Vinh Quang Chúa Tể

Chương 224: Sự Điên Cuồng Của Chúa Tể






Ares trông thật chới với và đáng thương, dù Leonidovich Hopner nói những điều làm cho người khác hãi hùng thì anh ta cũng chỉ để ý tới cơn ám ảnh của mình thôi, vị đấu sĩ ma thuật này gần như phát điên vì nó rồi, anh ta nói với vẻ thảng thốt:
"Ngài đã loại bỏ được cô ta rồi sao?"
Leonidovich Hopner lắc đầu: "Không, ta chỉ lần ra được dấu vết của thứ tai ương này khi ngươi nhớ về nó.
Nó đã xóa ký ức của ngươi, ngươi bị nguyền do ngươi đã nhìn thấy nó lúc mà nó yếu nhất, nói chính xác thì, là lúc mà ngươi mạnh hơn nó.
Khi đó ngươi đã trông thấy được hình dạng chân thực của nó.
Nhưng giờ thì nó lại mạnh ngang ngươi, nó muốn cho ngươi xem diện mạo mới của nó."
"Nó không cố ý nguyền rủa ngươi mà đây là sức mạnh của nó.
Nếu ngươi yếu hơn, ngươi sẽ không bị làm sao cả, nếu ngươi mạnh hơn, ngươi cũng sẽ chẳng làm sao cả.
Tất cả vấn đề của ngươi giống như là kết quả của một sự giằng co do ngươi đã nhìn thấy diện mạo chân thực của nó, muốn kết thúc sự giằng co này, ngươi có hai con đường có thể chọn, một là ngươi lùi bước, ta có thể giúp ngươi."
Ares ngơ ngác: "Lùi bước?"
Leonidovich Hopner gật đầu: "Trở về chặng một, chịu thua nó.
Nó sẽ không làm phiền ngươi nữa vì nó đã thắng thế rồi.
Từ nay về sau nếu ngươi gặp lại nó, ngươi cũng sẽ chẳng biết được đó là nó."
Vị đấu sĩ ma thuật hít thật sâu, trong lòng anh ta có sự giằng xé dữ dội: "Còn con đường thứ hai là gì, thưa ngài?"
Leonidovich Hopner nói: "Mạnh hơn nó, lên chặng ba đi.
Nhưng kể cả vậy thì khi nó mạnh ngang ngươi, tình trạng này cũng sẽ lập lại."
Thoth, Anubis và Phạm Nhã nhìn nhau, họ thấy được sự kinh sợ trong ánh mắt của những người còn lại.
Leonidovich Hopner giải thích, nghe đơn giản nhưng chẳng dễ để hiểu hết được, đây là những vấn đề thuộc về lĩnh vực siêu hình, nó mờ ảo và khó nắm bắt, vô lý và khó tin.
Hơn cả những năng lực siêu nhiên mà họ có nữa.
Điều đáng sợ là cái năng lực này hành hạ người ta ngay cả trong Thành Trì Trung Tâm, nơi có quy tắc tự nhiên ngự trị, nó không giết họ mà nó khiến họ phát điên.
Mà đấy chỉ là là kết quả của một sự "không cố ý" mà thôi.
Vậy nếu nó cố ý thì sao?

Leonidovich Hopner đã nói, ở Địa Cầu đang có một tai ương khác ngoài Kẻ Phàm Ăn, những người ngồi đây chẳng ngại để trí tưởng tượng của mình làm việc, họ nín thở và thấy căng thẳng khi ý tưởng về một Nim khác xuất hiện trên Địa Cầu bật ra trong suy nghĩ của họ.
Phạm Nhã và Thoth, những người biết về thế giới nhân tạo thấy rợn người và sợ, họ chẳng sợ con Nim, mà họ sợ những thiệt hại mà nó gây ra và hậu quả khi trục xuất nó.
Ares cúi gằm mặt xuống, vị đấu sĩ ma thuật đang đấu tranh với chính mình, anh ta thật sự chẳng thể chịu nổi cái cảm giác sợ hãi mà người phụ nữ đó đem tới, nhưng nếu để cho anh lùi bước, anh thấy thật khó khăn.
