Vinh Quang Chúa Tể

Chương 186: Ngẩng Đầu Mình Cao Lên






168:00:00
Ở White Castle, tổng hành dinh của The Innovators, chủ tịch Tuân rít thuốc, anh ta tận mắt nhìn thấy Miharu được thay một bộ đồ khác ngay trước mắt mình, ảnh nhìn xung quanh, các Innovators cũng được đổi đồ, chỉ trong khoảnh khắc khi đồng hồ nhảy qua không giờ, họ đã có bộ vó mới, chủ tịch cười:
"Nhìn mấy lần rồi mà chưa bao giờ hết ngạc nhiên, anh thì ngồi yên ở đây còn tụi em thì đã bay qua kia bảy ngày trời, sao, có gì mới không? Đừng có làm anh đau tim nữa nhé?"
Miharu nhìn thấy anh Tuân hiện ra trong mắt mình, tự nhiên cô thấy tủi thân lắm, liền sụt sịt, chủ tịch nghệch mặt ra, ảnh nhìn xung quanh, mấy người đổi mới mặc xác chủ tịch, nhìn chỗ khác.
Họ phối hợp rất là ăn ý.
Chien the Great nhìn mây trên trời, Hoàng cũng nhìn, A Cẩu nói với bạn: "Ông em chọc người ta khóc ông anh phải lãnh đủ, à mà mày sao rồi, nãy thấy giận lắm."
Hoàng nói: "Tao tức nó thôi chứ giận gì đâu."
A Cẩu liếc sang chỗ Trang mắt buồn, cô nàng đang ngồi nghịch nước ngoài hồ bơi: "Nhiều khi tao không hiểu nổi mày, mày thích cổ mà sao không đấu tranh gì hết, mày biết Trang trước ông kia, ổng tốt thật nhưng đâu phải cứ tốt là mày...!nhường vậy được."
Hoàng lắc đầu: "Mày không hiểu đâu."
"Không hiểu thật mà, như tao là tao không có chịu được đâu."
Chien the Great lầu bầu: "Mà không khuyên gì sao, tỉ lệ tử vong của phù thủy bóng tối cũng cao lắm đấy."
Hoàng thở dài: "Khuyên được chắc, nó cứng đầu lắm."
Katie và Anubis xáp lại gần Trang thủ thỉ gì đó, Thoth liếc chỗ anh Tuân, thấy Miharu bắt đầu mè nheo thì lảng sang chỗ khác, đợi cô này mít ướt xong rồi nói chuyện sau, lần dịch chuyển này họ không có bị gấp như lần trước, The Innovators có thể nghỉ ngơi được.
Rengoku Kyojuro chui vào trong bếp lục tủ lạnh, kiếm thứ gì bỏ bụng.
Shen Long thì làm chuyện mà mình thích nhất sau đánh nhau là đi tắm, ở Lord Castle không có nước nóng, về nhà thì tha hồ ngâm.
Anh Tuân ngồi nghe Miharu nhè cả buổi, lão bự vỗ vỗ vai cô gái: "Thôi được rồi, có gì đâu, không thằng này thì mình kiếm thằng khác."
Miharu lau sạch nước mắt rồi đưa cho chủ tịch một cái bọc bự, anh Tuân mở, lấy bức tranh chân dung của Leonidovich Hopner ra, ảnh thở dài thườn thượt: "Cái thằng này, nó nhờ em mang về giùm nó hả?"
Miharu gật gật đầu, anh Tuân chửi: "Thằng này nó ác gì mà nó ác."
Em bé mếu.
Lão bự xoa đầu Miharu: "Về anh la nó."
Miharu thấy anh Tuân giống y chang ba mình vậy đó, nên mếu ác hơn nữa.

Không khóc tới mức hết mấy hộp khăn như với Nhã, nhưng cũng kịch liệt lắm, chủ tịch thấy xót mà bực hết cả mình với thằng em.
Lúc này, dâu thảo nhà Innovators là Hope lùa ba em bé Urd, Verdandi và Skuld ra, mấy đứa nhỏ bắt đầu chạy nhảy trong nhà nhìn rất nhộn, anh Tuân để ý thấy tụi nó cũng có đồ mới, mà đồ này lại đẹp, chất vải sang trọng, điểm xuyết bằng mấy hình thêu từ chỉ làm bằng vàng ròng, chủ tịch thấy mấy bộ đồ này quen lắm...!
