Vợ Bé Nhỏ

Chương 6: Cùng nhau về nhà




Sau đó Tiêu Tề dùng khăn giấy lau chùi sạch sẽ dịch thể trên người Trần Quả, cũng không có ý muốn ôm cậu cùng đi rửa ráy, Trần Quả muốn làm tiếp một lần, để cho hắn thao hoa huy*t của mình, Tiêu Tề lại ôn nhu sờ sờ mái tóc ẩm ướt mồ hôi của cậu, thấp giọng nói: "Lần sau đi, hôm nay em mệt rồi."
Trần Quả đúng là mệt mỏi, nhưng vẫn muốn giao mình hoàn toàn giao cho người đàn ông này, phảng phất sợ chính mình cho đi không triệt để, thì sẽ bị người này vứt bỏ nhưng nếu Tiêu Tề từ chối, cậu cũng không tiện nhắc lại, chính mình chạy lên trên lầu tắm rửa một chút, ngoan ngoãn đi ngủ.
Ba ngày sau khi kết hôn có tập tục lại mặt, Trần Quả cho là quan hệ của bọn họ đặc biệt, Tiêu Tề sẽ không tuân thủ, không nghĩ tới sáng sớm ngày thứ ba, Tiêu Tề liền thu thập thỏa đáng, gọi cậu rời giường.
Trần Quả nhìn nam nhân mặc một thân âu phục cao cấp cực kỳ vừa vặn, làm cho cả người càng suất khí, không nhịn được giang hai cánh tay làm nũng với hắn, "Chồng, ôm một cái..."
Tiêu Tề bất đắc dĩ nhìn người trên giường, đến gần ôm cậu một chút, "Còn nhỏ lắm sao? Thích làm nũng như thế?"
Trần Quả kỳ thực ở trước mặt  người khác sẽ không như vậy, ngay cả ở trước mặt cha mẹ cũng không hề thích làm nũng, nhưng là không biết tại sao, đặc biệt muốn làm nũng ở trước mặt Tiêu Tề, nhưng cậu cũng không dám quá mức, ôm một hồi liền nhanh chóng rời giường, đánh răng rửa mặt thu thập thỏa đáng cho bản thân, đi xuống lầu sau khi ăn xong bữa sáng Tiêu Tề chuẩn bị, mới tỉnh táo lại, "Chúng ta ngày hôm nay sẽ cùng ra ngoài?"
Tiêu Tề gật gật đầu, "Về nhà em."
Trần Quả lúc lên xe còn có chút choáng váng, Tiêu Tề lại gần nịt giây an toàn cho cậu, có chút nghi hoặc nhìn cậu, "Làm sao? Không muốn trở về?"
Trần Quả vội vàng lắc đầu, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho mẹ, "Vậy em sẽ nói với mẹ một chút, bà có thể không biết chúng ta sẽ trở về." Cậu mới vừa soạn vài chữ, Tiêu Tề đã lắc lắc đầu, "Không cần, tôi đã thông báo với bọn họ."
Trần Quả nhìn gò má anh tuấn của hắn, yên lặng dẹp điện thoại di động. Bầu không khí bên trong xe có chút ngột ngạt, Trần Quả kỳ thực chẳng hề quá nguyện ý cùng trở về với Tiêu Tề, luôn cảm thấy hai người đồng thời bước vào trong nhà, sẽ khiến hắn nhớ tới rất nhiều chuyện không vui, ví như hai người kỳ thực kết hôn là bởi vì một cuộc giao dịch, hoặc nói đúng hơn là trả thù.
Hơn nữa, cậu không biết chị Trần Thiến có phải cũng sẽ ở nhà.
Đến trước căn biệt thự quen thuộc, Trần Quả vẫn căng thẳng như trước, tay chân đều có chút cứng ngắc, cậu bước xuống xe, nhìn thấy dì bảo mẫu thân thuộc tiến lên đón, gắng sức bỏ ra nụ cười chào hỏi, rồi nhìn thấy cha và mẹ đi ra, chờ cậu nhìn thấy người giờ khắc này không muốn gặp lại nhất, một trái tim đã rơi vào đáy vực.
Tình cảm của cậu đối với chị tuy rằng kỳ thực không quá sâu đậm, dù sao tuổi tác chênh lệch ở nơi đó, quan hệ cũng không tệ lắm, nhưng là bây giờ cậu không có cách nào thản nhiên đối mặt với chị, cho nên sắc mặt không khỏi có chút khó coi.
