Vợ Chồng Siêu Sao Hơi Ngọt

Chương 16:




Chương trình tạm dừng ghi hình, mấy nhân viên nhanh chóng đem bức tranh xuống dưới.
“Cô Trịnh, xin hỏi cô có chuẩn bị đồ vật nào khác không?”
Trịnh Tuyết gật đầu: “Có, ở chỗ trợ lý của tôi. Tôi cũng lo bức tranh sẽ có vấn đề nên cố tình chuẩn bị thêm.”
Vừa nghe đã biết không làm chậm trễ việc ghi hình, nhân viên lập tức vui vẻ nở nụ cười: “Cô Trịnh suy nghĩ thật chu đáo.”
“Chỉ là việc nhỏ thôi.” Trịnh Tuyết lập tức quay ra xin lỗi Ôn Lệ: “Ngại quá, tôi không biết mình sẽ gây ra chuyện hiểu lầm* như vậy.”
(*) Nguyên văn là 乌龙 (Ô long): Có nguồn gốc từ từ “own goal” (phản lưới nhà), có nghĩa là hồ đồ lỗ mãng. Ở đây mình để là “chuyện hiểu lầm”. (Nguồn: baike.baidu.com.)
Ôn Lệ nhếch nhếch khóe miệng, quản lí Lục Đan ở dưới sân khấu đang điên cuồng nháy mắt với cô.
Không được kích động.
Rất nhiều nghệ sĩ trong giới có ân oán với nhau nhưng ở trước mặt công chúng đa phần họ đều chọn cách giữ không khí hòa bình đầy dối trá, bởi vì điều này liên quan rất nhiều các lợi ích khác, những nghệ sĩ chín chắn sẽ chọn cách từ bỏ cảm xúc của mình để đổi lấy thiện cảm của công chúng.
Hai năm trước là như vậy, cô cũng muốn làm sáng tỏ, cô tức giận vì những tin tức bịa đặt trên Weibo của các blogger.
Lục Đan nói với cô: “Em oán giận thì hotsearch ngày mai sẽ có nhiều người khen em thẳng tính không hay vẫn sẽ có nhiều người mắng chửi em không có tố chất làm ngôi sao.”
Bạn là nghệ sĩ, song song với việc sẽ nhận được những tràng pháo tay từ mọi người thì bạn cũng phải chuẩn bị tâm lý sẽ bị hắt nước bẩn, bị chửi bới, bị hãm hại bất cứ lúc nào. Dưới ánh đèn ống kính có vô số người đang nhìn chằm chằm vào bạn, chỉ cần một lời nói hay một cử chỉ nào hơi vô ý thôi cũng sẽ khiến bạn bị dán đủ mọi loại nhãn mác khác nhau.
Bạn không phản bác thì bọn họ nói bạn chột dạ; mà bạn lên tiếng thì họ sẽ nói bạn đang nói dối; bạn cam chịu thì bọn họ nói bạn yếu đuối, bạn phản kháng thì họ nói bạn hẹp hòi.
Chuyện như vậy rất khó để giải quyết, nó sẽ tạo thành xiềng xích khi nhiều ánh mắt tập trung lên người bạn.
Hai năm qua đi, Ôn Lệ càng ngày càng hiểu rõ tại sao trước kia Lục Đan lại nói với cô những lời này.
Cô không tin đây chỉ là trùng hợp, càng không tin Trịnh Tuyết chưa xem tập một, thích và ghét một ai đó đôi khi sẽ sinh ra một cảm giác giống nhau, đó chính là bất giác sẽ có nhưng lúc chú ý đến đối phương. Cô ghét Trịnh Tuyết như vậy, cho nên mỗi lần gặp nhau trên thảm đỏ cô đều chú ý đến bộ lễ phục trên người Trịnh Tuyết có đẹp hơn bộ cô mặc hay không, mà đương nhiên Trịnh Tuyết không khác cô là mấy, nếu không sẽ không trào phúng khi chạm mặt cô ở khách sạn hôm đó.