Miharu nhìn đồ tụi nó mặc thì buồn xo luôn.
Hội The Innovators lục tục đi vô nhà, Thoth thấy tụi nhỏ thì nói:
"Shaka nói giờ bọn trẻ ở với ngài Leonidovich Hopner, ở MU Continel chúng sẽ được ngài ấy nuôi dưỡng, ở Địa Cầu thì được anh ta nuôi dưỡng."
Hoàng thối mồm nghe vậy liền nhận xét: "Như hai vợ chồng nhỉ."
Chủ tịch trừng Hoàng, thanh niên lảng chỗ khác.
Chien the Great kiếm lon bia uống, gã phù thủy liếc mấy đứa nhỏ: "Nhìn thấy cưng thiệt, ước gì tôi cũng có mấy đứa, chắc thương chết mất."
A Cẩu nhìn Anubis, tiến sĩ không có thèm để ý, cô chạy lại ôm bọn nhỏ, lật lật đồ của chúng, săm soi rồi nói: "Đây này là đồ tự may, ngài ấy rã đồ mình ra lấy vải để làm, đẹp thật."
Tiến sĩ này mê thời trang nhìn ra dấu may bằng tay, cô ngồi giải thích kỹ thuật của Leonidovich Hopner cho mọi người nghe, nhìn thấy hứng lắm, Miharu cúi thấp đầu, dẫu môi, cô thấy thất bại ghê gớm luôn.
Anh Tuân nghe mọi người kể về chuyện của Trang thì ngoắc cô này ra ngoài làm tâm lý một hồi, cuối cùng chịu thua.
Trang rất cứng đầu, không có nói được, cổ quyết là sẽ nhận ban ân rồi, có buộc mười cái đầu xe công vô kéo cổ cũng không chịu quay đầu.
Chủ tịch nhức đầu ghê gớm, anh thấy không khí đợt dịch chuyển này lạ lùng, không có gấp việc như lần trước mà cứ bi tình thế nào, đứa thì bị từ chối tình cảm rất thẳng thừng nên khóc lóc, đứa thì đòi chơi cò quay Nga, được ăn cả ngã chết luôn, mọi người không có nói được mới uất.
Thế là anh nhờ A Cẩu vác mấy thùng bia ra làm tí cho đỡ stress, mấy cô phụ nữ lùa nhau vào phòng chơi với bọn nhỏ, cánh đàn ông ngồi ngoài nhậu nhẹt, sẵn tiện bàn chuyện đao to búa lớn luôn.
Chủ tịch chu đáo lắm, có để sẵn mấy phần lẩu đông lạnh, nhét vô lò xoay mấy phút rồi bắt lên chảo là chiến đấu được rồi.
Chủ tịch rít thuốc, đá bia, nghe mấy ông thần kể chuyện, từ vụ Shaka đòi "out" The Innovators mấy ngày, xong tới Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành quậy một tăng, Thoth sợ Nhã tèo nên kéo băng sang hỗ trợ, rồi họ bị phục kích trên đường về, mấy người chặng bốn xuất hiện, Leonidovich Hopner dẫn Aizen Volturi lên không gian để "nói chuyện", sau đó Shaka ru rú trong nhà Leonidovich Hopner một ngày...!
"Dính rồi." Chien the Great gắp miếng đuôi bò nhai nhóp nhép: "Công nhận ổng hay, lùa được siêu phú bà, đúng là đại ca có khác."
Hoàng gật gù: "Hay thiệt, dụ được nữ chúa tể nhà Hopner."
Hope lấy sổ ra ghi chép, cuốn sổ này là cuốn thứ năm rồi, ảnh định làm một serial chứa đầy tinh hoa trí tuệ của The Innovators kể cả chuyện tán gái, ngón này nghe cứ hèn hèn làm sao nhưng ảnh nghĩ tới việc Shaka de Virgo bứng được nữ chúa Leonidovich Hopner, một người cuối đường, mạnh tới nỗi đánh Aizen Volturi chạy mất dép thì thấy hết hèn.
Đáng để nghiêm túc học hỏi, cực kỳ đáng.
Cánh đàn ông cụng bia, Shen Long nói: "À, lần sau dịch chuyển tới một tháng lận đấy, tin này Hion mới báo qua."