Cha mẹ nhìn thấy sắc mặt của cậu lại hiểu lầm, tưởng Tiêu Tề đối với cậu không tốt, hoặc là cậu oán hận người trong nhà, trên mặt không khỏi đều mang một chút cẩn thận lấy lòng. Mẹ càng kéo tay cậu, nhỏ giọng dò hỏi: "Quả Quả, có khỏe không?"
Trần Quả gật gật đầu, nhìn thấy Tiêu Tề một bên đang hàn huyên với cha, chị Trần Thiến cũng đi qua, vội vã hốt hoảng cúi đầu, không nhịn được muốn đi qua nghe bọn họ đang nói những chuyện gì.
Trần Thiến sau khi chia tay Tiêu Tề không bao lâu cũng đã kết hôn, cuối cùng tìm một hộ môn đăng hộ đối gả cho người ta, sinh hoạt coi như giàu có. Sau khi cô kết hôn năm thứ hai thì sinh con gái, năm thứ ba sinh con trai, có thể nói trai gái song toàn, nhưng dần dần, chồng cô lộ ra bản sắc trăng hoa, bắt đầu che che giấu giấu, sau đó chính là trắng trợn, nuôi tiểu Tam tiểu Tứ, thông đồng tiểu Ngũ tiểu Lục, thậm chí còn dẫn người về nhà làm loạn bị Trần Thiến bắt gian tại trận.
Trần Thiến cũng là từ nhỏ được cưng chiều mà lớn lên, sao có thể nuốt trôi cơn giận này, chụp hình quay video sưu tập chứng cứ, không bao lâu khởi tố ly hôn, con cái nhà ở đều nắm được trên tay. Đối phương đối với cô ngược lại không lưu luyến chút nào, chỉ là muốn tranh giành hai đứa bé, thấy một đứa cũng không tranh được, thẹn quá hóa giận, nên ra tay với công ty Trần gia.
Cho nên tài chính Trần gia đứng trước nguy cơ, không coi là do một tay Tiêu Tề gây ra.
Lúc này áp lực về kinh tế Trần gia giảm nhẹ đi nhiều, nhưng bị mạnh mẽ cào một lớp da, làm việc không lớn bằng lúc trước, nhưng so với người bình thường tốt hơn rất nhiều, nếu không phải đẩy Trần Quả ra ngoài gả cho Tiêu Tề, có lẽ căn biệt thự trước mắt này cũng không phải của người họ Trần nữa.
Trần Quả dựng lỗ tai nghe động tĩnh bên kia, nghe thấy chị nói một câu "Đã lâu không gặp", trong giọng nói mang hàm nghĩa sâu sắc, có lẽ mấy người đứng ở chỗ này đều nghe hiểu, Trần Quả căng thẳng đang đợi Tiêu Tề trả lời, tựa hồ đợi lâu như một thế kỷ vậy, mới nghe được Tiêu Tề thanh thản đáp một tiếng "Ừ", sau đó âm thanh tăng cao một chút, "Bảo bối, lại đây cầm đồ."
Tiếng "Bảo bối" đó khiến mấy người đều ngây dại, Trần Quả chấn động một chút, vui mừng từ lòng bàn chân nhanh chóng lan tràn đến đỉnh đầu, làm cho bước đi của cậu đều có chút lảo đảo. Trên mặt cậu thoáng hiện thần sắc vui mừng, bước nhanh đi tới bên người Tiêu Tề, đi lấy quà tặng Tiêu Tề chuẩn bị trong cốp sau.
Cha mẹ Trần gia cùng Trần Thiến lúc này mới phục hồi lại tinh thần, ánh mắt phức tạp chuyển sang trên người hai người nhìn một chút, mới nhớ lại phải khách sáo, vội vã giúp đỡ xách đồ.
Tiêu Tề chuẩn bị quà tặng đặc biệt nhiều, các loại tổ yến nhân sâm đều là thứ bổ huyết bổ khí cho người lớn tuổi, mẹ Trần nói cám ơn, tự mình đi pha trà, với phần Trần Quả cũng không hạ xuống. Một phòng người nhìn từ bề ngoài dễ dàng thấy rất bình thường, nhưng thực ra ngoại trừ Tiêu Tề, trên mặt mỗi người đều lộ ra căng thẳng cùng luống cuống, cha Trần tìm đề tài tán gẫu với Tiêu Tề, Tiêu Tề trầm ổn ứng đối, tán gẫu từ từ tương đối dung hòa.
Trần Quả ngồi ở bên cạnh Tiêu Tề, lòng có chút lo sợ bất an, nhìn thấy chị nháy mắt ra dấu với cậu, liền theo cô đồng thời vào phòng. Sau khi vừa vào phòng, Trần Thiến cả người đều thư giãn, trên mặt lộ vẻ áy náy, "Quả Quả, chị có lỗi với em, chị làm em chịu khổ rồi."
