Vinh Quang [Esport]

Chương 60: Sếp Là Đội Trưởng





Ngay khi Lục Phong vừa rời đi, Vệ Kiêu cũng nhảy dựng lên
“Tôi cũng đi đây”
Nói xong cậu cầm áo khoác sải bước ra ngoài.
Nhóc Ninh rất tò mò, ngó dáo dác, “Hóa ra anh Kiêu có bạn gái đó”
Hâm mộ quá, Quiet – người thắng nhân sinh.
Bạch Tài: “…”
Việt Văn Nhạc cũng tò mò, “Không ngờ đấy, tôi cứ tưởng cậu ta đã dành hết cuộc sống cho solo rồi chứ”
Tay Bạch Tài run lên một cái, nghĩ thầm: Lão Việt, cậu còn cách sự thật có 0.
01 giây thôi.
Lão Bạch lỡ biết quá nhiều trong lòng cảm thấy tội lỗi: “Đấu ba đi”
Hai người đồng ý, khi ghép đối thủ Ninh Triết Hàm vẫn còn muốn tám chuyện: “Anh Cải, bạn gái của anh Kiêu có đẹp không?”
Đứa nhỏ mười bảy mười tám tuổi nghe chuyện như vậy khó mà kiềm lòng được.
Trong đầu Bạch Tài hiện lên khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của đại ma vương: “…Đẹp”
Ai dám nói Close không đẹp, mấy triệu fan vợ lột đồ người đó!
Ninh Triết Hàm nói ra tiếng lòng: “Ngưỡng mộ ghê”
Khóe miệng Bạch Tài giật giật: Tốt nhất đừng!
Thời gian chờ xếp đối thủ 3v3 cấp cao rất chậm, Việt Văn Nhạc cũng tiếp lời: “Bạn đại học à?”
Bọn họ đều biết học lực của Vệ Kiêu, sau khi khiếp sợ thì cũng hiểu được —— Với sự nhiệt tình của thằng nhóc này thì làm gì chả tốt!
Bạch Tài lắc đầu: “Không phải”
Ninh Triết Hàm: “Bạn cấp 3?”
Òa, càng ngưỡng mộ ghê, cậu ta cũng có nữ thần mình thầm mến, nhưng tiếc là cô ấy lại ghét con trai nghiện game QAQ.
Bạch Tài chỉ có thể nói hàm hồ: “Đồng nghiệp”
Việt Văn Nhạc hơi kinh ngạc: “Giáo sư được đấy”
Hóa ra là tình chị em!
Bạch Tài không nói được nữa: “Tôi cũng không biết nhiều lắm, nếu tò mò thì mai hỏi tên đó đi”
Ninh Triết Hàm vô cùng ngây thơ: “Ừm! Để mai em tìm cơ hội hỏi”
Bạch Tài: “…”
Định hỏi thật à, nhưng tiếc là lời nói như bát nước đổ đi, Bạch Tài không thể hốt lại.
Thôi thôi, có thể thấy Vệ Kiêu Kêu lúng túng cũng là chuyện hay.
Vệ Kiêu vội vàng trở về phòng, vừa mở cửa thì đã thấy Lục Phong đang cởi quần áo.
Đèn bàn khách sạn chiếu thẳng vào người đàn ông, ánh sáng và bóng tối phác họa tấm lưng cường tráng như một bức tranh sơn dầu đẹp đẽ, tràn ngập cảm giác mạnh mẽ.
Nghe thấy tiếng động, Lục Phong dừng lại, sau đó cởi hẳn áo phông ra, quay người nhìn về phía cửa.
Xương quai xanh gợi cảm, lồng ngực rắn chắc, còn có một, hai, ba, bốn năm, sáu bảy, tám khối cơ bụng.
Vệ Kiêu ngẩn người: “Đội trưởng…”
Lục Phong nghiêng người, cầm áo choàng tắm lên: “Hả?”
Vệ Kiêu quên mất chính sự, buột miệng hỏi: “Anh làm sao luyện được vậy?”
Đều là hội nghiện game sao lại có chênh lệch lớn như vậy!
Vệ Kiêu muốn nhấc quần áo lên, nhìn lại chính mình!
