Vinh Quang Chúa Tể

Chương 113: Ba Đứa Trẻ Của Hy Vọng






160:00:00
Tám giờ tối, giờ nhiệm vụ thứ bảy.
Công tác cứu hộ diễn ra ở Noria và Lorencia chưa dừng lại nhưng ở Davias, hầu hết các Walker đã rút trở về Thành Trì Trung Tâm, những người lý trí hiểu rằng người bình thường không thể sinh tồn được giữa khí hậu khắc nghiệt của vùng đất lạnh giá này, lực lượng hỗ trợ được Jacqueline mời đến cũng trở về các Tòa Tháp của họ.
Chỉ có các Innovator thì vẫn đang miệt mài ở ngoài vùng hoang dã, nỗ lực tìm kiếm những người còn sống; Katie làm công tác thống kê, có hai mươi lăm ngàn người Châu Á được cứu sống hiện đang trú ở trong các nhà thờ lớn hoặc được chữa trị trong bệnh viện, hơn hai trăm người chết trên chiếc thuyền màu hồng khi được vận chuyển về Thành Trì Trung Tâm, hơn một trăm người khác, chết tại Thành Trì Trung Tâm, trên đường đến bệnh viện, họ không cầm cự được.
...
Trong đêm đen vô tận, một chiếc thuyền hồng sáng rực, lầm lũi bay trong gió tuyết thét gào.
Một người phụ nữ đứng ở đầu thuyền, phía sau cô là một vị tổng lãnh thiên thần có tới sáu chiếc cánh đang cầm một cây gậy phép, tỏa ra ánh sáng chói mắt như muốn xé tan màn đêm.
Trang, cô gái có đôi mắt buồn giấu phía sau chiếc mặt nạ đỏ đã tiễn đưa hơn hai trăm người, họ lìa đời, kết thúc mạng sống trong vòng tay của cô.
Trang ôm lấy từng người, cô nhớ rất rõ khuôn mặt của họ, có những người đàn ông, đàn bà, trẻ con và cả người già, họ đến từ nhiều quốc gia khác nhau, cũng có Đại Việt.
Aegis Hopner lặng nhìn nàng thơ của anh ta, lúc ban đầu cô ấy còn khóc nấc, nghẹn ngào, chỉ vài giờ trôi qua, cô đã có thể ngồi và viết giúp họ những lời nhắn gửi cuối cùng cho người thân ở Địa Cầu, hoặc lắng nghe họ trăn trối, cô gái này đã mạnh mẽ hơn nhiều lắm, chỉ trong có vài giờ thôi mà cô như lột xác.
Nguyên lão thấy nhói ở trong tim mình.
Thuyền hồng của họ vẫn đang làm công tác cung ứng lương thực, vào và ra Thành Trì Trung Tâm liên tục.
Trang mắt buồn đang đứng ở mũi thuyền, Aegis Hopner triệu hồi một cây gậy phép rất đẹp, cũng có một quả cầu thủy tinh phát sáng đến lóa cả mắt để soi rọi đêm đen, cô gái mắt buồn nhìn màn đêm vô tận không thấy được năm ngón tay, cô thở dài, cô đã từng ở trong màn đêm như vậy.
Khi đó đội thợ săn không chỉ có bốn người, họ đến đây và có mang theo lều bạt, họ tổ chức và phân công nhau, người canh gác, người nghỉ ngơi; khi lũ Hound ập đến tấn công, họ vừa chống trả vừa chạy trốn đến tận sáng mới gặp được Shaka de Virgo và Katie, lúc đó chỉ còn có bốn người.
Khi đó, cô tưởng mình sẽ chết, Trang mắt buồn có nỗi ám ảnh với nơi này, cô không thể ngờ được sẽ có ngày mình chủ động xông vào nơi này để cứu những người khác.
Trang sợ chứ, nhưng hơn cả nỗi sợ, cô muốn cứu người.