Thâm thật đấy, biết kiểu gì trước máy quay dù Ôn Lệ có một bụng oán giận đến đâu cũng không dám bùng phát.
Rất nhanh nhân viên đã cầm một vật kỷ niệm khác lên sân khấu, chương trình tiếp tục ghi hình.
Việc này nhìn thì đơn giản giống như một khúc nhạc đệm, giống như vật kỷ niệm của hai cặp khách quý chỉ vô tình đụng nhau, một người trong số đó lập tức săn sóc tỏ vẻ chu đáo có thể đổi vật kỷ niệm mới khác, sau đó chỉ cần cắt đoạn này đi, khách mời và MC điều chỉnh lại trạng thái rồi tiếp tục quay, thế là sự việc đã được giải quyết một cách hoàn mỹ rồi.
Các nghệ sĩ trên sân khấu tỏ vẻ giống như cũng không “để tâm” đến sự trùng hợp này, chương trình lại tiếp tục quay đâu vào đấy.
Nhưng các fan dưới sân khấu đương nhiên không thể bình tĩnh như vậy.
Fans Minh Trịnh Ngôn Thuận và fans Muối vốn đã kỵ nhau, fans Trịnh Tuyết và fans Ôn Lệ càng mâu thuẫn hơn, bình thường cãi nhau không ít trên Weibo. Hôm nay vì ghi hình ở trường quay nên hội trưởng đặc biệt nhắc nhở dặn dò không ai được xúc động, mọi người ngồi tụ vào một chỗ, không ai để ý đến ai.
Có một bạn fan CP Muối còn nhỏ tuổi tức giận phàn nàn: “Chắc chắn là cố ý! Không thể nào có chuyện cô ta không biết trong nhà Tam lực và Mỹ nhân có bức tranh này, em nhớ rõ lúc ấy vì đạo diễn tốt nghiệp từ Học viện Mỹ thuật nên khi nhận ra bức tranh này còn cố ý quay đặc tả cho nó.”
“Nhất định là cố ý.” Một người khác cũng hùa theo nói.
“Mợ nó, hoàn toàn muốn nhắm vào Tam lực, đau lòng Tam Lực của tui quá.” 
Âm thanh càng nói càng lớn, mấy fans Trịnh Tuyết ngồi đằng sau nhướn người lên trên nói: “Mua phải bức tranh giả thì bọn mày nên nằm đó nhận mấy lời giễu cợt đi? Nếu không phải hôm nay Tuyết Tuyết nhà chúng tao vô tình cho chính chủ bọn mày biết đó là giả, không chừng thân tượng của bọn mày còn treo bức tranh giả đấy trong nhà rồi coi nó là báu vật đó.”
Nối tiếp sau là mấy lời châm biếm quái gở của mấy má fans khác.
“Dcm, mày có dám nói bức tranh của chị bọn mày là thật không?”
Tư thế vùng dậy cãi lộn mờ mờ ảo ảo.
MC đành phải lên tiếng khống chế sân khấu: “Đề nghị mấy fans ở bên dưới im lặng một chút?”
Hai bên đưa mắt nhìn một cách đầy khinh thường, im miệng câm miệng.
Đến khi chương trình ghi hình xong, trời đã về khuya, gió đêm hiu hiu mát rượi, Ôn Lệ mở tấm chăn mà trợ lý mang đến cho cô ra, vội vàng rời khỏi hiện trường thu hình để chuẩn bị về khách sạn nghỉ ngơi.
Đi ra đến cửa chính của tòa nhà Đài Truyền hình dù không thấy có người nhưng vẫn nghe thấy những tiếng gọi ầm ĩ.
Tống Nghiên và cô cùng nhau đi ra nghe thấy, hỏi: “Âm thanh gì vậy?”
Ôn Lệ đã ghi hình vài chương trình, hất cằm với Tống Nghiên: “Fans ở đằng kia, ra chào hỏi một chút đi.”
Cô đưa Tống Nghiên đi một vòng qua khoảng sân rộng đến chỗ đậu xe.