Lục Phong: “Mỗi ngày dậy sớm rèn luyện, em cũng làm được thôi”
Vệ Kiêu lắc đầu nguầy nguậy: “Không, em thà chết còn hơn là dậy sớm”
Lục Phong: “Thân thể là tiền vốn để làm cách mạng”

Vệ Kiêu lắc đầu dữ dội hơn: “Cách mạng của chúng ta không cần đến tám khối cơ bụng này”
Lục Phong dừng lại, không nói thêm gì nữa.
Vệ Kiêu được voi đòi tiên, đóng cửa lại gần, vươn tay chọc chọc: “Đù, được ghê!”
Thích thật, cậu là đàn ông cũng cảm thấy đẹp, chẳng trách nhiều fan nữ lại đòi gả như thế
Lục Phong nắm lấy cổ tay cậu.
Vệ Kiêu sửng sốt.
Giọng Lục Phong trầm xuống: “Em là người có bạn gái rồi đấy…”
Vệ Kiêu ngẩng đầu nhìn hắn: “Á”
Cậu sắp bị hai chữ bạn gái này ám ảnh đến nơi rồi, vừa nghe liền thấy chột dạ muốn chết!
Lục Phong cong môi: “Cho nên, đừng đùa giỡn với người khác”
Vệ Kiêu: “!”
Lục Phong thả tay cậu ra, đi vào phòng tắm: “Anh đi tắm”
Vệ Kiêu đờ người suốt ba giây mới hoàn hồn.
Đệt!
Cậu bị đội trưởng trêu chọc kìa!
À không, cậu là người trêu chọc đội trưởng trước mà.
Emmm… Tính hiếu thắng của Vệ Kiêu tăng cao: Không thiệt thòi!
Lúc này cậu mới nhớ ra việc cần làm, lúc này đội trưởng đang đi tắm, cứ nói vọng vào thì không ổn, chỉ có thể chờ một chút.
Vệ Kiêu nhìn đông nhìn tây, không thấy điện thoại di động của Lục Phong.
Phương pháp gửi tin nhắn qua để kiểm tra không dùng được rồi.
Lúc này điện thoại của cậu vang lên, Vệ Kiêu vội vàng cúi đầu, là bạn gái của cậu.
LU: “Huấn luyện xong rồi à?”
Vệ Kiêu nhìn tin nhắn một hồi lâu, rồi lại ngẩng đầu nhìn vào phòng tắm…
Tiếng nước ào ào ào, đội trưởng đang tắm, cho nên là do cậu nghĩ nhiều rồi sao, đội trưởng và sếp là hai người?
Chỉ là trùng hợp đều họ Lục, trùng hợp đều giàu nứt đố đổ vách, đều đối xử tốt với cậu?
Trùng hợp cái rắm!
Nghĩ lại chuyện tiền tiêu vặt, rất nhiều ám chỉ rõ ràng, gần như bóc trần đội trưởng luôn rồi!
Vệ Kiêu đè nén lại trái tim muốn mở cửa phòng tắm lại.
Đàn ông con trai với nhau không kiêng kị nhiều như vậy, nhưng mở cửa đi vào khi người ta đang tắm không được lịch sự cho lắm.
Vệ Kiêu không thể làm như vậy.
Cậu kiên nhẫn kiểm tra: [Tôi mới kết thúc huấn luyện, anh Lục chưa ngủ à?]
LU: [Không vội]
Vệ Kiêu: [Đánh một trận không?]
LU: [Đang tắm, không đánh được]
Vệ Kiêu quay phắt đầu nhìn đội trưởng trong phòng tắm.
Mẹ, hai người này còn tắm cùng lúc nữa!
Có loại trùng hợp như vậy ư?
Trong lòng Vệ Kiêu đã chắc chắn 99%, chỉ là không dám thừa nhận thôi: [Ha ha ha, đang tắm mà còn nghịch điện thoại được, đang tắm bồn à?]
LU: [Tắm vòi hoa sen]
Vệ Kiêu: “… … …”
LU bổ sung: [Điện thoại chống thấm nước]

Vệ Kiêu chịu thua rồi: [Đội trưởng…]
LU: [Ừm]
Vệ Kiêu: [… … …]
Cậu kêu lên thành tiếng: “Đội trưởng!”