Bước lên chặng hai là điều không hề dễ dàng một chút nào cả, Ares phải liều, phải đánh đổi bằng tất cả sự cố gắng và nỗ lực mới lên được chặng này.
"Thưa ngài Leonidovich Hopner, nếu tôi trở về chặng một, liệu tôi còn có cơ hội bước lên lại chặng hai nữa hay không, tôi còn tiến bộ được nữa không?"
Ares hỏi, gần như van nài một câu trả lời khiến anh thấy mừng vui từ nữ chúa, mà Leonidovich Hopner thì lại dập tan hy vọng của anh:
"Không thể được, một khi đã lui bước thì ngươi sẽ mất hoàn toàn tư cách được bước tiếp trên con đường.
Ngươi sẽ dừng ở chặng một mãi mãi."
Ares thẫn thờ, như người mất hồn vậy.
Phạm Nhã nhìn vị đấu sĩ ma thuật, chúa tể suy nghĩ rồi hỏi Leonidovich Hopner: "Ngoài hai cách ngài vừa nói ra còn có cách nào không?"
Leonidovich Hopner nhìn viên đường, cái nhìn của cô có vẻ thâm sâu lắm:
"Còn một cách nữa, là để anh ta tự vượt qua.
Cuối cùng thì, sợ là một cảm giác, nếu anh ta có thể thắng thế được nỗi sợ và nhìn thẳng vào dáng dấp của cái tai ương đó, chiến thắng nó bằng ý chí, sống chung với nó thì sẽ chẳng có gì xảy ra cả.
Nó sẽ không thể bào mòn tâm trí của anh ta, anh ta sẽ vẫn thấy nó nhưng quen với nó như một phần cuộc sống."
Phạm Nhã chau mày: "Ý tôi là, một cách khác, xử lý gốc rễ của vấn đề ấy...!"
Leonidovich Hopner chau mày, Phạm Nhã giật mình, y chợt hiểu nên không có hỏi nữa.
Thoth thì đưa ra một ý: "Hay chờ cho nó mạnh hơn, nếu nó mạnh hơn thì tình trạng giằng co cũng sẽ được chấm dứt mà phải không?"
Ares lại ngẩng đầu và nhìn Leonidovich Hopner với vẻ hy vọng lắm, nữ chúa gật đầu: "Đó cũng là một cách, nhưng khi anh ta tiến bộ, anh ta sẽ lại gặp nó, phương án này giống với phương án hai thôi."
Nữ chúa nhìn Ares: "Ngươi quyết định đi, đây là vấn đề của ngươi."
Ares siết chặt tay, anh ta nghiến răng ken két, trong lòng anh ta có nỗi hận lớn với cái thứ đã nguyền rủa mình, vị đấu sĩ ma thuật này đấm xuống đất mấy cái rồi đứng dậy, anh ta cúi đầu trước Leonidovich Hopner:
"Tôi sẽ đương đầu với nó, nếu thật sự không thể nữa, tôi sẽ quay lại đây, mong khi đó ngài rũ lòng thương và giúp tôi."
Nữ chúa gật đầu: "Được."
Phạm Nhã tín hiệu cho Thoth và Anubis đi về trước, còn mình thì ở lại.
Đợi cho chẳng còn ai nữa, chúa tể mới hỏi: "Sao vậy? Ngài có điều muốn nói nhưng không tiện có đúng không?"
Leonidovich Hopner thở dài: "Khó mà giải quyết phần gốc cho Ares, mà thực sự thì vấn đề của Ares cũng chẳng quan trọng nữa.
Cái tai ương đó không phải là một Nim, đó là một...!Elder.

Elder đã xuất hiện ở thế giới các ngươi rồi, đây mới là điều đáng lưu tâm nhất."
"Elder?"
Phạm Nhã rùng mình, y lục lọi ký ức, những lời bình về Elder của Leonidovich Hopner lướt qua trong đầu vị chúa tể, cô đã từng chia sẻ về nó với Phạm Nhã lúc họ xem Anime cùng nhau, lần đầu.
