yêu.”
Tống Nghiên đã nghe cô khen mấy lần, anh trở nên miễn nhiễm với việc một người đàn ông như mình được khen đáng yêu, vì thế không xuất hiện phản ứng nhiều lắm, bình tĩnh khen ngược trở lại: “Em cũng rất đáng yêu.”
Phản ứng nhạt nhẽo của anh không khiến Ôn Lệ chùn bước, ngược lại càng khiến Ôn Lệ trở nên hứng thú, biểu cảm trên khuôn mặt cô đáng yêu vô cùng, tự nhiên ôm lấy anh.
“Anh đáng yêu nhất.” Ôn Lệ cười hì hì, “Thầy Tống của chúng ta vừa đẹp trai vừa đáng yêu.”
Được một cô gái như một con rối lớn hình người ôm vào trong ngực cọ đến cọ lui, cả cơ thể lẫn tâm lý của Tống Nghiên đều hưởng thụ nhưng không phải hưởng thụ lắm.
Chờ đến khi bị cọ đến phát ra lửa, anh  thấp giọng kêu thành tiếng, hoàn toàn không có kiên nhẫn, một phát đè người xuống.
Sau một buổi chiều bừa bãi, rèm cửa được kéo ra, nhưng mà chỉ có một tia sáng lọt qua, chiếu lên dáng vẻ mềm yếu không còn sức lực của Ôn Lệ lúc này.
Cả người chỉ còn cái miệng vẫn còn cứng lắm, rõ ràng đã rất mệt nhưng lại không chịu thua, còn không quên oán giận: “Anh lại không đáng yêu nữa.”
Dáng vẻ của cô khiến cả bên tai và trái tim Tống Nghiên đỏ rực nóng nảy như lửa cháy lan ra cả cánh đồng cỏ lớn. Anh cười ra tiếng, tiếng nói trầm thấp trong lúc đang thở gấp: “Đáng yêu có thể trị được em không?” Rồi sau đó lời nói ra mang ý tứ uy hiếp rõ ràng, “Về sau còn được nước lấn tới nữa anh sẽ làm em cho xem.”
Dù sao đến cuối cùng Ôn Lệ được thỏa mãn lòng mong ước mỹ mãn là được nghe Tống Nghiên hát, nhưng cơ thể phải trả một cái giá rất đắt.
Còn Tống Nghiên, tuy rằng đã để lộ một yếu điểm nhỏ nhoi trước mặt Ôn Lệ, nhưng anh lại dùng chính sở trường tuyệt nhất của đàn ông để bù đắp lại phần yếu điểm nho nhỏ ấy.
—— 
Tự nhiên buổi chiều nổi hứng làm loạn nên đến khoảng thời gian chuẩn bị trước khi đi ngủ buổi tối nó trở nên thuần khiết lạ thường.
Từ sau khi lấy được giải thưởng nhờ << Băng Thành >>, Ôn Lệ có nhiều kịch bản phim để lựa chọn hơn hẳn, đầu tiên Lục Đan sẽ giúp cô loại trừ một số ít rồi mới đưa cho cô chọn kịch bản nào mình thích hơn. 
Lục Đan vừa gửi hai kịch bản đến.
Ôn Lệ xem cảm thấy hai kịch bản này đều không khác nhau là mấy, cũng không thấy cực kỳ hứng thú với cái nào hết, nên không chọn được.
Chị Đan: “Hay em đi hỏi ý kiến chồng mình xem?”
Vì thế Ôn Lệ đưa kịch bản của mình cho Tống Nghiên xem, hỏi anh cái nào tốt hơn.
Năm nay, << Băng Thành >> nhận được liên tiếp mấy giải thưởng điện ảnh, Tống Nghiên và một nam diễn viên gạo cội khác là Lương Hiền Hoa đều được đề xuất cho giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất. Nhưng mà cuối cùng vẫn là tiền bối đã ra mắt được nhiều năm, kinh nghiệm trên màn ảnh phong phú, nắm được giải thưởng ảnh đế là điều đã được đoán trước từ lâu.
Lúc Lương Hiền Hoa lên sân khấu nhận giải thưởng còn cố ý cue Tống Nghiên, nói Trường Giang sóng sau đè sóng trước, ông ấy chờ đợi lần sau sẽ được trao giải cho sóng sau.
Ánh mắt chọn kịch bản của Tống Nghiên luôn rất cao, phía sau còn có một đoàn đội làm việc càng để ý đến việc lựa chọn kịch bản chất lượng hơn, họ sẽ không hạ thấp yêu cầu chọn kịch bản chỉ vì muốn có cơ hội hợp tác với vợ thêm lần nữa. Cho dù bây giờ ở trên mạng có rất nhiều lời yêu cầu hai người tiếp tục đóng phim cùng nhau nhưng kịch bản tốt không phải nói đến là đến, dù trong lúc đó có một bên vừa lòng cũng cần phải đàm phán hay bàn bạc với một bên khác, cho nên hợp tác cần phải đợi cả cơ hội.