Cổng ở vị trí đỗ xe thiết kế khá cao, có cái bậc thang cách đường cái khoảng chừng mười mét, nhìn từ lan can xuống quả nhiên thấy các fans đang cầm banner, biểu ngữ đứng chờ ở đằng kia.
Nhìn thấy có người đi ra, các fan lập tức kích động đứng lên.
“Tam lực!”
“Mỹ Nhân!”
Sự đối lập giữa hai màu tiếp ứng màu xanh bạc của Tống Nghiên và màu hồng đào của Ôn Lệ vào ban đêm không rõ như ban ngày, hôm nay lúc bắt đầu ghi hình đã khá trễ nên lúc tan tầm đã là đêm khuya, các “Moonstone*” và “Lệ Chi” không được vào trường quay không biết đã đứng đợi ở ngoài này bao lâu rồi.
(*) Nguyên văn là 月光石 (Nguyệt quang thạch/Ánh trăng thạch), đá Moonstone (月光石) mang vẻ đẹp huyền bí và mờ ảo, lung linh như ánh sáng của mặt trăng vì vậy nó còn có tên gọi khác là đá mặt trăng, nólà một trong những loại đá quý được người La Mã và người Hindu coi là một biểu tượng thần linh khi tin rằng loại đá này được tạo ra từ ánh sáng mặt trăng. Ở đây thì nó là tên fandom của anh Nghiên. 
Ôn Lệ nhận cái loa trợ lý đưa đến, cúi mặt xuống hét to: “Mau về nhà ngủ đi.”
“Chúng em về nhà ngay đây! Chị cũng mau về khách sạn nghỉ ngơi đi! Nếu không mai mắt có quầng thâm thì lên hình không đẹp đâu!”
Ôn Lệ đồng ý hết: “Biết rồi biết rồi, mọi người mau về nhà ngủ đi.”
Sau đó cô đưa loa cho Tống Nghiên.
“Đừng lạnh lùng như vậy.” Cô nói, “Nói hai câu đi.”
Tống Nghiên nhận loa, người đàn ông trước nay chỉ giao lưu với fans bằng tác phẩm mà bây giờ cầm loa ở trên tay, mức độ lắc lư banner và lá cờ nhỏ của nhóm “Moonstone” càng ngày càng rõ.
Giọng nói anh tươi mát, ẩn trong giọng nói thâm trầm chứa đựng chút dịu dàng: “Hôm nay vất vả rồi, mọi người mau về nhà đi.”
“Không vất vả!!!”
“Mỹ Nhân, bộ phim điện ảnh mới của anh khi nào chiếu!”
“Chưa có thông báo cụ thể.” Tống Nghiên nghĩ nghĩ trả lời, “Có thể sẽ chiếu vào Tết Nguyên đán năm sau.”
“Khi nào anh quay lại Tinh Thành ạ?”
“Sẽ sớm thôi.”
“Chúng em đợi anh.”
Nói được hai câu ngắn gọn, trợ lý đến thúc giục bọn họ lên xe.
Cuối cùng các “Lệ Chi” đồng thanh hét lên: “Tam lực! Lần này đến Tinh Thành chị có uống trà sữa không!”
Ôn Lệ đoạt lấy loa trong tay Tống Nghiên, hừ một tiếng: “Không uống, uống vào sẽ béo, béo lên mọi người thoát fan hết mất.”
Các fan cười ha ha, vội vàng tỏ vẻ tuyệt đối sẽ không thoát fan, khuyến khích cô trước khi rời đi phải uống thử.
Sau khi nói chuyện với các fan xong, rõ ràng tâm trạng Ôn Lệ đã tốt hơn nhiều. Khi ngồi trên xe mặt không khó chịu như vừa nãy nữa, trên xe không có người khác, chỉ có cô và Tống Nghiên, còn hai người trợ lý của bọn họ nữa.