Trần Quả trong lòng khổ sở, bây giờ cậu không muốn đối mặt với chị, đặc biệt là lời xin lỗi của cô, như vậy càng làm cho cậu rõ ràng ý thức được tại sao mình có thể đứng ở bên người Tiêu Tề.
Trần Thiến lôi kéo tay cậu ngồi ở trên ghế salông nhỏ bên giường, "Lần trước ba mẹ đáp ứng đặc biệt vội vàng, ngay cả chị cũng giấu, chị chỉ vừa mới biết chuyện này, Quả Quả, em yên tâm, chị sẽ  nói rõ ràng với Tiêu Tề, chị biết anh ấy lần này là nhắm về phía chị, anh ấy muốn gây khó dễ, nhưng không thể liên lụy đến người vô tội là em a, chị thật sự rất hổ thẹn với em."
Trần Quả há miệng, muốn nói không cần áy náy, chính mình vô cùng nguyện ý gả cho Tiêu Tề, bất kể là dùng cách thức nào cũng được, cậu ôm chặt tâm tư như thế. Nhưng cậu hoàn không nói ra, Trần Thiến lại nói: "Anh ấy biết thân thể em kỳ quái, cố ý muốn nhục nhã người Trần gia chúng ta, nhưng em không có tội, chị sẽ đi xin lỗi, chuyện năm đó chị cũng sẽ nói rõ cho anh ấy biết, Quả Quả, em có chịu tổn thương gì hay không?"
Trần Quả trong lòng chỉ cảm thấy đặc biệt khó chịu, lắc lắc đầu.
Trần Thiến thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, "Vậy thì tốt, chị biết cá tính của anh ấy, là năm đó chị thương tổn anh ấy quá sâu, cho nên nhiều năm như vậy anh ấy vẫn nhớ mãi không quên, anh ấy muốn báo thù thì nhằm về phía chị đi a, kéo lên em là chuyện gì xảy ra."
Trần Quả nghĩ đến một khả năng, tim chặt chẽ xoắn chặt với nhau, đặc biệt khó chịu, "Có lẽ là không nỡ..." Cậu nói xong câu đó, nhìn thấy trong mắt chị có một tia tán đồng giống như mừng rỡ, trong lòng nhất thời có chút tuyệt vọng.
Lúc ăn cơm cậu ăn không hề biết vị, rõ ràng mẹ chuẩn bị đều là món cậu thích ăn, nhưng là nhai ở trong miệng mùi vị gì cũng không có. Cha Trần muốn uống rượu với Tiêu Tề, Tiêu Tề nói phải lái xe cho nên từ chối, cha Trần vội vàng nói: "Uống nhiều có thể ngủ ở chỗ này mà, ngược lại ngày mai là cuối tuần."
Tiêu Tề liếc mắt nhìn Trần Quả, không có từ chối nữa. Cha Trần thích uống rượu, nhìn thấy hắn chịu uống cùng, trên mặt lộ ra nụ cười thật tâm, cha vợ con rể hai người họ uống gần hai giờ mới ngừng, cha Trần trực tiếp uống say, trong miệng lẩm bẩm lời mê sảng, được mẹ Trần đỡ vào phòng nghỉ ngơi.
Tiêu Tề uống cũng nhiều, nhưng hắn say rượu không hiện lên mặt, bề ngoài thoạt nhìn giống như người bình thường, chỉ là mắt có một chút thất thần. Trần Quả ngồi ở bên cạnh hắn, vừa định đi pha chén trà đậm, Trần Thiến đã bưng một chén nước chanh mật ong đến đưa cho Tiêu Tề, "Uống nhanh đi, không thôi chờ chút sẽ ói ra."
Tiêu Tề tiếp nhận cốc, uống một hớp lớn, nếm trải mùi vị quen thuộc, ngẩng đầu nhìn Trần Thiến vẫn đẹp đẽ như trước, ký ức hoảng hốt về tới thật nhiều năm trước, "Cô gái xinh đẹp, cám ơn em."
Một tiếng xưng hô thân mật như vậy, khiến hai chị em đều có chút loạn nhịp tim. Trần Quả cảm giác hô hấp mình có chút không thông, sự tình mình sợ hãi từng thứ từng thứ phát sinh, thời gian ngọt ngào hai ngày trước như một giấc mơ hoa mỹ, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, đã để cậu tỉnh lại.
