Vĩnh Hằng Trấn Thủ Nhân

Chương 297: Bộ da thần bí




Bên trong Bí Cảnh là một mảnh thế ngoại đào nguyên, có thể gọi là như vậy, đương nhiên cũng có thể gọi nơi đây là một loại dị không gian, một loại hình động thiên phúc địa.
Cây cối nơi này cao ngập trời, từng cây đều phải cao tới hàng trăm mét, thấp nhất cũng có tới chục mét. Cây cối trăm người ôm không xuể, thật khó mà tưởng tượng được trên mặt trăng lại tồn tại một loại bí cảnh như này.
Trần Ngọc Lâm lúc này đang ẩn nấp ở trong một cái gốc cây, hắn rốt cuộc hiểu được tại sao Mộ Dung Nguyệt lại muốn hắn tiến vào trong Bí Cảnh này, mặc dù Bí Cảnh này chủ yếu cung cấp cho tu sĩ trong khoảng Ngũ Phẩm Đạp Luân tiến vào tìm kiếm cơ duyên.
"Con mợ nó, con khôi lỗi đáng băm ngàn thây, Hệ Thống chết tiệt."
Trần Ngọc Lâm rủa thầm, con khôi lỗi này vừa mới tiến vào bên trong chưa đầy năm phút đã đem một con hung thú dụ tới nơi. Còn Hệ Thống.. ừm, thực ra nó không làm gì nên tội, nhưng mà cứ chửi cho sướng miệng trước cái đã.
Hệ Thống im phăng phắc, thi thoảng truyền ra vài tràng cười man rợ khiến cho Trần Ngọc Lâm lạnh cả sống lưng.
Dù sao, hắn cũng rốt cuộc nhận ra: Mộ Dung Nguyệt không có nói dối.
Con hung thú này trông giống hệt như con lợn lòi hoang dã với cặp răng nanh sắc nhọn. Tu vi của nó cũng chỉ khoảng Nhất Phẩm Ma Thú. Gần như không khác bất cứ một chi tiết nào, chỉ trừ duy nhất một chi tiết.
Kích cỡ của nó: Cao ít nhất 40 mét, dài gần trăm mét. Nếu con lợn lòi này sống bên trong kỉ Jura nó sẽ là bá chủ, áp đảo hoàn toàn khủng long bạo chúa.
"Thế quái nào trên cõi đời này lại tồn tại một con lợn lòi cao 40 mét? Thật không khoa học."
Trần Ngọc Lâm cằn nhằn. Tuy nhiên kiến thức sinh vật học của hắn đủ hiểu con lợn lòi này hoàn toàn không phải loại đột biến, cũng chẳng phải ma thú dị huyết, hoặc dị chủng hồng hoang thái cổ gì hết, mà là một sinh vật thông thường.
Một con muỗi to ngang con người. Một con gián cũng lớn gấp đôi gấp ba hắn. Không ngạc nhiên nơi này là thí luyện cho Ngũ Phẩm tu vi.
Con lợn lòi này nặng dễ cả trăm tấn, bị một con này giẫm lên thì dù là Ngũ Phẩm Đạp Luân cũng không tốt. Càng huống hồ đây chỉ là một con chưa thực sự trưởng thành.
Trần Ngọc Lâm ngẩng đầu lên bầu trời, như thể chứng minh cho câu hắn nói, một sợi lông chim dài 4 mét rơi từ bầu trời xuống, cùng lúc đó một con chim mang theo sấm chớp giữa những sợi lông sà xuống, chộp lấy con lợn lòi mang đi.
Nhị Phẩm ma thú sơ kỳ Chim Sấm, ở Trái Đất kích cỡ sải cánh của nó khoảng 6 mét, ưa thích sinh sống tại Châu Mỹ, ở nơi này sải cánh của nó dài tới 150 mét. Hơn nữa, móng vuốt của nó còn mang theo sấm chớp, trong nháy mắt giật bất tỉnh con lợn lòi kia.
"Chà, không thể dùng Arch Ville với nó được."
Trần Ngọc Lâm suy nghĩ, kích cỡ thế kia thì Arch Ville sẽ phải mất cả ngày trời mới có thể dùng "Ám Ảnh" để đoạt lấy quyền khống chế. Đây đã không còn là vấn đề về cảnh giới nữa, mà đã trở thành vấn đề về số lượng.
Có đôi lúc, lượng biến sẽ tạo ra chất biến. Hơn nữa, rất khó để khống chế được một sinh vật cỡ lớn như vậy im lặng trong một ngày được.
