Vinh Quang Chúa Tể

Chương 182: Cạnh Tranh Không Lành Mạnh






Leonidovich Hopner chẳng rúc vào lòng Phạm Nhã như tối hôm qua mà cô nằm quay lưng lại với chúa tể, dường như không muốn nhìn vào đôi mắt rực lửa của y, và dường như, cũng không muốn y nhìn thấy đôi mắt, và gương mặt với những biểu cảm của cô.
Phạm Nhã duỗi thẳng tay để Leonidovich Hopner có thể gối đầu được, cô hơi do dự, nhưng rồi cũng tựa lên đó, cô biết như thế này thì chúa tể có thể ôm sát cơ thể của cô, Phạm Nhã kéo chăn lên đắp cho cả hai người, rồi vươn cánh tay của mình, ôm lấy Leonidovich Hopner.
Họ nằm và im lặng, một lúc sau, nữ chúa mới nói, rất nhỏ:
"Xoa xoa bụng ta đi."
Phạm Nhã hơi run, y chạm lên bụng Leonidovich Hopner.
Cách những lớp áo, nó cũng thật mềm mại, chúa tể xoa nhẹ vùng bụng của Leonidovich Hopner, họ đang dính sát vào nhau, rất thân mật, Phạm Nhã phải cố để kiểm soát những phản ứng của cơ thể mình.
Chắc có lẽ do tình yêu, sự trìu mến mà chúa tể dành cho cô thật lớn, nó át hết những dục tính nguyên thủy, để y có thể thật gần gũi, nâng niu và trân trọng Leonidovich Hopner mà không phải là chiếm hữu cô.
"Hồi bé mẹ ta hay làm vậy, ta thích thế.
Sau này lên tuổi thiếu nữ, tới ngày rụng dâu đau muốn xỉu, mẹ ta cũng xoa bụng cho ta, ừm, nhưng mà bàn tay của ngươi như cho cái quạt nan ấy, không có giống như của mẹ."
Leonidovich Hopner thủ thỉ, cô dùng móng tay vẽ vẽ gì đó lên bắp tay của Phạm Nhã, cái gối của cô, chúa tể thấy nhột nhưng để yên cho Nhật Hạ nghịch:
"Tới lúc ta lớn, hai mấy tuổi đầu rồi, thỉnh thoảng cũng kiếm cớ đuổi cha ta ra ngoài để chui vô phòng ngủ với mẹ, để bà ấy xoa bụng ta, bà ấy nói sau này ta lấy chồng, để chồng ta làm."
Phạm Nhã hỏi: "Tôi đang làm việc mà chồng ngài mới được làm, vậy là ngài xem tôi như chồng của mình rồi chứ?"
Leonidovich Hopner bấm móng lên bắp tay Phạm Nhã: "Chồng còn làm mấy chuyện đồi bại nữa, ngươi đâu có dám làm với ta đâu."
Phạm Nhã nói: "Ngài muốn tôi làm thế với ngài à?"
Leonidovich Hopner cảm nhận hơi thở của người đàn ông đang phà lên gáy mình trở nên nóng hầm hập, bàn tay của hắn cũng bắt đầu di chuyển xa hơn vùng bụng, nữ chúa thấy những phản ứng của phụ nữ trỗi lên, cô đỏ mặt:
"Ta biết ngươi sẽ không có làm gì ta đâu, đừng có vờ vịt."
Phạm Nhã thở dài, xích con thú lại: "Ở Địa Cầu, mấy đôi mấy cặp yêu nhau hay gần gũi trước khi kết hôn, tôi không có phê phán họ nhưng tôi chỉ muốn làm chuyện ấy với một người vợ mà mình cưới hỏi đàng hoàng."

Leonidovich Hopner cười khúc khích, cô nói bằng tiếng Việt rất chuẩn: "Ý ngươi là ngươi không thích ăn cơm trước kẻng chứ gì?"
Phạm Nhã hôn lên tóc cô: "Ừm, tôi không thích, cố gắng chờ đợi và giữ gìn cho nhau đến đêm tân hôn, thế mới thật trọn vẹn."
"Nhật Hạ này, ngài không có sao thật chứ?"