"Trong mắt ta, em là một người hùng, em chỉ là một người bình thường nhưng khi những kẻ phi thường đã trở về nơi an toàn, em vẫn ở đây cùng với các đồng đội của mình."
Aegis Hopner bước tới gần, Nguyên lão thì thầm bằng tiếng Việt, sau nỗ lực cho Katie và Trang học tập cổ ngữ Rune mà không đem đến kết quả khả quan, vị phù thủy này đã quyết định sẽ học tiếng Việt.
Trang mắt buồn nói: "Cảm ơn ngài, nhưng em không phải là người hùng.
Em chỉ là, một người đổi mới, đang làm công việc của mình thôi."
"Trang à..
"
"Vâng?"
Aegis Hopner mỉm cười: "Ta yêu em."
"...!vâng."
...!
Một chiếc thuyền khác của Thoth và Anubis cũng đang bay ở trong đêm đen, người phụ nữ Ai Cập có một chiếc gậy khá giống với Chien the Great, nó không tốt bằng cây gậy nhân sư của cô nhưng có thể giúp cô soi rọi màn đêm được, Thoth đang kiểm kê lại hàng hóa, họ đang tiến đến một nhà thờ, ở nơi đó có đến một trăm năm mươi người cần thức ăn và nhu yếu phẩm.
Trong tổ chức The Innovators, quan hệ giữa Thoth và Anubis khá kỳ lạ, về ý nghĩ nào đó thì họ là chủ tớ nhưng Anubis luôn luôn đối xử ngang hàng với Thoth, cô ta dốc hết những gì mình có cho Thoth nhưng đồng thời, họ lại không có mấy khi nói chuyện với nhau, không tỏ ra quá thân thiết.
Chien the Great, còn nói chuyện với Anubis nhiều hơn Thoth.
Trong quá trình thực hiện nhiệm vụ lần này, Anubis và Thoth, lần đầu có những cuộc hội thoại dài, họ giống như hai người bạn, hai người trí thức trưởng thành, đang giao lưu với nhau.
Anubis hỏi: "Anh đoán được nguyên nhân của việc này phải không?"
Thoth gật đầu.
Anubis nói: "Tôi cũng đoán được, lần trước, khi người đó đến Địa Cầu, quy tắc dịch chuyển đã rất lạ, bình thường tôi không có cảm giác rõ rệt về thời gian như vậy."
Thoth thở dài: "Đây là một bí mật của The Innovators, là bí mật của tất cả chúng ta."
Anubis ngồi xuống, người phụ nữ Ai Cập này gỡ cái mũ giáp, cô thở một hơi: "Bí quá, giờ mới dễ thở, anh nói tiếp đi, tôi đồng ý với điều này nhưng tôi vẫn muốn lắng nghe suy nghĩ của anh."
Thoth trả lời: "Có thể kết luận người đứng phía sau, thúc đẩy quy tắc này là Hion, anh ta dịch chuyển người Địa Cầu đến MU Continel với một mục đích gì đó, tạm chưa biết, không có thông tin.

Nhưng anh ta không thể làm việc này một mình mà phải có một thế lực, một nhóm như The Innovators của chúng ta vậy."
"Ứng dụng tán gẫu của anh ta có kho dữ liệu của người xuyên không, đây là bằng chứng rõ ràng nhất.
Như vậy anh ta và tổ chức của mình cũng có cách kiểm tra được sự biến động của quy tắc, biết về đợt dịch chuyển lần thứ tư này, thậm chí có thể nắm được danh sách người xuyên không."
"Lần xuyên không này là bất thường, tôi đoán Hion sẽ không ngờ được, anh ta cũng là người Địa Cầu, anh ta sẽ tìm cách hỗ trợ.
Jacqueline không tự nhiên trợ giúp chúng ta, tôi đoán, Jacqueline nhận được lời nhờ vả của Hion, cô ta là một thành viên trong tổ chức của Hion.
Vì lý do nào đó, anh ta không thể ra mặt được nên nhờ Jacqueline giúp chúng ta và các Walker."