༄༂ Kí Chủ dự tính bắt giữ một con bằng "Ám Ảnh"?.༂࿐
Hệ Thống dò hỏi:
༄༂ Cũng không phải không thể. Tuy nhiên sinh vật nơi này không thể đem ra ngoài, một khi ra ngoài, sự khác biệt giữa 2 chiều không gian sẽ lập tức khiến cho chúng máu huyết chảy ngược, thất khiếu đổ máu mà chết.༂࿐
༄༂ Hơn nữa, để có thể thuần phục một con cỡ con chim sấm kia, không có 3 ngày là không được.༂࿐
"Ừm."
Trần Ngọc Lâm gật đầu công nhận, cùng lúc con khôi lỗi điên rồ kia đã quay trở về. Lần trước nó quay trở về là nó mang theo con lợn lòi to gấp năm mười lần con khủng long, lần này là cái gì vậy?
Chỉ thấy, đằng sau đang rượt đuổi con người que kia là một sinh vật trông giống như chó, nhưng trên mình nó lại có vằn của hổ. Trần Ngọc Lâm nhận ra đây là một con hổ Tasmania, hiện đã tuyệt chủng ngoài tự nhiên và chỉ được giữ lại như một thú vui chơi của các gia đình Tu Luyện giới.
Con hổ Tasmania này cao khoảng 40 mét, dài chừng 80 mét. Nó rống lớn một tiếng, tốc độ dễ có thể đạt tới vài trăm cây số một giờ, móng vuốt mang theo sắc hỏa vờn quanh thiêu đỏ rụi vùng đất.
Đột nhiên con người que nhấp nháy vài cái rồi biến mất, lúc quay trở lại đã bám chặt lấy đầu hắn. Lập tức, con hổ Tasmania nhìn chằm chằm vào hắn, rồi nó rống lớn một tiếng, mùi thối hoắc tràn ra từ trong mõm nó khiến Trần Ngọc Lâm chau mày.
"Tâm Âm..."
Hắn giơ một chân về sau, niệm phép:
"Vọng Tưởng."
Một luồng khói bốc lên trên vai hắn, thế rồi một cánh tay hơi mờ ảo màu đỏ nâu bao phủ bởi các mạch máu đỏ rực xuất hiện trên vai hắn, cánh tay này vừa xuất hiện, kéo dài ra, bắn thẳng về phía ngực dưỡi của con hổ Tasmania.
Con hổ hoàn toàn không quan tâm tới cánh tay, để mặc cho nó chạm vào dưới ngực. Rõ ràng, nếu là so sánh với kích cỡ một người thì cánh tay này có lẽ chỉ tính là sợi dây thừng. Hơn nữa, con hổ Tasmania này cũng tính là mạnh mẽ, tu vi lên tới Nhất Phẩm Ma Thú đỉnh phong.
Trong này đã là rất cao rồi. Hơn nữa, lượng biến sinh ra chất biến, có lẽ đủ đánh nhau với Tứ Phẩm tu sĩ, thậm chí Ngũ Phẩm Đạp Luân hơi sơ sẩy cũng khả năng phải nuốt hận trước nó.
Tâm Âm Vọng Tưởng vừa lao tới, chạm nhẹ vào ngực con thú, lập tức rút trở về. Con hổ Tasmania nghi hoặc nhìn hắn, kế đấy nó cong người, hai đùi cơ bắp toàn bộ phồng lên. Trần Ngọc Lâm nhìn qua quá nhiều cảnh con mèo hắn nuôi cong người nhảy lên cào vào mặt hắn để biết con hổ Tasmania chuẩn bị làm gì.
Lập tức, hắn cảm giác linh lực toàn thân bị rút cạn 4 phần 5, trong nháy mắt mệt mỏi vô cùng. Hầu hết lượng linh lực đều tràn qua cánh tay Tâm Âm Vọng Ảo, thứ đang nhanh chóng tạo thành một trái tim khổng lồ cao phải ngang người hắn, vẫn còn đang đập.
Đây là trái tim con hổ Tasmania, hoặc là một bản sao linh lực của nó. Không nghĩ tới trái tim cũng to như thế.
Trần Ngọc Lâm lạnh lùng rút đao ra, Yểm Đao vung lên chém một cú, lập tức trái tim hư hư thực thực đứt làm đôi, máu văng tung tóe, chảy ồ ạt ra ngoài. Trái tim linh lực ở trước mặt hắn dù đã bị chém làm đôi, tuy nhiên vẫn còn đập vài nhịp trước khi chính thức ngưng đập.
Cùng lúc, con hổ Tasmania trước mặt hắn đang lao tới đột nhiên mất đà, ngã dúi về phía mặt đất. Nó nhỏm dậy rên ư ử vài cái trước khi hộc máu ra đằng mồm mà chết.
Trần Ngọc Lâm nhìn qua con hổ, chỉ là Nhất Phẩm Ma Thú đỉnh mà một lần sử dụng Tâm Âm Vọng Ảo đã tốn của hắn 4/5 lượng linh lực. Cần biết để giết chết một đối thủ Tứ Phẩm Hậu Kỳ thông thường hắn chỉ tốn khoảng một nửa lượng đó mà thôi. Đương nhiên còn tùy là đối thủ loại nào nữa.