Leonidovich Hopner nói: "Ta không sao, ngươi biết ta có nói dối hay không mà."
"Lỡ ngài đánh tráo khái niệm thì sao, biết đâu cái không sao của ngài có hàm nghĩa khác?"
Leonidovich Hopner cúi xuống cạp bắp tay Phạm Nhã khiến y đau điếng: "Đã bảo là không sao, không có sao, ta là phụ nữ, ta nói rồi mà, ta hay thích drama vậy đó, cho ngươi thương ta, ngươi xót ta, không có đi làm chuyện gì có lỗi với ta."
Phạm Nhã thở dài thườn thượt, từ lúc quan hệ của y với Leonidovich Hopner lên một nấc mới, cô lại hay đa sầu đa cảm.
Dù rằng vẫn hoạt bát và vui tươi đấy; nhưng cô thích hỏi mấy câu giả định tréo ngoe, muốn nghe mấy lời khẳng định của Phạm Nhã, chúa tể gặng hỏi thì cô bảo không có sao, y nghe được là cô đang nói thật nhưng giống như Yamamichi Yomaru, y biết hắn nói thật nhưng không thể tin được hắn.
Leonidovich Hopner cũng đang giấu gì đó với Phạm Nhã.
"Sao ngươi lại yêu ta vậy?"
Phạm Nhã nhức đầu, Nhật Hạ lảng sang chủ đề khác rồi, y trả lời thành thật: "Người nào ở vị trí của tôi cũng sẽ dành tình cảm cho ngài, ngài tuyệt vời lắm, tôi chỉ là kẻ may mắn nhất mà thôi."
Leonidovich Hopner lèm bèm: "Ta tưởng ngươi sẽ nói nếu tôi biết lý do vì sao tôi yêu em thì tôi đã có thể ngừng yêu em rồi, hay là yêu thì không cần lý do gì đó chứ."
Phạm Nhã xoa bụng Leonidovich Hopner: "Thế thì qua loa quá, tình yêu cần có lý do chứ sao lại không, nhưng tôi có nhiều lý do quá, không kể hết được, ngài giống như mặt trời ấy, tôi luôn cảm thấy tốt hơn khi được ở bên ngài."
"Thế nếu...!"
"Đừng nếu nữa, đừng."
Phạm Nhã thở dài, siết Leonidovich Hopner chặt hơn: "Không có nếu gì hết, làm ơn."
Leonidovich Hopner nhắm mắt: "Thử bỏ kính ngữ để nói chuyện với ta xem?"
"Thương em."
Leonidovich Hopner cười khúc khích: "Nói lại xem nào."
"Thương em."
"Nữa."
"Tôi thương em!"
Leonidovich Hopner hài lòng: "Sau này vẫn phải dùng kính ngữ đấy nhé, lâu lâu ngươi nói thì được, ta không cho ngươi xưng ta như vậy hoài đâu, sến súa lắm."
Phạm Nhã chồm người dậy một cách đột ngột, Leonidovich Hopner ngẩn ngơ vì lúc này, người chúa tể đang ép sát lên người cô, mặt đối mặt, những thứ sướt mướt còn vươn trên mắt Leonidovich Hopner vẫn chưa được lau khô, cô lấy tay che mặt:
"Làm gì đó, định ăn cơm trước kẻng hả?"
Phạm Nhã gỡ tay cô, y cúi đầu và đặt lên môi Leonidovich Hopner một nụ hôn thật đắm say, nồng nàn và cháy bỏng, thiêu rụi nữ chúa, họ trao đổi với nhau những hơi thở nóng hổi, cảm giác khi hai đôi môi và chiếc lưỡi quyện vào nhau khiến tâm trí của Leonidovich Hopner như không thuộc về cô nữa, Leonidovich Hopner cũng choàng tay lên ôm ghì cổ của Phạm Nhã.
Rất lâu sau, Phạm Nhã mới thôi, Leonidovich Hopner thở hổn hển, mặt cô đỏ như một quả táo chín, cô trừng người chúa tể.
Phạm Nhã vuốt ve gò má của Leonidovich Hopner:
"Tôi yêu em chết mất."