"Nim phá hoại mọi thứ, chúng không có trí khôn, chỉ có bản năng.
Elder thì khác, chúng có trí tuệ không thua kém so với chúng ta, chúng có sứ mệnh trời ban là hủy diệt mọi thứ, chúng ta không thể nào hiểu được suy nghĩ của chúng, chúng không thể bị thuyết phục, cũng không bao giờ thỏa hiệp."
"Elder không có sức phá hoại mạnh như Nim, nhưng chúng lại nguy hiểm hơn Nim rất nhiều, nơi nào có chúng sẽ bắt đầu có dấu hiệu suy tàn, có mâu thuẫn, có chiến tranh, có sự đổ vỡ của niềm tin và Vinh Quang.
Chúng có thể hủy diệt một tòa Vệ Thành trong âm thầm mà không gì có thể cứu vãn được."
Phạm Nhã hỏi: "Ngài có chắc không?"
Leonidovich Hopner gật đầu: "Chắc, đó là một Elder.
Đây là quyền năng của nó, ta không biết đó là ai nhưng chắc chắn là một Elder.
Chúng có những năng lực tâm linh rất mạnh, đồng thời còn có những năng lực đặc biệt khác, như Donovan có thể rút sự sống và trao đi sự sống.
Các Elder đều có một bản thể chỉ bị nhìn ra bởi những người mạnh hơn chúng, chúng ghét những kẻ trông thấy bản thể của mình."
"Ares cảm thấy nỗi sợ lớn lao là bởi vì, Elder vốn là hiện thân của sự hủy diệt, chúng cũng có sứ mệnh như Nim.
Nhưng chúng thực thi sứ mệnh theo những cách quỷ quyệt cực kỳ, bởi chúng có trí tuệ cao siêu."
Phạm Nhã đứng dậy và đi vòng quanh, hiện tại chỉ với Kẻ Phàm Ăn, y đã phải gồng hết cỡ để cứu Địa Cầu, vị chúa tể và vị thần của loài người bay vào trong vũ trụ và đương đầu với con quái vật có thể nuốt chửng vũ trụ, họ phải liên tục chiến đấu, không cho nó khôi phục.
Nay, lại thêm một Elder nữa xuất hiện và ẩn nấp trong xã hội, sự nguy hại của nó còn ghê gớm hơn Nim.
Phạm Nhã chưa thể bay về Địa Cầu được, chỉ có Hion là có thể.
Nhưng khác với Nim, Elder có hình người, Aegis Hopner đã chia sẻ về điều này, nghĩa là họ hoàn toàn chẳng thể tìm được Elder, với trí tuệ của nó, nó sẽ biết cách để lẩn trốn, nó sẽ yên lặng và phát triển, tiến hóa, cho đến lúc nó hiện thân, thì chẳng ai có thể cản nó được.
"Mẹ kiếp."
Chúa tể dậm chân xuống đất, sàn biệt thự của Leonidovich Hopner nứt toác.
Nữ chúa đi đến bên cạnh Phạm Nhã, cô nắm tay y.
Chúa tể thở dài: "Tôi muốn hỏi ngài...!một thế giới như thế nào thì mới có thể trục xuất được Elder?"
Leonidovich Hopner hiểu hàm nghĩa của câu hỏi này, cô trả lời: "Một triệu...!đó là thấp nhất.
Nếu nó phát triển và mạnh mẽ như Donovan, con số đó phải tăng lên gấp vài chục lần."
Phạm Nhã nghe những con số, một cơn giận sôi đến điên dại lại trỗi lên, chánh niệm, tánh biết hay bất kỳ sự giam hãm cơn giận và kiềm chế cảm xúc nào bị phá tan tành hết.
"Mẹ kiếp."
Phạm Nhã ngửa đầu lên trời và gào thét, trong tiếng gào có đầy sự phẫn hận, cái cuồng loạn trong khí chất của vị chúa tể đã đến mức báo động, nó dữ dội và nồng nặc, tới mức những cơn gió đã xuất hiện trong khoảnh sân biệt thự, may mà lũ trẻ và Luna Lovegood đã ra ngoài mua sắm cùng với bà Margaret Martha, nên chẳng ai phải chịu đựng những điều này.