Lục Phong không hề tắm rửa, khoác áo choàng tắm đi ra: “Em có thể tiếp tục gọi anh Lục”
Vệ Kiêu sững sờ, ngã phịch xuống, co quắp trên giường.
Khóe miệng và mắt Lục Phong đầy ý cười không thể giấu được: “Bỏ vụ bạn gái đi nhé, không đúng giới tính”
Vệ Kiêu: “… …”
Đừng hỏi, người chết rồi, hóa vàng mã đi.
Lục Phong thả điện thoại bên ngoài, thật sự đi tắm.
Vệ Kiêu liếc mắt nhìn, màn hình sáng lên, màn hình là tin nhắn của hai người họ.
Được rồi…
Ổn…
Khỏi phải nghi ngờ…
Trời đời đúng là không có trùng hợp như vậy, sếp và đội trưởng của cậu đều là một người.
Vệ Kiêu nhớ về quá khứ, không khỏi nhắm mắt lại, ngẹo đầu giả chết.
Khi Lục Phong lau tóc đi ra thì nhìn thấy bé con Vệ đang nằm đơ ra đó.
“Đi tắm”
Vệ Kiêu nhảy lên như cá chép, ngồi xếp bằng trên giường: “Đội trưởng!” Giọng nghe rất uất ức.
Lục Phong nhìn cậu.
Vệ Kiêu chậm rãi lại gần, lên án: “Anh toàn lừa em thôi!”
Cậu bị lừa quá thảm, cái gì mà bồi chơi, sếp, anh Lục chứ, toàn bộ đều là do đội trưởng đùa cậu!
Lục Phong đã quyết định ngả bài với cậu thì tất nhiên sẽ nói chuyện tử tế với cậu: “Nếu không làm như vậy thì có thể liên lạc với em sao?”
Giọng hắn trầm ấm, giống như hơi nước trong phòng tắm.
Vệ Kiêu mở miệng nhưng không nói nên lời.
Câu tiếp theo Lục Phong nói đùa: “Em đi Tân Đông Phương theo đuổi hoài bão rồi, anh phải thăm dò một chút chứ”
Vệ Kiêu: “…”
Nghiệp quật rồi!
Lục Phong giải thích: “Anh sợ nếu liên hệ trực tiếp với em thì em sẽ trốn tránh anh”
Cho nên dùng ID LU này, bỏ ra 200W, mua 10 ngàn trận đấu với cậu.
Người biết chuyện đều cho là Lục Phong dùng 2 triệu là bởi vì đây là phí ký hợp đồng của Vệ Kiêu năm đó.
Nhưng thật ra Lục Phong mua 10 ngàn trận là bởi vì hệ thống có hạn chế, một lần chỉ được mua nhiều nhất là từng ấy thôi.
Hai năm trước, Close cố gắng hết sức cũng chỉ có thể đưa Vệ Kiêu 2 triệu.
Hai năm sau, LU bị giới hạn bởi nền tảng nên chỉ mua được 10000 trận.

Lục Phong nói như thế tất nhiên là Vệ Kiêu hiểu.
Lúc đó cậu không thể vượt qua được cái chết của bà nội, chỉ muốn trốn tránh, không có khả năng chơi chuyên nghiệp, nếu như Close liên hệ với cậu thì chỉ sợ cả việc chơi cùng thôi cậu cũng không dám, rời xa giới Vinh Quang, đang hoàng làm một giáo viên nhân dân.
Nhưng Lục Phong lại dùng ID LU để tiếp cận cậu, khai sáng, động viên cậu, cho cậu sự dẫn dắt từ người lớn mà cậu thiếu hụt từ nhỏ.
Đội trưởng nhọc lòng như thế chỉ để đưa cậu trở lại.
Trở lại FTW, trở lại đấu trường cậu yêu thích, trở lại điểm xuất phát của ước mơ.
Trong lòng Vệ Kiêu cảm thấy thoải mái, giọng nói mềm nhũn: “Vậy sau khi em về đội, anh…”
Lục Phong cười nhẹ: “Anh muốn nói cho em từ trước, nhưng mà em cứ luôn miệng gọi bạn gái, nếu anh thừa nhận thì em có chạy không?”