Leonidovich Hopner chép miệng: "Sến rện."
Phạm Nhã nằm xuống và ôm Leonidovich Hopner, lần này, cô lại rúc vào ngực chúa tể: "Ngài không cần tôi xoa bụng nữa à?"
"Không, im đi, ngủ đi." Leonidovich Hopner lầu bầu, cô hít hà mùi cơ thể của Phạm Nhã, cô ôm chúa tể, cô gác hẳn chân lên người y: "Nãy ngươi làm máy massage bụng cho ta, giờ làm gối ôm."
Phạm Nhã vỗ nhẹ lên lưng Leonidovich Hopner, y nhắm mắt, họ không nói chuyện nữa, chỉ ôm nhau và lắng nghe tiếng thở của nhau, cảm nhận hơi ấm trên cơ thể đối phương.
Thỉnh thoảng, Leonidovich Hopner lại cục cựa mấy lần, như tìm tư thế thoải mái để ngủ, Phạm Nhã thì phải ráng gồng, nằm im re và giữ nguyên hiện trạng, hôm trước cũng y chang vậy, nhưng mà y thấy chẳng có tí gì là khó chịu hết.
Được vỗ một hồi, Leonidovich Hopner chìm vào giấc ngủ.
...
Đêm trôi qua nhanh, bình minh lại tới.
Leonidovich Hopner thức dậy, cô mở mắt, cô vẫn thấy Phạm Nhã đang ôm mình, nữ chúa ngẩn ngơ rồi cô bẹo má hắn: "Sao chưa đi nữa?"
"Chuẩn bị, tôi không muốn ngài thức dậy mà không thấy tôi đâu.

Đợi ngài dậy rồi tôi mới đi."
Phạm Nhã nói: "Nãy tôi làm đồ ăn rồi, tôi nấu lại món phở đấy, lần này có xương ống nên sẽ ngon, tôi có pha sẵn sữa cho bọn nhỏ, ngài đưa bình là bọn nó sẽ uống à, bình thường ngày tụi nó uống bốn bình, cơm nước thì ngài chịu khó kêu bên ngoài...!"
Leonidovich Hopner níu cổ Phạm Nhã, cô hôn lên má hắn: "Biết rồi, đi đi."
Phạm Nhã sờ lên mặt, cảm giác được đôi môi xinh của Leonidovich Hopner hôn khiến y ngẩn ngơ: "Cái nữa được không?"
"Không, phắn đi nào, ta không ra tiễn ngươi đâu."
Phạm Nhã gật đầu, y hôn lên tay của Leonidovich Hopner rồi bước ra ngoài, nữ chúa nằm nghiêng trên giường, cô ôm chiếc chăn còn vương hơi ấm của Phạm Nhã, đợi y đi rồi, cô mới lăn qua lăn lại trên giường, mặt cô đỏ như gấc vậy, cô lấy tay che mắt:
"Ngượng quá đi mất."
...
Phạm Nhã không ngồi Thuyền mà bay thẳng sang Lorencia Đệ Tam Vệ Thành, y đi rất kín, đáp xuống nóc Lord Castle, Phạm Nhã nhìn ngắm tòa Vệ Thành giao giữa Lorencia và Davias, với một đầu có mưa và một đầu thì có tuyết, nhà hàng đã mở cửa bán, khách buổi sáng không đông nhưng cũng khá đáng kể, y phát hiện, mô hình được chuộng nhất là nhà hàng Nhật.
Có lẽ do Lorencia Đệ Tam Vệ Thành giáp biển Atlans, dân họ quen ăn hải sản, mà nhà hàng Nhật của hệ thống Continental thì làm Sashimi, phù hợp với khẩu vị của họ, kế đó là nhà hàng Hoa Quốc, với phong vị đậm đà và đầy màu sắc, đây là một thái cực đối lập với phong cách ẩm thực Nhật.
Phạm Nhã bước xuống tầng của The Innovators, Thoth đã đợi sẵn, quân sư nhìn phó chủ tịch kỹ lắm, nhìn từ trên xuống dưới, gã nói: "Xong xuôi hết rồi hả?"
Phạm Nhã gật đầu: "Luna Lovegood làm gì ở bên này?"