Chỉ có Leonidovich Hopner.
Nữ chúa ôm Phạm Nhã từ phía sau, cô tựa đầu mình lên tấm lưng rắn rỏi của y, tìm cách để xoa dịu vị chúa tể trẻ bằng hành động, bởi cô biết mình không thể nói gì mà làm cho y nhẹ lòng được cả.
Vị chúa tể thôi không gào thét nữa, y đứng sững với vẻ mất hồn và người thì cứng đơ như tượng.
"Đã có Nim, và lại có Elder.
Nghĩa là thực sự có kẻ đứng sau tất cả những việc này, không thể là trùng hợp được."
Phạm Nhã nói chuyện một mình: "Hắn là ai, một kẻ có thể tiếp xúc được với những bí mật lớn nhất của thế giới này.
Những vùng cấm.
Hắn phải có một chỗ dựa ở nơi này, ít nhất thì là một người cung cấp thông tin cho hắn."
"Không có gì chắc chắn là hắn sẽ không tiếp tục tạo ra thêm Nim và Elder, tại sao hắn lại làm vậy? Hắn được gì khi làm như vậy, cả Địa Cầu sẽ bị hủy diệt kể cả hắn, gia đình của hắn, tất cả mọi thứ mà hắn có."
Leonidovich Hopner im lặng, cô ôm vị chúa tể chặt hơn, sự cuồng loạn của y ngày càng nồng nặc, nó thật dữ dằn, dường như có một thế giới ảo đã mở cổng ngay trong hiện thực, sự hủy diệt trào ra khỏi cánh cổng, nó muốn phá hủy mọi thứ.
"Hắn phải là một Walker, chỉ có một Walker mới có khả năng giao tiếp với dân bản địa.
Hắn là một Walker...!Yamamichi Yomaru? Là hắn sao? Có phải hắn không?"
Đôi mắt của chúa tể chứa đầy hủy diệt: "Không biết, cũng có thể Kido Akira nói đúng.
Phải giết hắn?"
"Đúng vậy, giết chết hắn."
"Nhưng chưa đủ...!tốt nhất là phải giết sạch toàn bộ các Walker.
Giết sạch bọn họ, tiêu diệt toàn bộ Walker ở MU Continel...!"
Vị chúa tể nói như mớ, y nói những lời đã trở nên điên rồ và khó kiểm soát.
Cơn cuồng loạn của chúa tể thật khủng khiếp, nó cuốn hết tâm trí của Phạm Nhã, từng từ, từng từ bật ra, gãy gọn và quả quyết hơn:
"Giết sạch tất cả Walker."
Chậm chạp, từng chút, từng chút một, Phạm Nhã thấy chính mình đang đạp đổ hết những giá trị như rào cản mà y đã ngấm ngầm dựng xung quanh từ trước tới nay, y đã tự ngăn lại dòng suy nghĩ, luôn lựa chọn những biện pháp ổn thỏa, không phải hy sinh một ai để giải quyết các vấn đề của Địa Cầu.
Chúa tể đã bảo vệ không biết bao nhiêu người, nhưng vận mệnh luôn biết trêu đùa y, nó thúc ép, nó bắt y phải ra những quyết định khó khăn.
Có lẽ, người hiểu lầm nặng nhất về sứ mệnh của The Innovators, không ai khác, chính là Phạm Nhã.
Khi thành lập Lord Castle, y đã hùng hồn tuyên bố mình không phải là một bảo mẫu.
Nhưng mà vị chúa tể này lại thực sự quá yêu thương Địa Cầu, nơi mà mình sống.
Cũng chính trách nhiệm về cái chết của năm mươi ngàn người do sai lầm của Leonidovich Hopner đã gắn chặt vị chúa tể này vào vận mệnh của Địa Cầu.
Vậy nên, y luôn xông xáo và đương đầu với mọi khủng hoảng của Địa Cầu, dù cho có những việc vốn phải là việc chung của toàn dân thì vị chúa tể lại coi đó là trách nhiệm của mình.
