Vợ À! Địa Ngục Chờ Em

Chương 25: Báo Vương




Con rắn tinh màu xanh thè lè chiếc lưỡi đỏ như máu. Thân hình to lớn uốn éo phát ra những tiếng kêu nhức óc. Cô hơi lùi lại, nấp sau Nguyên Khải. Nói chứ âm hồn và quỷ hồn nó còn không đáng sợ bằng con yêu quái này... Cô vốn ghét loại bò sát, nhất là rắn. Đã vậy hôm nay còn có rắn khổng lồ. Ôi mẹ ơi!
- Nguyên Khải... anh làm gì đi chứ... tôi sợ loài bò sát!
- "..."
Nguyên Khải đầu hiện ba vạch đen. Hồn ma không sợ lại đi sợ rắn? Đúng là đầu óc của cô kì quái chẳng kém gì bà dì của anh.
Nguyên Khải đưa tay sờ sờ định tìm túi đựng đồ dùng. Nhưng chợt anh nhớ ra cái gì đó, quay lại vội hỏi cô.
- Thiện Nhất! Trước khi ra khỏi nhà tôi xách đồ nặng bảo cô cầm giúp chiếc túi.... cô đừng bảo tôi là cô quên ở nhà đấy?
Nghe Nguyên Khải nói mà cô sững sờ. Miệng hơi chu lại cúi mặt xuống gật gật. Nguyên Khải tái mặt. Không có đồ trừ yêu ma, anh cũng chỉ giống như người thường. Hôm nay đúng là đen nên mới đụng phải con yêu quái gặm cứt chó này mà...
Con rắn tinh thoắt cái vọt về phía hai người. Nó há chiếc miệng rộng với cặp răng nanh sắc nhọn.
Nguyên Khải cầm lấy tay của cô rồi nhảy sang hàng ghế bên cạnh né tránh. Do tốc độ nhanh mà miệng con rắn tinh ghim sâu vào chiếc xe buýt. Độc tố từ miệng nó chảy xuống ngay lập tức khiến chiếc xe dần bị ăn mòn biến thành đống sắt vụn.
Đến khi chất độc dần chạm đến chỗ hai người. Nguyên Khải nắm chặt tay cô nhảy từ trên xuống dưới mặt đường. Cũng may chỗ họ đứng thấp nên không có bị chà người xuống nhưng cả hai người đều bị lăn mấy vòng.
Chiếc xe buýt kia biến thành đống sắt vụn rồi lao thẳng xuống vực. Con rắn tinh lao người vọt xuống. Nó trườn nhanh lao về phía hai người. Nguyên Khải kéo cô đứng dậy rồi lao đầu mà chạy.
- Làm sao đây? Nguyên Khải... nó sắp đuổi đến...
Cô vừa chạy vừa ngoảnh mặt về phía sau hoảng sợ. Mồ hôi nhễ nhại ướt cả áo.
Hai người cứ chạy cho tới khi phát hiện mình tới sắt mép vực. Định quay lại chạy lối khác, nhưng con rắn tinh đã đến gần. Miệng nó khè khè phun chất nhầy nhầy màu xanh về phía hai người. Nhưng chất độc chưa đến đã bị ai đó chặn lại hất sang một bên.
Diêm Vương đại nhân xuất hiện, vẻ uy nghi cao cao tại thượng. Ánh mắt của Diêm đại nhân chuyển đỏ, cánh tay giơ lên không trung, lập tức bóp chặt lại. Con rắn tinh xanh kia bị bóp tan thành mây khói giữa tiếng nổ vang trời.
Nhưng không may cô đứng gần sát mép vực, lực mạnh đó lại khiến cô hơi lùi lại. Cuối cùng trượt chân rơi xuống. Nguyên Khải giật mình quay lại định túm tay cô nhưng không kịp, cả người toan rơi theo. Diêm vương đại nhân cầm lấy cánh tay của Nguyên Khải kéo lại phía sau.
- Ngươi ở đây... ta xuống xem sao.
Diêm đại nhân phi người vọt xuống vực. Gương mặt Nguyên Khải trắng bệch. Lúc sau anh ta mới hoàn hồn quay người chạy về nhà tìm bà nội.
Cả người cô rơi tự do. Chợt trên không trung xuất hiện một tia sét. Xong lỗ đen hiện ra hút cô vào bên trong.
Đến khi cô mở mắt ra, phát hiện bản thân đang ở trong một khu rừng toàn hoa. Màu sắc xung quanh vô cùng đẹp tạo nên một khung cảnh như trong tranh. Lúc này, cô ý thức được bản thân không hề bị thương, chân tay cũng chẳng sao cả.
Trước mặt cô là một ôn tuyền nước nóng đang bốc hơi.
Cô đứng dậy, lúc này thứ gì đó dưới ôn tuyền nhô lên.
Ánh mắt cô như bị hút hồn nhìn chằm vào thứ đó. Là... một con báo hoa mai trắng khổng lồ.
Con báo hoa mai vọt nhanh ra khỏi mặt nước, ngẩng đầu cao ngạo mà gầm vang vọng cả khu rừng.
Đôi mắt nó dừng mại trên người cô.
Chân tay cô run cầm cập. Chẳng lẽ... nó muốn ăn thịt cô?
Con báo lặng lẽ tiến lại gần. Càng gần nó lại biến hóa. Cuối cùng... thành một mĩ nam đại ca xuất hiện trước mặt của cô. Mà mĩ nam đại ca này không có mặc quần áo!!!
Còn chưa kịp hiểu gì. Hai tay của cô đã bị nắm chặt lại. Mĩ nam ca ca đè cô xuống dưới thân. Mái tóc hơi xõa, đôi môi đỏ quyến rũ hơi nhếch.
- Bữa điểm tâm mà Hoa Phỉ tỷ đã chuẩn bị cho ta đây sao? Tuy không đẹp nhưng mà... mùi rất thơm...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.