Anubis gật đầu, Thoth vẫn chưa nói thẳng vào trọng tâm, đây là thói quen của mấy gã quân sư, thường hay trình bày vấn đề một cách dài dòng nhưng cô ta rất kiên nhẫn để nghe.
Thoth nói tiếp: "Từ thái độ của Hion, có thể thấy anh ta là người lạnh lùng nhưng cũng thật sự quan đến sự tồn vong của cộng đồng người xuyên không.
Tổ chức của anh ta và chính bản thân anh ta nếu đã biết về sự biến động của quy tắc dịch chuyển, họ phải điều tra cho ra lẽ."
"Mà." Thoth thở dài: "Tôi không biết ở trên đời này có bao nhiêu người mạnh mẽ như vị kia nhưng hẳn là không nhiều đâu.
Tổ chức của chúng ta có dây mơ rễ má rất đậm với ngài ấy, chúng ta chịu ơn nghĩa của ngài ấy quá nhiều, chưa kể Shaka de Virgo còn là người nhận ban ân, như học trò của ngài ấy."
"Ngài ấy sẽ bị hoài nghi, nếu như sự thật này bị phanh phui, bị tiết lộ, chúng ta và cả ngài ấy sẽ bị đặt ở thế đối đầu với Hion và tổ chức của anh ta, thậm chí, ở thế đối đầu với tất cả các gia đình quyến thuộc của những người đã ngã xuống ngày hôm nay trên đất MU Continel.
Đây sẽ là vết nhơ của The Innovators, một vết nhơ không bao giờ có thể gột rữa được."
Anubis hỏi: "Anh cho rằng đây là lỗi của ngài ấy sao?"
Thoth lắc đầu: "Tôi cho rằng, sự có mặt của ngài ấy trong khi quy tắc dịch chuyển đang hoạt động đã tạo ra...!một trục trặc nào đó trong hệ thống của nó, khiến nó phải kích hoạt việc dịch chuyển một cách bất thình lình.
Việc này nằm ngoài mong muốn của ngài ấy, thậm chí có thể, nằm ngoài phạm vi biết hoặc phải biết của ngài ấy."
"Tuy nhiên, lỗi hay không phải lỗi đã chẳng còn quan trọng nữa, không một tòa án hay cơ quan tư pháp nào biện giải được trường hợp này, vì pháp luật cần bằng chứng, không có bằng chứng nào chứng minh ngài ấy vô tình hay cố ý tạo ra trục trặc trong hệ thống của quy tắc dịch chuyển."
"Nếu không có bằng chứng, người ta sẽ căn cứ vào hành vi, vào mối quan hệ giữa nguyên nhân và kết quả, những thiệt hại này xuất phát từ nguyên nhân nào, do đâu mà ra?"
"Ngài ấy đến Địa Cầu là để giúp chúng ta, ngài ấy hành động với một thiện ý và chúng ta thì hồ hởi chấp nhận thiện ý của ngài ấy...!nếu nói là có lỗi, thì tất cả chúng ta đều có lỗi, xa hơn một tí, truy về đầu nguồn, nguyên nhân của tất cả đều bắt đầu từ trận chiến giữa chúng ta và Alphonso, dẫn đến kết quả hiện tại...!"
Anubis thở dài: "Tôi hiểu chứ, lúc chiến đấu với đội thám hiểm của Alphonso, tôi cũng là một người tham gia ở trong đó."
Thoth nói tiếp: "...!thế giới luôn cần tìm cho ra người chịu trách nhiệm, người đó có thể là bất kỳ ai nhưng không thể nào là chúng ta được, không thể, tuyệt đối không thể."
"Vì chúng ta, hay vì cả thế giới, điều đó cũng không thể."
...
Trong màn đêm, có ba người đang bay, còn một người thì chạy ở trên tuyết, chính là Chien the Great, Shen Long, Hoàng và Rengoku Kyojuro, gã phù thủy Hoa Quốc giục cây gậy phát sáng hết cỡ để soi đường cho cả bốn người, màn đêm tối tăm không có một chút ánh sáng, trăng trên cao cũng bị mây che khuất, họ không có siêu giác quan như chúa tể, chẳng thể nhìn rõ trong bóng tối được.