Trần Thiến nở nụ cười, "Cám ơn cái gì a, em... Em những năm này cảm thấy rất có lỗi với anh, thế nhưng lúc đó áp lực quá lớn, em... Em..."
Tiêu Tề bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt nhìn lom lom, bên trong bao hàm ý tứ hàm xúc Trần Quả có chút xem không hiểu, nhưng mơ hồ có thể đoán được.
Cậu không biết mình làm sao lên lầu trở về căn phòng của mình, tựa hồ cảm thấy được chính mình ngồi ở chỗ đó có chút quá không biết suy nghĩ, làm kỳ đà cản mũi gì, cậu trước đây đã sớm biết được rồi.
Tình cảm của cậu nhen nhóm từ một buổi sáng sớm, lúc Tiêu Tề từ ngoài cửa sắt đưa đến trước mặt cậu một cây kẹo que, một giây cậu ngẩng đầu kia cũng đã rơi vào trong lưới tình, qua nhiều năm như vậy cậu cũng không tránh thoát.
Lúc đó khi cậu biết anh lớn  mình nhất kiến chung tình là bạn trai của chị, trong lòng vừa tuyệt vọng vừa chua xót khổ sở, khi đó cậu thích xem một ít tác phẩm văn học thanh xuân buồn đau, học văn phong trên đó mỗi ngày viết nhật ký, bây giờ quay đầu xem những chữ kia, đều là một ít tưởng niệm khó mà nói rõ, người khác thầm mến có thể còn có một ngày nở hoa kết trái, còn cậu chưa bao giờ cảm thấy mình có thể đợi được kết quả.
Cậu thích nằm mơ, có lúc luôn nghĩ chính mình tuổi tác lớn hơn chút nữa là tốt rồi, cướp đi sự quen biết với chàng trai ấy trước cả chị, chủ động xuất kích, bất kể là viết thư tình cũng được, đưa bữa sáng tặng quà cũng được, tử triền lạn đả* cũng phải cướp hắn tới tay, khiến đôi cánh tay sạch sẽ thon dài kia chạm vào gò má của chính mình, môi mỏng đẹp đẽ kia sẽ hôn lên bờ môi của mình.
(*) Tử triền lạn đả(死缠烂打): quấn mãi không bỏ; da mặt dày; đẹp trai không bằng chai mặt; quấn chặt lấy không tha.
Hiện tại giấc mộng tựa hồ đã thành hiện thực, nhưng cậu tại sao vẫn cứ mãi khó chịu như vậy?
Tiêu Tề và Trần Thiến nói một lát, hắn uống nhiều rượu, lúc bắt đầu đối mặt Trần Thiến còn có chút hoảng hốt, lập tức tỉnh táo lại. Đề tài Trần Thiến nói vẫn luôn quay chung quanh chuyện bản thân mình hổ thẹn cùng bất đắc dĩ, lại nói: "Em biết trong lòng anh hận em, thế nhưng anh có thể hận em, Quả Quả tuổi còn nhỏ, bây giờ không nên trở thành vật hy sinh giữa chúng ta. Thừa dịp bây giờ còn chưa có quá trễ, kết thúc sai lầm này có được hay không? Nếu như anh không hài lòng, em có thể... Bất kể thế nào cũng có thể..."
Chữ chưa nói rõ ra kia hai người đều biết có ý nghĩa là gì, Tiêu Tề nhìn người trước mặt, cùng tuổi với hắn, bảo dưỡng rất tốt, da dẻ trắng mịn bóng loáng, trên mặt một tia nếp nhăn cũng không có, đôi mắt được kẽ qua, cũng thoa eye shadow, trên môi tô son môi màu đỏ tươi, cả người thoạt nhìn vẫn thanh xuân mỹ lệ như vậy.
Nhưng dáng dấp đã chênh lệch một khoảng với người ở trong lòng hắn.
Trong đầu của hắn không biết tại sao đột nhiên hiện ra dáng vẻ của Trần Quả vào buổi sáng, mắt lim dim buồn ngủ, giang hai cánh tay mềm mại muốn ôm một cái, tim mạnh mẽ hơi nhúc nhích một chút.
Tiêu Tề thở một hơi dài nhẹ nhõm, nở nụ cười, "Không cần, tôi đã buông xuống."
Trần Thiến rõ ràng một vẻ không tin, Tiêu Tề không muốn đơn độc ở chung với cô, đứng lên đi lên lầu. Hắn không quá nhớ phòng của Trần Quả là nơi nào, hơi hơi ngưng thần suy nghĩ một chút, bước chân bình tĩnh mở ra một cánh cửa trong đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.