Thoth nghe vậy liền ngồi giải thích với anh Tuân, rồi kể luôn mấy chuyện kế tiếp như vụ nhà Hale thao túng thị trường ăn uống để cạnh tranh với hệ thống Continental, vụ Utopia của Caius Volturi và Jasper Hale.
Tất nhiên là kể cả việc điều tra Yamamichi Yomaru nữa, Chien the Great nghe tới vụ này thì nhăn hết cả mặt:
"Tôi chưa có gặp thằng này, mới nhìn hình với đọc tài liệu thôi, mấy anh có nghĩ là mình lầm không, chứ nó mà là khủng bố thì căng lắm đấy, đồng môn sư huynh đệ tương tàn à."
A Cẩu là một nạn nhân trực tiếp của vụ khủng bố Osaka, gã thù thằng này chứ nhưng nếu hắn là "sư đệ" thì khổ cực kỳ, sợ Emeraldy Astrish sẽ buồn phiền lắm.
Vậy nên gã chỉ mong là mấy ông não bự trong hội nhìn lầm thôi.
Thoth hiểu tâm tư thằng này nên gật đầu: "Tạm chưa kết luận được gì nhưng cũng cần theo dõi nhiều."
Anh Tuân bóp trán: "Cái vụ Utopia hơi căng thật, làm không khéo mình bị cô lập đấy.
Chuyện thúc đẩy The Innovators phát triển mạnh về quy mô tôi sẽ có phương án, phải cẩn thận, vụ đặt chi nhánh thì được, ngày mai các anh về Hoa Quốc, Ai Cập, Nhật Bản, chúng ta có thể đánh tiếng luôn với phía chính phủ."
Rengoku Kyojuro ngồi quỳ nhìn rất đường hoàng, có phong thái võ sĩ đạo, anh ta uống bia, lau miệng, nói bằng tiếng Anh: "Ngài chủ tịch cứ yên tâm, chuyện ở Nhật Bản cứ giao cho tôi và Miharu."
Anh Tuân gật đầu: "Ừm, mà đừng dùng kính ngữ, ngồi nhậu với nhau kiểu vầy thì không cần giữ kẽ đâu, cứ thoải mái là được."
Chien the Great vỗ vai Rengoku Kyojuro: "Anh khá lắm đó, có thể cân được hai thằng võ sĩ hơn mình một chặng."
Rengoku Kyojuro lắc đầu: "Tôi chỉ cầm cự được một chút nhờ vào tốc độ của mình thôi, nếu không có Shen Long hỗ trợ thì tôi đã bị giết."
Mắt của Hope sáng như bóng đèn, anh ta giơ tay thỉnh cầu mọi người kể lại diễn biến của trận đánh, anh lính chì này khoái mấy chuyện chiến đấu lắm, Thoth bắt đầu kể, rất là chi tiết, mọi người ngồi nghe.
Thỉnh thoảng cũng có "người trong cuộc" ra giải thích các kiểu, Hope thấy sôi hết cả máu, nổi da gà.
Anh không tưởng tượng được tràng cảnh lúc đó, hai vị chúa tể dẫn dắt theo mười hai người, hai người chặng bốn và mười người chặng hai đến phục kích The Innovators và Shaka de Virgo, những người đổi mới rõ là kém hơn nhưng lại đánh đuổi hết đám này.
Cuối cùng phe kia còn có thêm hai chúa tể chặng bốn đến tiếp sức, phía The Innovators thì có hai người Thầy của Miharu và Chien the Great tới hỗ trợ.
Hope nghe kể về vị thần thánh khổng lồ mà run, anh ta cũng là kẻ triệu hồi, anh thấy ngưỡng mộ ông Thầy của Miharu ghê gớm.
Cuối cùng, không ngờ ngay cả Aizen Volturi cũng tới, nhưng bị Leonidovich Hopner dẹp.
Anh Tuân nói: "Thế mới thấy các anh đúng là hàng tuyển trong số các Walker, được huấn luyện bài bản, được cải tạo cơ thể rất nhiều lần, trang bị tốt, đồng bộ trăm phần trăm, các anh trội hơn cả dân bản địa nữa, chắc chỉ có số ít người thuộc dạng tinh anh thì mới hơn các anh, so với Walker Địa Cầu thì các anh mạnh hơn nhiều."