Trang và Thoth đánh động được Phạm Nhã, y đồng ý mở hội nghị đổi mới lần hai để người Địa Cầu cũng cùng The Innovators đối mặt với khó khăn, nhưng mà lần này, khi có cả Elder hiện diện trên hành tinh xanh, và một kẻ có khả năng tạo ra thêm nhiều tai ương như vậy nữa, đã chạm đến điểm đen trong tim vị chúa.
"Đừng như vậy, Nhã."

Leonidovich Hopner nói: "Bình tĩnh đi."
Chúa tể gỡ tay của Leonidovich Hopner ra, y quay người lại để nhìn vị nữ chúa, không biết từ lúc nào mà mắt cô đã đẫm lệ rồi.
Hình ảnh đó khiến những cơn cuồng loạn dịu xuống một chút.
Nữ chúa đập tay lên ngực Phạm Nhã: "Đừng như vậy, đừng vậy, đừng vậy.
Ta xin ngươi, ngươi sẽ mất hết tất cả, sẽ trở thành một tội đồ.
Những người đó không có tội gì, lòng nhân hậu của ngươi đâu rồi mà lại có thể nghĩ và nói những điều như vậy."
Phạm Nhã muốn giết sạch toàn bộ các Walker, điều này thực sự nghiêm túc, và y nghĩ về nó với sự tỉnh táo đến đáng sợ:
"Tôi có thể ở vũ trụ để ngăn chặn Kẻ Phàm Ăn, thế nhưng làm sao ngăn chặn được Elder? Cứ mỗi một Nim hoặc Elder xuất hiện, thì đồng nghĩa với sự hủy diệt, một mình tôi không thể ngăn chặn hết bọn chúng theo cách này.
Việc kiến tạo thế giới nhỏ, vì vậy mà phải được tiến hành."
"Thế thì, vài triệu người sẽ chết, mà còn nhiều triệu người nữa sẽ chết nếu như kẻ chủ mưu còn lởn vởn...!giết vài trăm người, để bảo vệ vài triệu người, thậm chí, là cả thế giới, không đáng sao?"
"Một buổi hội nghị sẽ được tổ chức trong chiến hạm Glory của chúng tôi.
Tôi có thể âm thầm, lái nó ra khỏi Thành Trì Trung Tâm Davias và tiêu diệt sạch tất cả những Walker có mặt."
"Không, chưa đủ, tôi phải tìm cách để chiến hạm Glory nổ tung, trừ The Innovators, tất cả đều sẽ...!"
"Bốp!"
Leonidovich Hopner tát Phạm Nhã.
Đó là một cái tát rất mạnh, gần như đã kích thích sự bảo hộ của quy tắc tự nhiên ở Thành Trì Trung Tâm Davias.
Chúa tể đặt tay lên gò má, y thì thào: "Không thì, ngài nói xem, tôi phải làm sao đây? Phải làm bao bây giờ, phải làm gì bây giờ?"
Leonidovich Hopner rơi những giọt nước mắt xuống, cô nói: "Ta...!ta sẽ đi sang thế giới của ngươi để giúp, ta còn có thể chịu được một lần nữa.
Ta sẽ ở đó luôn và không quay về nơi này.
Quy tắc dịch chuyển sẽ không thể bắt người ở đây sang đó...!ta sẽ ở Địa Cầu luôn mà không quay về, đừng như vậy, Nhã."
Chúa tể ngơ ngác, rồi y lắc đầu: "Không, em đừng làm như vậy.
Tôi không cho phép.
Đây là vấn đề của tôi."
Nữ chúa đập tay vào ngực Phạm Nhã: "Nhã à, làm ơn, cho ta đi đi, để ta giúp ngươi.
Ngươi đừng như vậy, đừng chọn con đường đó, nếu không...! ngươi sẽ chẳng thể quay lại được đâu, ngươi sẽ giống như...!ông nội của ta.
Ngươi sẽ sống trong hối hận cả đời mình."
"Ta không muốn thấy Nhã như vậy.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.