Vệ Kiêu: “…”
Chắc chắn rồi, gắn tên lửa mà bay thẳng vào vũ trụ luôn.
Thấy Vệ Kiêu khó chịu, Lục Phong chuyển chủ đề: “Một năm trước em bảo Bạch Tài đến FTW?”
Vệ Kiêu gật đầu: “Lúc đó lão Bạch đang nản lòng thoái chí, khăng khăng đòi về quê, nên em nói cậu ấy đến tìm anh thử xem”
Lục Phong nhẹ giọng nói: “Cảm ơn”
Vệ Kiêu đột nhiên ngẩng đầu: “Ơ?”
Cảm ơn cái gì? Nếu là cảm ơn thì phải là cậu thay mặt lão Bạch cảm ơn đội trưởng chứ.
Nếu không phải là FTW nhận Bạch Tài thì có khi Bạch Tài về nhà nuôi heo rồi!
Lục Phong ngồi đối diện cậu, chậm rãi nói: “FTW năm 2019 thành tích không được tốt, sau kì chuyển nhượng, trong đội chỉ còn anh là Thang Thần”
Vệ Kiêu bỗng dưng mở to mắt.
Đó là thời điểm tăm tối của FTW.
Năm 2017 chiến đội thần thánh giải tán, năm 2018 Close theo đà dẫn dắt FTW đến vào thi đấu toàn cầu, tuy là chỉ dừng lại ở vòng loại nhưng không tính là quá kém.
Năm 2019 là ảm đạm nhất, khuyết điểm của FTW bộc lộ hoàn toàn, thi đấu trong nước sa sút, khi thi đấu nước ngoài thì không thắng nổi, sau khi về nước bị fan mắng lên chửi xuống.
Lúc đó ba người mới của FTW tâm lý sụp đổ
Áp lực quá lớn, làm đồng đội với Close lại thêm áp lực, cộng thêm áp lực thành tích càng lớn hơn, sau khi về nước lại phải đối mặt với dân mạng, càng trở nên khép kín hơn.
Đừng nói là người bình thường, ngay là Thang Thần vô tư vô tâm cũng phải xóa weibo, dừng livestream, không dám gặp người.
Vừa đến kỳ chuyển nhượng, ba người mới dồn dập treo biển hành nghề, họ tình nguyện đi đến chiến đội hạng bét cũng không muốn ở lại FTW.
Khi đó FTW thật sự là giật gấu vá vai.
Khi Bạch Tài đến, Close vô cùng kinh ngạc.
Close không hề có ấn tượng gì về thiếu niên gầy gò trước mặt, nhưng lại thấy ánh mắt nóng rực quen thuộc.
Ánh mắt tràn đầy khát vọng với đấu trường, khát vọng được thi đấu, khát vọng thắng lợi.
Giống Vệ Kiêu.
Bạch Tài nói: “Cho em cơ hội thử được không, em có thể làm tốt support cho anh”
Lục Phong sững sờ: “Được”
Tại thời điểm FTW thiếu người nhất, Bạch Tài đến kịp thời, để vùng đất sa mạc khô cằn mọc lên những chồi non mới.
Bạch Tài rất ưu tú, đặc biệt là phối hợp với Close.
Rõ ràng là hai người chưa từng luyện với nhau, thậm chí còn chưa gặp mặt, nhưng Bạch Tài lại giống như đã đánh chung với hắn vô số trận, hiểu rõ được một số thói quen của hắn.
Thần Phong cũng hiếu kì, sau đó nghĩ: “Chắc là fan của cậu đó”
Fan à?
Một fan chơi support, từng xem vô số trận đấu của Close, cực kỳ hiểu rõ cách chơi của hắn sao?
Lục Phong không nghĩ tới những khả năng khác, cũng chỉ có thể cho là như vậy.
Hiện tại cuối cùng cũng tìm được đáp án.

Tim Vệ Kiêu thắt lại khi nghe thấy lời này.
Hai năm qua, FTW phải trải qua những gì, không…nên nói là Close đã phải chịu bao nhiêu áp lực!
Lục Phong nghiêm túc cảm ơn cậu: “Cảm ơn em đã đưa Bạch Tài lại đây”
Như vậy FTW mới phấn chấn lên được, Việt Văn Nhạc mới được Bạch Tài tìm được từ đội hai, mới có FTW quán quân thi đấu trong nước năm 2020.