Trợ lý A Khang của Tống Nghiên phụ trách lái xe, Văn Văn ngồi trên ghế phó lái, đang cầm điện thoại ghi lại những công việc mà Lục Đan giao cho cô nàng, Tống Nghiên ngồi bên cạnh Ôn Lệ, đầu dựa vào cửa kính bên kia, trên tay cũng cầm điện thoại không nói gì cả.
Không có người ngoài, cả một bụng tức giận của Ôn Lệ không giấu được.
“Tôi nói mọi người biết, chắc chắn cô ta cố ý, trăm phần trăm là vậy.” Ôn Lệ ôm ngực, giọng nói đầy kiên định, “Dù sao tôi cũng không nói cho cô ta bức tranh kia có nguồn gốc từ đâu đến, tranh của tôi chắc chắn là thật, ba tôi tặng…tôi treo nó ở phòng khách dễ thấy như vậy, cô ta nói với tôi cô ta không biết? Tôi không tin lúc chương trình lên sóng cô ta không xem mấy đoạn của tôi, nếu không phải chị Đan nháy mắt thì lúc đấy tôi phải xé mặt chửi nhau với cô ta rồi.”
A Khang đang lái xe không thể phân tâm được, nhìn từ gương chiếu hậu nhìn ra thấy cảnh một cô gái đẹp gắt gỏng đang nổi điên, tuy rằng dáng vẻ có kiêu ngạo nhưng nhìn vẫn thấy rất đẹp.
Cậu là trợ lý của anh A Nghiên, đương nhiên cũng là người bên Ôn Lệ.
“Anh A Bân nói, chuyện hôm nay tuy rằng tạm thời đã được đè xuống nhưng dưới sân khấu có nhiều người xem như vậy, còn nữa tahi trường quay có khá nhiệu nhân viên, chắc chắn sẽ có người tung tin lên trên mạng, trước tiên chúng ta phải chuẩn bị tốt công tác quan hệ xã hội đã.”
Lúc này Văn Văn mở miệng: “Chị Đan cũng nói như vậy, chắc chắn do bên kia cố ý. Ngày mai kiểu gì sẽ có mấy blogger đăng chuyện này lên để thảo luận.”
“Cô ta cầm bức tranh giả mà còn dám trả đũa?” Ôn Lệ càng tức giận, “Bây giờ chị sẽ liên hệ với người thẩm định.”
Lấy điện thoại ra mới nhận ra giờ đang là đêm khuya, người ta đã đi ngủ từ sớm rồi.
Văn Văn mím môi, chuyển đạt ý tứ của Lục Đan cho Ôn Lệ: “Nhưng mà chị ơi, không phải chỉ cần chứng minh bức tranh của Trịnh Tuyết là giả, còn phải chứng minh bức tranh ở nhà chị là thật nữa, hơn nữa giám định cũng cần thời gian, hai ngày này chị đừng để ý đến mấy lời bàn tán trên mạng, đến lúc đó để sự việc này lên men cao, chị Đan nói gọi người đến giám định rồi đáp trả là được.”
Ôn Lệ bất đắc dĩ gật đầu: “Vậy đi.”
Đúng là bị mở miệng bịa đặt một chút thôi mà bắt cô phải chạy đi bác bỏ tin đồn muốn gãy chân.
Lúc đến khách sạn, Ôn Lệ tức giận thở hồng hộc đi tắm rửa. Sau khi tắm xong nhìn thấy Tống Nghiên còn đang đứng ở trên ban công hứng gió không biết đang gọi điện thoại nói chuyện với ai.
Bọn họ ngồi cùng trên một thuyền mà không thể ngờ người đàn ông này có thể bình tĩnh được như thế.
Cô muốn bấm số gọi điện thoại cho ba, muốn nhờ ba làm chủ cho mình nhưng chắc lúc này ba đã ngủ rồi.
Ôn Lệ lên giường đợi Tống Nghiên hơn nửa tiếng, rồi phát hiện anh vẫn đang gọi điện thoại. Cô định nói mấy lời oán giận trong lòng ra cùng anh mà giờ chỉ có thể nuốt vào trong bụng.
Cô rất không vui, tức giận dùng chăn bọc kín mình, thở phì phò nhắm mắt lại.