Thoth trả lời: "Làm tình báo với Trang, nhưng mà cô ta cứ đòi về chỗ ngài Leonidovich Hopner, cô ta nói bị anh lừa."
"Cho cô ấy về Thành Trì Trung Tâm Davias đi, để cô ấy phụ ngài Leonidovich Hopner trông ba đứa trẻ của tôi, giờ chúng là con nuôi của ngài ấy, Luna Lovegood đã ẩn nấp ở Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành ba năm, cô ấy cũng mệt mỏi lắm rồi, cô ấy không phải là người của chúng ta, không cần thiết phải tận dụng cô ấy."
Thoth thở dài: "Tôi cũng không có ý vậy, nhưng mà...!ừm, nói chung là phải kéo cô ấy qua đây để bên kia anh có không gian riêng tư, thôi, không nói vụ này.
Có chuyện nữa rồi."
Quân sư dắt Nhã đi thăm quan tầng này, The Innovators đã giải tỏa hết cả tầng, kỹ thuật xây dựng của Mu Continel rất độc đáo, họ không cần cột chống mà vỏ ngoài của công trình cũng có chức năng trụ và chịu lực, kỹ thuật vật liệu và kết cấu của họ đạt tới mức thần kỳ, tầng này gần như thoáng, phòng ngủ của hội thì ở bên dưới khu căn hộ.
Sự trở về của Shaka de Virgo làm cho nhóm The Innovators vui mừng lắm, đặc biệt là Miharu, cô dõi mắt theo Phạm Nhã, nhưng mà cô cứ nghĩ tới mấy chuyện anh Tuân nói, lần xuyên không này, người chúa tể cho thấy một mặt tính cách rất khác của anh ta, Shaka de Virgo cũng có những sự bốc đồng và nguồn cơn thì là do một người phụ nữ.
Miharu không có muốn thừa nhận, nhưng sự thật là Shaka de Virgo có tình cảm với Leonidovich Hopner đã chẳng phải bí mật gì trong hội, họ không đem chuyện này ra bàn tán nhưng Miharu rất nhạy cảm, cô để ý thấy những người đổi mới luôn tìm cách lảng tránh những chủ đề có liên quan đến mối quan hệ giữa nữ chúa và phó chủ tịch.
Hơn nữa, Shaka de Virgo xong việc ở Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành rồi cũng không có về Lord Castle, mà trú lại biệt thự trắng, ở riêng với Leonidovich Hopner, những người đổi mới còn chừa không gian cho họ nữa, Thoth cắt hẳn liên lạc với phó chủ tịch, Miharu thông minh chứ, cô ngồi suy nghĩ từ từ cũng ra vấn đề.
Cô gái Nhật siêu dễ thương buồn trong lòng nhưng cô không nói ra, trông cứ u uất.

Phạm Nhã chào mọi người rồi bắt đầu vào việc, đầu tiên là phải nắm hết diễn biến quan trọng mấy ngày nay, nhiều chuyện xảy ra lắm.
Thoth đập một sấp hồ sơ xuống bàn, gã quân sư nói: "Anh muốn tự đọc hay để tôi tóm tắt."
Phạm Nhã bóp trán: "Anh tóm tắt đi."
Thoth kéo ghế, ngồi xuống: "Nhà Hale cạnh tranh bằng giá với chúng ta, họ sở hữu nhiều nhà hàng trong tòa thành, tuy có Hiệp Ước quy định về luật cạnh tranh nhưng họ lách bằng cách điều chỉnh giá của hàng loạt nhà hàng, họ cũng tác động các nhà hàng khác hạ giá xuống sát mức tối thiểu cho phép, giờ Continental đang là phân khúc cao cấp rồi."
Phạm Nhã gật đầu, y hiểu vấn đề.
Anh Tuân đã từng dạy y về luật cạnh tranh, luật này điều chỉnh các vấn đề liên quan đến cạnh tranh, những đạo luật này khuyến khích hoặc tìm cách duy trì thị trường cạnh tranh bằng cách quy định hành vi chống cạnh tranh không lành mạnh của các công ty, đơn giản như việc cạnh tranh bằng giá.