Vệ Kiêu ngượng ngùng: “Em mới là người phải cảm ơn, cảm ơn anh chăm sóc lão Bạch tốt như vậy”
Một năm này toàn bộ diện mạo lẫn thể chất và tinh thần của Bạch Tài đều trở nên rực rỡ, lý do là đâu?
Là nhờ Close ngoài lạnh trong nóng, nhờ FTW khỏe mạnh và những người ấm áp xung quanh.
“Hơn nữa” Vệ Kiêu lại nói: “Bây giờ Bạch Tài bắt đầu support cho em”
Thật thú vị, một năm trước, để Bạch Tài phù hợp với Close, cậu liều mạng kéo Bạch Tài huấn luyện, để cậu ấy theo kịp Close.
Bạch Tài chơi chuyện nghiệp với Close một năm, lại bắt đầu phối hợp với Vệ Kiêu.
Thành một vòng tròn.
Não Vệ Kiêu bắt đầu lệch ray: “Đội trưởng! Anh có thấy là anh Cải như sợi dây kết nối chúng ta không?”
Lục Phong: “…”
Nói xong Vệ Kiêu bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Đù! Lão Bạch bán em!!”
Lúc trước không trốn tránh nữa, đội trưởng không biết cậu và Bạch Tài thông đồng với nhau, nhưng sao sau này lại biết?
Nhất định là do Bạch Tài bán cậu.
Thằng chó này luôn miệng nói không biết gì nhưng thật ra là biết hết rồi đúng không?
Chuyện sếp của cậu là đội trưởng, ngay từ đầu tên đó biết rồi đúng không?
Tên đó lừa cậu!
Vệ Kiêu tức giận, đội trưởng cũng hết cách, anh Cải xong đời rồi, nếu không xé xác cậu ta, từ nay cậu viết ngược tên mình luôn, từ Vệ bé con thành bé con Vệ*
*Bản gốc là Vệ Tiểu Tiểu thành tiểu Vệ
Lục Phong: “…”
Nãy chỉ lo nói thật, quên mất Bạch Tài.
Thấy Vệ Kiêu muốn tông cửa xông ra, Lục Phong kéo cậu lại: “Muộn thế này rồi, đừng nghịch nữa”
Vệ Kiêu phát điên: “Em moi tim móc phổi cho thằng Cải kia, nó quay đầu lại bán đứng em sạch sành sanh, hôm nay em phải…”
Lục Phong đuối lý, thỏa hiệp: “Nếu không chúng ta solo 1 trận đi?”
Người nào đó vốn điên cuồng chạy lập tức ngoan ngoãn.
Lục Phong hơi hối hận.
Vệ Kiêu được đà lấn tới: “2 trận”
Vì để lấp liếm qua chuyện, Lục Phong đành gật đầu.
Vệ Kiêu lòng tham không đáy: “Năm trận!”
Lục Phong: “…Được”
Đêm nay Vệ bé con có hơi oan ức.
Vệ Kiêu đảo mắt một vòng, bóc lột: “Tính ra thì…”
Lục Phong nhíu mày.
Vệ Kiêu không sợ hắn, có chứng có lý nói: “Phải là 9991 trận mới đúng!”
Lục Phong: “…”
Vệ Kiêu bội phục bản thân: “Anh Lục này, anh mua 10 000 trận của em rồi, em có chứng cứ đấy”
Lục Phong trầm mặc một lát: “Anh nhớ là em muốn trả tiền mà”
Vệ Kiêu ôm chặt điện thoại di: “Chính anh không muốn nhận mà!”
Lục Phong: “Hối hận rồi!”
Vệ Kiêu vui vẻ: “Muộn rồi!”
Lục Phong: “…”
Không nhịn nổi rồi, Lục Phong búng trán cậu: “Được, em đừng quấy Bạch Tài nữa”
Vệ Kiêu sửng sốt một chút, bỗng nhiên như thể hiểu ra gì đó: “Cho nên là, đội trưởng bán mình cứu Cải?”
Lục Phong: “…”
Vệ Kiêu ghen tị nói: “Đội trưởng yêu anh Cải thật đấy”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.