Trong chăn không khí loãng, cô ngủ không sâu giấc, mãi cho đến khi có người thay cô xốc chăn lên ôm cô ngủ thành một khối, đỡ phần sau gáy cô đặt xuống gối, bấy giờ cô mới cảm thấy có chút thoải mái, giấc ngủ sâu hơn hẳn.
*
Ôn Lệ ngủ thoải mái ngủ đến tận trưa ngày hôm sau.
Đến trưa khi cô vừa mở mắt đã vội vàng nhảy xuống giường tìm người.
Tống Nghiên đang ngồi trên sô pha trong phòng, Ôn Lệ chạy đến ngồi xuống bên cạnh anh, giọng nói hoảng sợ: “Anh xem Weibo chưa? Mấy cái blogger được Trịnh Tuyết nuôi có làm hành động gì hay nói mấy cái linh tinh gì không? Người đại diện có giúp tôi xử lý hay không?”
“Em đi ăn sáng đi.” Tống Nghiên dừng lại, sửa từ, “Ăn trưa.”
Ôn Lệ cãi lại: “Không có tâm trạng, anh trả lời xong tôi đi ăn.”
“Giải quyết xong rồi.”
Ôn Lệ nghe không hiểu: “Cái gì?”
Tống Nghiên nói dùng dăm ba câu không thể giải thích rõ được, lấy điện thoại ra đưa cô xem.
Vào đêm hôm qua, không đến mười phút sau khi chương trình được quay xong đã có người bất ngờ đăng thông tin lên các diễn đàn mạng ngay lập tức.
“Bức tranh nổi tiếng trong nhà rj, wl được đạo diễn thổi bùng lên tận trời với vô số lần chèn thêm âm thanh các kiểu được quay đặc tả là bức tranh giả.”
Tiếp theo chủ topic đã kể chuyện một giây xấu hổ xảy ra ở trường quay ra ngoài.
[Cười chết mất, mất mặt ngay tại chỗ]
[??? Không đến mức thế chứ, một năm kiếm được nhiều tiền vậy mà dùng một bức tranh giả để ra vẻ người giàu có]
[Tối hôm nay tôi còn đang oán giận với người bạn mình về hai người wl và zx đối với nhau rất dối trá, chương trình này quay lâu thế rồi mà chưa thấy xé nhau, cừ thật, hóa ra xé từ chuyện này lên]
Đến rạng sáng, trong bài viết đã có hơn một nghìn bình luận.
Sau đó bài post này được một số blogger mang về Weibo mình, trời còn chưa sáng mà đề tài đã tiến vào bảng hotsearch.
Bắt đầu bằng việc fan của Ôn Lệ và fan của Trịnh Tuyết ầm ĩ nhau, từ lâu hai bên đã muốn cãi nhau, chỉ thiếu mỗi cái cớ, rồi chẳng hiểu sao ầm ĩ lan sang cả Tống nghiên ở gần, ngay tức khắc fan Tống Nghiên gia nhập cuộc chiến mắng người.
Thực ra fan only của Ôn Lệ và fan only của Tống Nghiên không hợp nhau lắm, nhưng chỉ cần gặp phải trường hợp mà liên quan đánh lan sang cả người bên cạnh, hai bên không cần phải thương lượng lập tức ngừng chiến, nhất trí đối ngoại.
Fan Trịnh Tuyết náo loạn nhất, đại fan trực tiếp mang fan đi xuất trận tàn sát tất cả các bài viết liên quan đến Ôn Lệ.