Thoth thở dài: "Có ưu thế về vũ lực thôi chứ kinh tế chúng ta kém lắm, bọn tôi đang suy nghĩ thêm về việc kiếm tiền, không chỉ ở MU Continel mà ở Địa Cầu nữa, muốn nuôi được hệ thống này thì phải có nguồn tiền dồi dào, mà không phải là tiền đầu tư, nếu không thì sẽ bị phụ thuộc."
Anh Tuân cười khà khà: "Các anh có biết Space Z không?"
Thoth gật đầu: "Công ty hàng không vũ trụ tư nhân hàng đầu...!"
Rồi gã trợn mắt: "Chơi lớn vậy?"
Anh Tuân nói: "Lớn gì, nhỏ thôi, phó chủ tịch nhà mình còn chẳng bay vào mặt trời luôn rồi còn gì, ngành hàng không vũ trụ mê tít mắt, họ có rất nhiều thỉnh cầu với chúng ta.
Đơn cử như việc để cho Shaka de Virgo hỗ trợ phóng và đáp tàu con thoi, chỉ có mình nó mới làm được, nguồn tiền từ hoạt động này đáng kể lắm đấy."
Thoth thở dài, suy nghĩ liền biết anh Tuân đã tính trước vụ kinh tế rồi, anh bự dầu gì cũng là dân kinh doanh, làm chủ doanh nghiệp, tất nhiên phải nghĩ tới tiền chứ sao không, ảnh biết lợi thế lớn nhất của The Innovators chính là Shaka de Virgo, chẳng kể tới sức mạnh kinh hoàng của vị chúa tể này thì anh ta còn cực kỳ đa dụng nữa.
Lúc chủ tịch bảo anh ta bay lên vũ trụ, hẳn ảnh đã lập hẳn một cái kế hoạch chi tiết rồi.
Chủ tịch đứng dậy, anh ngước đầu nhìn trăng: "Hoa văn Rune, hàng không vũ trụ sẽ là hai mũi nhọn của chúng ta trong tương lai."
Anh Tuân chỉ tay lên trời: "Tương lai của loài người, của chúng ta là ở đó."
"Ngẩng đầu mình cao lên, hỡi các Innovator, đừng nhìn xuống mặt đất."
Giọng điệu của chủ tịch Lawyer rất nhẹ, nhưng nó thổi bùng một sự hào hùng trong lòng của những người đổi mới, họ cũng nhìn lên bầu trời như anh.
...
Yamamichi Yomaru lúi húi với các thiết bị ghi hình của hắn, gã mập cũng mới vừa về từ MU Continel.
Hắn đang ở trong Studio của mình ở Hokkaido, Satoshi đang ngồi chỉnh sửa Video.
Trong Studio còn mấy người nữa, đang chăm chú làm việc, họ thức rất khuya, giờ là hai giờ sáng mà chưa có ai đi ngủ cả.
Đạo diễn dịch chuyển về, họ chạy tới hỏi han, chằng ai nói gì tới mấy chuyện bí hiểm của gã, ở đây chỉ mỗi Satoshi là biết sếp tổng có thêm nghiệp vụ khủng bố, mấy người khác thì không.
Yamamichi Yomaru nói: "Quay được nhiều thứ lắm, những thứ hay ho."
Satoshi biết cái studio này đã bị gắn đầy bọ nghe lén và camera ghi hình, hệ thống tình báo của Nhật Bản đang theo dõi họ cực kỳ sít sao, vì vậy họ phải nói chuyện chuyên môn:
Anh tỏ ra hưng phấn lắm: "Tốt quá, chúng ta sẽ là một trong những Studio đầu tiên làm phim phóng sự về MU Continel, sẽ kiếm bộn đây."
Yamamichi Yomaru hồ hởi: "Đúng vậy, đúng vậy.
Chúng ta sẽ kiếm bộn."
Satoshi hỏi: "Đạo diễn đã viết xong kịch bản chưa?"
Yamamichi Yomaru cười tới híp cả mắt: "Viết xong rồi, viết xong rồi, chuẩn bị quay thêm mấy phân cảnh ở trái đất nữa."
Tay của Satoshi hơi run, anh ta khống chế để không tỏ ra kỳ lạ: "Thật tốt quá."