Miharu truyền tin: "Hướng 10 giờ, bảy cây số."
Bốn người chuyển hướng, chạy qua đó, vài phút sau họ đã đến nơi, một bầy Hound đang ăn thịt vài người Địa Cầu, những người này mặc đồ rất dày, xem chừng khi dịch chuyển thì họ cũng đang ở một vùng lạnh, khi sang đây họ trụ được lâu ngoài tuyết, nhưng lại quá xui xẻo khi bị đưa đến một chỗ cách xa nhà thờ.
"Đi thôi."
Shen Long nói rồi bay đi một hướng khác, những người còn lại trầm lặng, đi theo sau.
Trong đêm, đã lần thứ mười mấy mà Miharu truyền tin cho họ, nhưng lần nào cũng vậy, họ luôn đến muộn.
Họ đã trơ lỳ ra với nỗi thất vọng rồi.
Kể cả Miharu, người ngồi trong Gundam Exia cũng chẳng có hy vọng nữa, cô ta chỉ làm công việc của mình một cách máy móc, tìm, rồi báo vị trí, lập đi lập lại như vậy.
...
Shaka de Virgo thúc ngựa chạy ở trong gió tuyết, trong đêm chỉ có ánh sáng từ ngọn lửa vàng trong đôi mắt và trên bốn vó của Tận Thế Hắc Mã nhưng vị chúa tể có siêu giác quan, có thể nhìn rõ được trong bóng tối vẫn có thể chứng kiến cảnh điêu linh ở vùng hoang dã, giống với nhóm 2, y đã đến rất nhiều chỗ có âm thanh nhưng đều chậm một bước.
Chúa tể trầm mặc nhưng y không nản lòng, y vẫn kiên trì, cưỡi ngựa chạy băng băng ở trong đêm, đi đến bất kỳ nơi nào có dấu hiệu của sự sống.
Ngoài vùng hoang dã Davias không chỉ có lũ Hound, thỉnh thoảng y còn bắt gặp những con quái vật trông như tinh tinh màu trắng, có sừng, chúng tấn công bằng cách vò tuyết và ném, cục tuyết ở trong tay chúng như biến thành những viên đạn, Shaka de Virgo gọi chúng là Yeti.
Có những sinh vật màu xanh dương mà y không rõ phải mô tả chúng thế nào, chúng đi bằng hai chi sau như động vật linh trưởng nhưng chúng có tới bốn cánh tay, mỗi cánh tay đều có gắn một lưỡi kiếm thật dài, chúng cũng không có đầu, phần đầu là cái miệng của chúng, còn mắt và mũi của chúng thì mọc trên ngực, Shaka de Virgo gọi chúng là Assassin
Có những sinh vật nhìn hệt như con người, là người phụ nữ, rất đẹp, không có chân, mà chỉ có cơ thể và hai tay, mặc một thứ như đầm, bay lơ lửng ở trong gió tuyết, nở những nụ cười rợn tai như hồn ma bóng quế, những sinh vật này còn mạnh hơn lũ Bahamut ở biển Atlans, chúng tấn công bằng cách tạo ra những mũi tên băng trong không khí, bắn vào kẻ thù.
Shaka de Virgo đã va chạm và đã giết hơn sáu sinh vật như vậy, khi chúng chết, thân xác chúng rã ra thành băng và tuyết, y gọi những sinh vật này là Snow Queen.
Chúa tể đã đi quá sâu vào trong vùng hoang dã, ở nơi này, không chỉ còn là nguy hiểm, mà là cực kỳ nguy hiểm, đến cả những người mới bước vào con đường cũng có khả năng bị lũ tạo vật ở nơi này giết chết, nói gì đến người bình thường.