Tống Nghiên xem qua kịch bản rồi thảo luận một ít về nội dung với cô, cuối cùng mới hỏi: “Em thích cái nào?”
Ôn Lệ: “Vẫn đang xem xét.”
Phản ứng bình thản của cô đã nói rõ cô không hề thấy hứng thú với cả hai kịch bản này. Đương nhiên Tống Nghiên nhìn ra được, đề nghị: “Vậy thì xem tiếp đi.”
Vốn Ôn Lệ còn đang do dự, mà vừa nghe thấy lời đề nghị của anh, đúng lúc mọi thứ phù hợp với suy nghĩ muốn từ chối của của. Hơn nữa ở trên màn ảnh lớn Tống Nghiên là người đi trước cô, vậy nên khiến cô càng thêm tin tưởng vào quyết định đó.
Phải kiên nhẫn chờ đợi, kịch bản tốt không sợ đến muộn.
Cô nói lại suy nghĩ của mình cho Lục Đan nghe, chị ấy cũng không giữ quyết định khăng khăng, chị ấy chỉ nói là cô mới vừa chuyển hình tượng thành công, trước mắt cần duy trì xuất hiện trước mắt công chúng, không thể yên ắng quá lâu, kịch bản có thể chọn lại, hơn nữa nếu gần đây không có ý định vào tổ quay phim thì lên chương trình gameshow để lộ mặt cũng được.
Tham gia chương trình không sao cả, Ôn Lệ giao toàn quyền quyết định cho người đại diện quyết thay cô.
Lục Đan thay cô đồng ý lời mời của một chương trình âm nhạc, Ôn Lệ làm khách mời đi quay một tập.
Trong chương trình Ôn Lệ làm khách mời hát một bài hát, cô từng được huấn luyện chuyên nghiệp, đứng yên một chỗ hát một ca khúc là chuyện nhỏ không quá khó khăn gì, cô hát xong, các khách quý khác khen ngợi mấy lời.
Trong số các khách mời có người cố ý cue đến Từ Lệ: “Tôi muốn hỏi thử chút đây là di truyền đúng không? Hai chị em đều hát tốt, nghe rất hay.”
Ôn Lệ chưa từng nghe ba mẹ cô hát cho nên không rõ có phải do di truyền hay không, hàm hồ nói: “Chắc là vậy.”
Có người khác lập tức nhắc đến Tống Nghiên: “Ừm, tôi cũng khá tò mò không biết thầy Tống hát thế nào nhỉ?”
Kết quả không ngờ Ôn Lệ nở một nụ cười.
“Thầy Tống hát rất em tai đúng không?”
Ôn Lệ cười ha ha, cười đủ rồi mới thổi phồng lên: ‘‘Nghe hay lắm! Âm thanh của tự nhiên! Nhân gian mấy ai được nghe mấy lần.”
Ekip chương trình và cả khách mời đều bị dọa cho sững sờ, sau khi chương trình được phát sóng ngay cả cư dân mạng cũng bị dọa cho sững cả người.
Sau đó chẳng biết thế nào chuyện Tống Nghiên có giọng hát trời cho được truyền rộng rãi ra bên ngoài, vốn nó chẳng có gì, mãi đến khi lãnh đạo bên trên Cục phát thanh và truyền hình nghe thấy tin đồn này.
Tống Nghiên là nghệ sĩ mẫu mực ở trong giới, hằng năm anh đều được mời đến buổi lễ trao giải, không phải để trao giải cho anh mà là muốn anh trao giải cho người khác.
Nghe được lời đồn này, buổi tiệc năm nay không có ý đỉnh chỉ mời anh đến làm khách mời đơn thuần nữa.
Người đại diện Kha Bân nói tin tốt này cho anh nghe: “Năm nay cấp trên muốn làm tiệc tối, muốn mời cậu và một ca sĩ thuộc cấp quốc gia hợp tác hát ca khúc mở màn.”
Tống Nghiên tưởng mình nghe nhầm rồi: “Cái gì?”
“Chuyện này còn phải cảm ơn bà xã cậu.” Người đại diện nói lại những gì anh ta vừa nói, vui mừng nói thêm, “Nếu đã là giọng hát trời cho cũng đừng cất giấu mãi chỉ hát cho mỗi vợ mình nghe, trong bữa tiệc hát cho cả nhân dân cả nước nghe.”
Tống Nghiên: “……..?”
Bây giờ tiêu chuẩn kiểu giọng hát thiên phú thấp vậy à?
———— 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.