Hơn nữa, cái Hệ Thống chết toi kia tính điểm Vận Mệnh theo tu vi không theo lực chiến chân thật cho nên hắn chỉ được 1 điểm Vận Mệnh.
"Hệ Thống, ta tưởng ngươi nói nói này là nơi dành cho động vật bản địa mặt trăng cư trú mà. Tại sao lại có mấy con động vật Trái Đất tới đây?"
Trần Ngọc Lâm hỏi. Từ con lợn lòi cho tới con chim sấm lẫn con hổ Tasmania đều là động vật Trái Đất không sai được. Hệ Thống đáp:
༄༂ Nhân giống, vận chuyển di cư, chỉnh sửa gen. Còn nhớ con Thú Ăn Xác không?.༂࿐
Trần Ngọc Lâm gật đầu, Thú Ăn Xác trong Đại Hội Tu Luyện giả sau khi bị hắn thu phục bởi "Ám Ảnh" của Arch Ville đã được hắn cho tiến hóa thành Bách Diện Thú, một loại thú cực kỳ quý hiếm. Tuy nhiên xét tình hình hiện tại, Bách Diện Thú có thể nói là hơi bị đè nén một chút.
Dù sao, nó cũng chỉ có Tứ Phẩm tu vi. Chiến đấu cùng đám khổng lồ này có lẽ không nói bị đè chết, nhưng chắc chắn không khá giả được.
Trần Ngọc Lâm thu hồi xác của con hổ Tasmania. Có hàng trăm tấn thịt như vậy hắn có thể dễ dàng để cho toàn bộ đám Ma Thử tiến hành thức tỉnh khỏi giấc ngủ đông, có được một bữa ăn thịnh soạn.
Bầy Ma Thử hiện tại đã đạt tới 2500 con, sau 2 tháng hẳn là có thể bồi dưỡng quá vạn. Đến lúc đấy hắn liền không quá e ngại Ngũ Phẩm nữa, cũng coi như là có thêm một loại thủ đoạn.
Chợt, Trần Ngọc Lâm nhìn lướt qua một khoảng rừng cây, hắn cau mày đi lên trước. Dự cảm trong người hắn khiến cho toàn bộ lông tóc của hắn dựng thẳng đứng lên trên, một loại cảm giác lạnh lẽo khó có thể hiểu được truyền ra từ trong người hắn.
Trước mặt hắn là một cái xác của một con bọ cánh cứng, có thể gọi như vậy, hoặc nên nói là da đã lột bị khô cong. Tuy nhiên con bọ cánh cứng này cùng với người rất tương tự, 4 tay, hai chân khổng lồ, một cái đuôi. Cái đầu dường như mọc ra một cái sừng khổng lồ.
Nhìn kiểu gì cũng là bộ da được lột của một con bọ hình người.
Giám Định:
[Không thể Giám Định]
[Không thể Giám Định]
[Không thể Giám Định]
"..........."
Thông tin này khiến cho Trần Ngọc Lâm phải nhíu mày suy nghĩ. Trước nay hắn chỉ gặp qua vài trường hợp không thể giám định như vậy, và đó là một vụ liên quan tới hai con Zergling hắn vô tình bắt gặp trong một khu rừng ở Lào.
Rốt cuộc là như thế nào?
Hơn nữa, bộ da khô này nhìn qua vẫn còn một chút nước nhờn đọng dưới đáy, rõ ràng mới lột không quá vài ngày. Dựa theo độ cứng và độ dai, sinh vật này tuyệt không phải là Ngũ Phẩm Ma Thú.
Có lẽ chỉ là Tứ Phẩm Ma Thú. Cũng không rõ mấy phẩm.
Dù thế, chỉ cần nhìn qua bộ da này cũng khiến cho hắn trở nên hốt hoảng. Đây không giống như là hắn sợ hãi bộ da này vì hắn nhìn qua chỗ khác thì không vấn đề gì, mà quay đầu nhìn liền cảm giác rợn người.
Hẳn là một loại tác động nhận thức tạo ra sự sợ hãi.
Điều này giải thích một chút tại sao quanh đây không có côn trùng nào mò tới ăn bộ da này. Đối với lũ côn trùng, bộ da một con dao động trong Tứ Phẩm tu vi là vật đại bổ.
Bởi vì bọn chúng có một sự sợ hãi không hiểu đối với nó.
"Hệ Thống. Đây là chuyện gì?"
Trần Ngọc Lâm cau mày hỏi. Hệ Thống lạnh lùng đáp trả:
༄༂ Điều Kiện chưa đủ, cấp bậc không đủ. Kí Chủ không thể thực hiện việc tìm hiểu thông tin này.༂࿐

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.