Chúa tể đã đi mà không suy nghĩ, y cứ thế mà đi thôi, nhưng khi lũ quái vật xuất hiện ngày một nhiều, và cũng mạnh mẽ hơn, y thấy mình cần phải trở về rồi, dù có thất vọng cỡ nào thì y cũng biết mình đang làm một chuyện vô ích.
Trở về thôi? Còn gì nữa đâu mà tìm?
Chúa tể thở dài, y định quay ngựa đi thì nghe thấy tiếng hít thở, là tiếng hít thở của con người.
Shaka de Virgo ngạc nhiên, y phóng ngựa như điên để chạy tới nơi đó.
Đến nơi, chúa tể hít sâu, kinh ngạc với điều mà mình đang chứng kiến trước mắt.

Ba đứa trẻ, tuổi chừng sáu, bảy đang nằm co rúc vào nhau, một Snow Queen đang bảo vệ chúng!
Phải, là bảo vệ, Snow Queen này ôm chúng vào trong lòng mình như người mẹ ôm những đứa con thơ, nó sử dụng một sức mạnh diệu kỳ nào đó để sưởi ấm cho lũ trẻ, nó cũng tấn công bất kỳ con Hound, Yeti, Assassin hay Snow Queen khác nào tới gần mình.
Nó đã bị thương, chúa tể nhận ra phần lưng của nó có những vết chém rất sâu, những kẽ nứt cũng hiện lên từ vết chém, y hiểu, Snow Queen này sắp chết, nó sắp bị tan rã.
Nhưng dù vậy, nó vẫn ôm lấy ba đứa trẻ và bảo vệ cho chúng!
Những đứa trẻ đã ngủ rất say nhưng Shaka de Virgo vẫn nghe được tiếng hít thở và nhịp đập từ trái tim của chúng, chúng còn sống, chỉ kiệt sức mà thôi.
Snow Queen không biết nói, nó chỉ có thể phát ra âm thanh rợn tai, nghe như cười, như điệu cười của hồn ma bóng quế.
Nhưng chẳng hiểu sao, chúa tể lại nghe thấy, lúc này nó đang vỗ về những đứa trẻ, như người mẹ ru con.
Chúa tể ngơ ngác.
Snow Queen im lặng khi y đến gần nó, con quái vật của vùng hoang dã Davias ngẩng đầu nhìn vị chúa tể cưỡi trên yên ngựa.
"Ngươi, đang bảo vệ cho chúng sao?"
Shaka de Virgo hỏi.
Snow Queen không có trả lời, cũng có thể nó không hiểu được, nó có bề ngoài như một người phụ nữ đẹp nhưng nó chỉ là một tạo vật không có trí tuệ, là một con quái vật của băng tuyết.
Cơ thể của Snow Queen rạn nứt từ từ, đột nhiên, gương mặt đẹp đẽ của nó nặn ra một nụ cười, nó cười với chúa tể nhưng lại không phát ra những tiếng động ghê hồn của nó.
Cuối cùng, nó rã ra thành băng và tuyết.
Chúa tể im lặng, y lại gần ba đứa trẻ, ôm chúng vào lòng rồi leo lên yên ngựa, rời khỏi nơi này.
Trong gió tuyết và màn đêm, chúa tể cuỡi ngựa, ôm những đứa trẻ lạ mặt, trong lòng của y cứ hiện lên nụ cười của Snow Queen.
Đây là sự mặc khải nào đó của Vinh Quang sao?
Vinh Quang, Vinh Quang...!
Ta phải làm gì?
Ta cần phải làm gì?
Nếu như tất cả mọi chuyện đang xảy ra đều nằm trong kế hoạch vĩ đại của Vinh Quang, đều là sự sắp đặt của Vinh Quang, vậy thì ta, trong kế hoạch đó, là ai, ta cần phải làm gì? Vì sao Vinh Quang lại tàn nhẫn với chúng ta, với ta như vậy?
Shaka de Virgo gào thét, phóng ngựa, bay giữa màn đêm, mang theo ba đứa trẻ của hy vọng....



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.