Vợ À! Địa Ngục Chờ Em

Chương 1: Cái chết không cam tâm




Đêm tân hôn, hắn dẫn tình nhân về nhà. Khi cô vừa bước ra khỏi phòng tắm, ngay lập tức bị hắn túm chặt lấy trói trên chiếc ghế cạnh giường.
- Khốn kiếp! Dịch Trần, giỏi thì thả tôi ra chứ tiểu nhân đê tiện như vậy không xứng đáng làm đàn ông!
- Có phải đàn ông hay không thì tôi sẽ cho cô thấy.
Hắn vừa cười, khóe miệng hơi nhếch ôm lấy ả tình nhân bên cạnh. Bàn tay cô nắm chặt. Nếu không phải vì lợi ích của tập đoàn, cô cũng chẳng thèm lấy cái tên đê tiện này. Uổng công thời học đại học cô yêu hắn, vậy mà đến tận hôm nay cô mới phát hiện ra hắn bỉ ổi tới mức làm cô ghét cay ghét đắng.
Cô mím chặt môi, lặng lẽ nhìn cảnh hai con người kia làm chuyện đồi bại ngay trên chiếc giường mình.
Một đêm hoang đường trôi qua cho tới khi cô bị một ca nước dội vào mặt làm cho tỉnh giấc.
Hắn nhìn cô, đôi mắt hiện lên tia tà ác.
- Sao hả? Hôm qua xem đến nỗi mệt lả rồi?
- Anh cho rằng tôi có hứng thú xem cảnh đấy hả? Đúng là làm bẩn mắt tôi!
Khi cô vừa dứt lời, hắn lập tức giơ tay tát mạnh vào bên má cô. Mạnh đến nỗi khiến miệng cô rơm rớm máu.
- Đồ chó má nhà cô cũng chỉ thế thôi.
Định lợi dụng việc tập đoàn hợp tác để leo lên làm Dịch phu nhân? Cô thử nói xem ai đê tiện hơn?
Cô im lặng. Thực ra cô cũng chẳng còn tình cảm gì với hắn. Cái loại người này... thật đã hết thuốc chữa rồi.
Đúng lúc ả tình nhân thản nhiên từ phòng tắm bước ra, thấy cảnh này thì vui vẻ đến ôm chầm lấy hắn.
- Anh nha... em đói rồi...
- Bảo bối ngoan. Anh dẫn em đi ăn.
Bọn họ rời đi, để cô một mình trong căn phòng trống. Mãi cho tới tối, người giúp việc vào dọn phòng mới phát hiện và cởi trói cho cô. Lúc đó, cả người cô như không còn sức, vừa mệt vừa khát nước, vừa đói. Cũng lúc đó, hắn cùng ả tình nhân đang vui vẻ khoái lạc ở bên ngoài...
______________________
1 tháng sau
- Cô dám làm hạ thuốc rồi đẩy làm cô ấy xảy thai?
Hắn từ đâu đạp cửa phòng của cô quát to. Đang nằm trên giường, cô bỗng đâu bị hắn túm tóc đến chảy cả nước mắt.
- Anh... bị đui sao? Hôm qua tôi bị tai nạn bó bột 1 bên chân! Sao đẩy được cô ta...
"Chát" hắn tát cô. Hắn còn chẳng thèm nghe lời giải thích từ cô.
Hắn để ả ta mang thai con của hắn, cưng phụng ả ta như bà hoàng. Còn cô? Trong mắt hắn cô chẳng bằng một người giúp việc.
Hôm qua ả ta đã cố tình làm hỏng phanh xe khiến cô bị tai nạn phải bó bột một bên chân. Vậy mà, hắn lại vu cho cô làm hại đứa con của ả ta. Nước mắt cô chảy xuống, cô cười chua xót.
- Đúng đấy! Là tôi giết con hai người đấy! Thì sao? Cô ta xứng đáng mang thai à, cô ta cũng chỉ là tình nhân. Tôi mới là vợ hợp pháp của anh.
Nghe cô nói vậy, cơn tức giận của hắn tăng lên. Hắn cầm chặt tay cô lôi lên sân thượng. Vừa ra khỏi cửa, đúng lúc ả tình nhân đi đến nhìn theo cười thỏa mãn.
Lên sân thượng, hắn mặc kệ chân cô vẫn còn bó bột, bàn tay hắn siết chặt ép cô vào thành lan can.
- Nếu cô đã giết con tôi... vậy thì cô đi theo nó luôn đi!
Hắn mất bình tĩnh đẩy mạnh khiến cả cơ thể cô lộn ra đằng sau ngã từ sân thượng xuống đất. Ả tình nhân đúng lúc chạy đến, thấy cảnh này thì tái mặt nắm chặt tay hắn.
- Sao.. sao anh giết cô ta? Nhỡ cảnh sát mà phát hiện ra thì...
- Em đừng lo. Anh sẽ cho người thu xếp mọi thứ...
Vậy là 20 tuổi xuân của cô chấm dứt. Trước khi chết, cô hấp hối trừng mắt nhìn cặp đôi đang ôm nhau đứng trên sân thượng. Mấy người... nhất định phải trả giá!
- -------------------
Diêm Vương điện
- Cô có muốn đầu thai?
Một giọng nói thâm trầm vang lên đầy vẻ uy nghiêm. Cô được hắc bạch vô thường dẫn đến quỳ dưới đại điện. Bàn tay cô nắm chặt, đôi mắt chứa toàn sự thù hận.
- Tôi muốn trả thù!
Lúc này cô ngẩng đầu lên, phát hiện ánh mắt Diêm Vương đang chăm chú nhìn cô. Gương mặt... thật đẹp...
- Được! Trả thù chính là cách giải thoát... nhưng trả thù xong, cô sẽ không được đầu thai nữa. Ở lại làm tù binh cho tôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.