Tiểu Tuyết Sơ Tình: [Một năm Ôn Lệ kiếm được nhiều tiền thế mà còn mua bức tranh giả à, một câu thôi low quá đi, xin hãy đưa nó đến Ôn Lệ]
Áo bông nhỏ của Tuyết Tuyết: [Trong bụng không có kiến thức, không hiểu về nghệ thuật đã đành còn cứ đòi mua quốc họa để ra vẻ, bị người ta bóc phốt đồ giả thì im như hến, fan của A vui lòng nằm yên cho người ta khịa, ok? Càng nhảy đổng lên thì chị yêu của mấy người càng bị khịa nhiều hơn thôi, không hiểu được đạo lý này à? Lên hotsearch bị phạt công khai, cả idol lẫn fan đều mất mặt]
Lực Lực Còn Không Mau Học Lại Lớp Nghệ Thuật Tiểu Học: [Lúc đầu còn có cái nhìn tốt với Tống Nghiên ngay thẳng chính trực, kết quả cưới được cô vợ low đến nỗi làm mị buồn nôn]
Vốn chuyện chỉ lên men đến đó, nó chỉ là chuyện ân oán giữa các fan với nhau, mãi cho đến 10h sáng Trịnh Tuyết đăng một bài viết không rõ ràng lên Weibo.
Trịnh Tuyết: “Việc nhỏ thôi mà, đừng quấy rầy người ta, ngoan.”
[Vâng! Chúng em ngoan]
[Tuyết Tuyết của chúng ta rất dịu dàng]
[Người nào đó đừng không biết tốt xấu tìm đến mắng nhé, Hoa Tuyết chúng tôi chỉ ngoan trước mặt Tuyết Tuyết thôi [mỉm cười]]
Thái độ của người qua đường đối với chuyện này nửa tin nửa ngờ, một bài Weibo của Trịnh Tuyết, điều này chứng minh rằng truyện bức tranh này là thật.
Đến lúc này, bên phía phòng làm việc của Ôn Lệ vẫn chưa có phát biểu thanh minh nào, nhóm “Lệ Chi” bắt đầu chạy đến Weibo của công ty quản lý Giải trí Gia Thụy yêu cầu đáp lại làm sáng tỏ mọi chuyện.
Nửa tiếng sau, có chủ đề mới nhất nóng nhất lên Weibo còn nhanh hơn phòng làm việc một bước.
# Weibo phòng làm việc Từ Thời Mậu đăng thông báo#
Tích V vàng, có chứng thực, viết rõ ràng “Weibo phòng làm việc Từ Thời Mậu.”
“Chào mọi người!
Rất cảm ơn mọi người đã có sự quan tâm và yêu mến với tác phẩm của ngài Từ Thời Mậu!
Vào hai năm trước ngài Từ Thời Mậu đã vẽ một bức tranh, cô Ôn @Ôn Lệ Litchi và anh Tống Nghiên @Tống Nghiên chính thức công bố tin kết hôn tung bay đầy trời, ngài ấy lấy danh nghĩa cá nhân cô Ôn Lệ tặng bức tranh “Đa Tử Đa Phúc Thạch Lựu” để xin gửi lời chúc phúc chân thành đến chuyện vui của hai người.
‘Lưu chi thướt tha lưu thật phồn, lưu màng khinh minh lưu tử tiên’, bức tranh này là tác phẩm cá nhân của Từ Thời Mậu khi còn sống, chỉ dùng để làm lễ vật đưa tặng mừng hôn lễ của cô Ôn Lệ và anh Tống nghiên, không có sự sưu tầm hay có giá trị buôn bán nào khác, chúng tôi đã liên hệ với văn phòng luật sư, phòng làm việc bày tỏ rõ sẽ đối xử đúng thái độ với nghệ thuật, giữ nguyên quyền kiện đối với các tác phẩm giả mạo, đạo văn, các hành vi buôn bán trên thị trường đối với các tác phẩm của ngài Từ Thời Mậu khi không được phép.
Hy vọng cô Trịnh Tuyết @Trịnh Tuyết snow và anh Hứa Minh @Hứa Minh có thể nhanh chóng liên hệ với chúng tôi, hai người là nạn nhân và nên được bảo vệ quyền lợi hợp pháp của chính mình.
Sau cùng, chúc các bạn trên cộng đồng mạng có cuộc sống vui vẻ, mỗi ngày hạnh phúc.
Phòng làm việc Từ Thời Mậu.”