Yamamichi Yomaru nói chuyện linh tinh với mấy anh em trong Studio một hồi thì đi về phòng mình, nơi này có gắn ít nhất một trăm con bọ, bao quát hết mọi góc độ, chỉ có nhà vệ sinh của gã là không có bọ vì vấn đề nhân đạo, tuy nhiên nếu gã mà ru rú trong nhà vệ sinh tầm chừng hơn tiếng hay có dấu hiệu bất thường là sẽ có chuyện.
Gã mập thay đồ rồi mở nhạc nghe, gã thích mấy bản nhạc kịch của Sound Horizon, đặc biệt là bài "Thanatos" trong vở "Moira".
Gã từng hát bài này khi ôm xác của Ranka trong nhà thờ lớn.
Yamamichi Yomaru nhìn tấm hình để trên đầu giường, là ảnh của bé Ranka, gã với lấy tấm hình, nhìn con bé đến thẫn thờ:
"Ranka tội nghiệp của anh, Ranka đáng thương của anh."
Gã ôm tấm hình, sụt sịt.
Cách Studio của Yamamichi Yomaru rất xa, trong cơ quan tình báo Nhật Bản.
Các nhân viên đang giám sát Yamamichi Yomaru mọi lúc mọi nơi cũng thấy xót cho tên mập này, họ đã theo dõi gã đạo diễn người Ainu nhiều ngày và chẳng bắt được bất kỳ dấu hiệu khả nghi nào, người đàn ông này quá sạch, đến mức, họ thấy nghi ngờ về thông tin mà The Innovators cung cấp cho họ.
Họ càng nhìn Yamamichi Yomaru thì càng đồng cảm hơn, đây là một người Ainu luôn cố gắng, nỗ lực vươn lên, quảng bá văn hóa của dân tộc mình, gã sống chan hòa với những người bên cạnh.
Yamamichi Yomaru chẳng còn người thân nào trừ đứa em gái tên Ranka, thế mà, nó cũng đã chết ở MU Continel, ngay trong vòng tay gã.
Họ xót cho Yamamichi Yomaru.
Người duy nhất có chung niềm tin với The Innovators là tư lệnh của lực lượng phòng vệ Nhật Bản, Kido Akira, cha của Kido Takayoshi.
Vị tư lệnh mất con này có lòng thù hằn cực kỳ sâu nặng với bọn khủng bố ở Osaka, khi có thông tin về Yamamichi Yomaru, ông ta là người tích cực nhất trong công tác điều tra lý lịch của gã này, Kido Akira rất nhạy cảm, ông nhận thấy gã khớp với những giả định về tên trùm khủng bố, gã cũng ở Osaka trong lúc đó.
Và gã cũng đến đảo Sakhalin!
Bọn khủng bố có thể ẩn nấp trong sắc tộc Ainu trên hòn đảo thuộc lãnh thổ của nước Nga này, Kido Akira cũng có chung suy nghĩ với The Innovators, đó là có khả năng bọn khủng bố chính là một người Ainu.
Vị tư lệnh không ngại việc đưa ra các giả định, ông ta cũng đã xem xét kỹ nội dung cuộc nói chuyện của gã mập với ba vị lãnh đạo của The Innovators được họ gửi qua.
Nếu như không phải trong máy tính của Yamamichi Yomaru có rất nhiều tài liệu về chủ nghĩa khủng bố, mới được tải về để "nghiên cứu" phục vụ cho phỏng vấn, Kido Akira đã ra lệnh bắt khẩn cấp thằng mập này, bất chấp sự phản đối.
Một người thường khó mà có những hiểu biết sâu sắc về chủ nghĩa khủng bố như vậy.
Kido Akira đọc các tài liệu phân tích hành vi và tâm lý của Yamamichi Yomaru, ngoại trừ cách nói chuyện thì mọi thứ đều bình thường, sạch và đậm mùi trí thức, không có tí liên quan gì tới khủng bố.
Mà kể cả cách nói chuyện lạ lùng của gã, cũng được xây dựng trên nền tảng là một "thiên tài về ngôn ngữ", hiểu biết tới mười bảy thứ tiếng, đã học được cổ ngữ Rune để giao tiếp trước khi nhận ban ân nữa.
Yamamichi Yomaru chẳng có sơ hở nào, nhưng càng vậy thì Kido Akira càng nghi ngờ hơn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.