Cạnh tranh bằng giá là kiểu cạnh tranh khốc liệt nhất mà các chủ thể kinh tế có nguồn lực tài chính khổng lồ có thể áp dụng để loại bỏ đối thủ yếu hơn, anh Tuân từng ví von, việc này giống như một tên khổng lồ tự cứa cổ để máu mình chảy ra dìm chết hết những đứa tí hon vậy.
Việc giảm giá thành sản phẩm hoặc dịch vụ có thể thu hút khách hàng, mà để tìm lại ưu thế về giá trước đối thủ, những doanh nghiệp khác cũng sẽ thi nhau hạ giá thành xuống, nếu không họ sẽ chẳng bán được hàng, họ sẽ cùng nhau gồng lỗ và bên nào kiệt quệ trước thì chết.
Để bảo vệ các chủ thể kinh tế không có nhiều nguồn lực tài chính, luật cạnh tranh được ban hành, những nhà làm luật sẽ tìm cách giới hạn các hành vi cạnh tranh kiểu không lành mạnh như thế này, MU Continel là một xã hội pháp trị, trình độ lập pháp của họ rất cao, để nền tế có thể phát triển thì luật cạnh tranh cũng ra đời như một lẽ tất yếu.
Nhà Hale lách việc này bằng cách sử dụng nguồn lực của mình để hạ giá bán của hàng loạt nhà hàng xuống tiệm cận mức tối thiểu đó, về mặt pháp lý thì họ không sai, họ gần như thao túng giá trị trường rồi, hệ thống Continental đang đứng ở ngưỡng giá cao nhất trong ngành ăn uống ở Lorencia Đệ Tam Vệ Thành.
Phạm Nhã hỏi: "Có biện pháp chưa?"
Thoth gật đầu: "Không cạnh tranh bằng giá, cạnh tranh bằng chất lượng.
Họ đã ép chúng ta vào phân khúc hàng xa xỉ thì chúng ta đánh phân khúc này luôn, muốn tạo ra sản phẩm xa xỉ thì cần chi tiền cho quảng cáo, tôi định nói với anh, chúng ta có thể để cho nhà Evergreen làm cổ đông, họ có hệ thống truyền thông rất mạnh, chúng ta có thể thu hút khách hàng từ các tòa Vệ Thành khác đến đây ăn."
Phạm Nhã cân nhắc rồi trả lời: "Được, ngoài việc này ra, họ còn làm gì nữa không?"
Thoth chau mày: "Có một việc nhưng chưa rõ ràng lắm, nhà Hale mua một số tòa nhà cho thuê ở đây, tôi nghĩ, họ sẽ hút luôn cả người xuyên không từ Lord Castle qua đó ở nhưng mà họ chưa có động thái gì mới."
Phạm Nhã bóp trán: "Họ muốn chia rẽ chúng ta sao?"
Thoth thở dài: "Có thể, hiện tại, nhiều thế lực bản địa đã bắt đầu hăm he muốn thò vòi đến tận Địa Cầu, họ mua chuộc người xuyên không bằng rất nhiều cách, ở Địa Cầu, họ cần thông tin, thế giới của chúng ta cũng có những thứ hấp dẫn họ, đặc biệt là con người.
Nếu như cộng đồng của chúng ta được đảm bảo đủ quyền như dân bản địa, chúng ta sẽ trở thành một lực lượng xã hội ở MU Continel."
"Lực lượng này rất đáng gờm, hiện tại chúng ta là những người có sức ảnh hưởng lớn nhất, nhưng dân bản địa có cách để thỏa mãn nhiều yêu cầu của người xuyên không hơn The Innovators, họ còn có thể móc nối với giới cầm quyền ở Địa Cầu nữa, chính những người Địa Cầu có lẽ cũng muốn giảm sức ảnh hưởng của chúng ta, họ sẽ bắt tay nhau."
Phạm Nhã chau mày: "Anh thử điều tra xem có quỹ từ thiện hay tổ chức phi lợi nhuận nào mới được thành lập không, chủ tịch nói với tôi, quỹ từ thiện và các tổ chức phi lợi nhuận là vũ khí tối thượng của các doanh nghiệp.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.