Soi không ra một tý ý tứ xấu nào trong bài thanh minh nhưng đoạn thứ hai đếm ngược từ dưới lên cố ý nhắc đến Trịnh Tuyết và Hứa Minh, nói tóm lại khiến người khác xuất hiện loại cảm giác Từ Thời Mậu đang cố ý điểm danh.
“…….”
Bài tuyên bố này đăng trên Weibo được mười phút, đề tài nhanh chóng nóng dần lên, khu bình luận đổi mới hết cái này đến cái khác rất náo nhiệt.
[Mấy người tự xưng nghệ thuật vẽ tranh còn sống chạy mau!!!! Tất cả các bức tranh giả của bọn họ đâu, ác mộng đến đây!!!]
[Fan Trịnh Tuyết mau ra đây! Ông đây phải đánh sưng phù cái khuôn mặt của mấy người!]
[Ha ha ha trơi ơi đất hỡi cười muốn nội thương luôn, miệng lúc nào cũng nói bức tranh của người khác là giả, kết quả tranh của mình mới là giả!]
[Mấy fan Trịnh Tuyết mắng chửi người [mã] đâu, bức tranh của mấy người mới là giả! Chị nhà các người mua được bức tranh giả!!!]
[Có người bỏ ra mấy trăm vạn mua một bức tranh của bậc thầy trong ngành mà trong khi người ta vẽ riêng để làm quà cưới chúc mừng cuộc sống hôn nhân của Tam Lực hòa thuận vui vẻ, cười chết tôi]
Không bao lâu sau khi phòng làm việc Từ Thời Mậu đăng thông báo, Trịnh Tuyết xóa bài, một lần nữa tuyên bố trên Weibo tỏ vẻ nhất định sẽ phối hợp với phòng làm việc của Từ Thời Mậu tiên sinh để nhanh chóng bắt được người đã vẽ và buôn bán tranh giả ra bên ngoài.
Khu bình luận bài này bị fan Ôn Lệ và Tống Nghiên xông vào chọc tức, fan ồ ạt chạy vào chiếm đóng, bình luận đầu tiên có đến 80 nghìn lượt thích.
[Kẻ hề thực sự mới là mình]
Mọi lời bàn luận về Ôn Lệ xoay ngược lại 180◦, không ngờ mình một phát đến trưa mới dậy mà cuộc sống trên mạng như trải qua một năm.
Đúng là ∙ nằm thắng.
(*) Một từ thông dụng trên internet, tên đầy đủ là ‘bạn nằm xuống và bạn chiến thắng’, có nghĩa là bạn có thể chiến thắng ngay cả khi bạn không hành động.
Lúc đầu cô cũng muốn nói với ba làm sáng tỏ giúp, mình nhưng ba cô không dùng Weibo, không bằng trực tiếp đi tìm người thẩm định sẽ nhanh hơn.
Hay ba cô có khả năng cả đêm đi học cách dùng Weibo chăng.
“Nhưng mà ba tôi không biết dùng Weibo mà, ngay cả nó là cái gì ông ấy còn không biết, lần trước tôi nói với ông ấy, ông ấy còn tưởng Weibo chỉ dùng để chơi đấu địa chủ thôi.”
Tống Nghiên ừ một tiếng, nhàn nhạt nói: “Tối hôm qua không kịp chứng thực nick nên anh liên hệ trực tiếp với bên Weibo, một lúc sau người phụ trách bên kia của ba quản lý nick Weibo này.”
“Thế bài thanh minh?”
“Anh viết.”
“……..”
Mặt Ôn Lệ dại ra, nói không nên lời.
Sau một lúc lâu cô mới mở miệng: “Thầy Tống.”
“Hử?”
“Anh là thiên sứ à?”
“Không phải.” Tống Nghiên nhìn dáng vẻ đầu tóc lộn xộn sau khi ngủ dậy của cô, hệt như người ngốc đang trừng mắt há mồm nhìn mình, đẩy đẩy cái trán cô buồn cười nói, “Anh là chồng em, rửa mặt xong đi ăn cơm.”
———

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.