Vĩnh Hằng Chí Tôn

Chương 66: Tần Thiếu Vũ tức giận




Dịch giả: rolland
Sáu nghìn cân.
Bảy nghìn cân.
Tám nghìn cân.
Sáu mươi viên Long Hổ Đan, làm lực lượng thân thể của Lý Phù Trần từ năm ngàn cân tăng đến tám ngàn cân.
Hiện tại, dù không có Chân khí mà chỉ bằng lực lượng thân thể, Lý Phù Trần đủ nghiền ép ngoài năm trăm cường đệ tử của Ngoại Tông.
Về phần Võ giả Luyện Khí cảnh cửu trọng tầm thường, Lý Phù Trần có thể thuấn sát.
Đương nhiên, Lý Phù Trần tiến bộ đồng thời người khác cũng tiến bộ.
Thí Luyện Tháp, bài danh của Quan Tuyết rốt cục vượt qua Lý Phù Trần, đạt tới thứ hạng kinh người là mười sáu.
Không sai, Quan Tuyết thoáng cái đã từ hạng sáu mười vọt lên hạng thứ mười sáu.
Nàng đi tới Thương Lan Tông một năm rưỡi, các phương diện đều đứng đầu.
Tu vi Luyện Khí cảnh cửu trọng.
Bạch Lãng Quyết đạt tới tầng thứ chín cao nhất.
Tu luyện Thất Tinh Đoán Thể tới viên mãn, có lực lượng ba ngàn cân.
Ngoài ra nàng còn đổi một môn công pháp luyện thể Huyền cấp Đê giai, Càn Vân Chiến Thể.
Đến đây, mười đại thiên kiêu của Ngoại Tông toàn bộ đều bài danh trước hai mươi của Thí Luyện Tháp, trong đó Quan Tuyết nhỏ nhất, chỉ có mười lăm tuổi.
Giữa các thiên kiêu của Ngoại Tông, lớn tuổi nhất đã mười bảy, đa phần là mười sáu tuổi.
Khi Ngoại Tông Đại Tái còn dư lại hai tháng.
Bài danh của Thí Luyện Tháp xuất hiện biến động.
Thứ nhất vẫn là Vũ Văn Thiên, nhưng mười lăm khắc độ biến thành mười khắc độ.
Thứ hai là Thượng Quan Hồng, mười lăm khắc độ.
Thứ năm Triệu Minh Nguyệt, mười tám khắc độ.
Thứ tám Cao Trường Thiên, hai mươi khắc độ.
Thứ chín Phương Liệt Hải, hai mươi khắc độ.
Thứ mười hai Ô Thanh Mai, hai mươi hai khắc độ.
Thứ mười sáu Quan Tuyết, hai mươi bốn khắc độ.
Thứ mười tám Tần Thiếu Vũ, hai mươi lăm khắc độ.
Về phần Lý Phù Trần, từ sáu mươi rớt xuống sáu mươi tám.
Từ khi thông qua Thí Luyện Tháp lần trước, hắn còn chưa tới lần nào.
Bản thân hắn không quan tâm bài danh trên Thí Luyện Tháp nhưng người khác thì không nghĩ vậy.
- Căn cốt phổ thông cuối cùng vẫn là căn cốt phổ thông, hậu kình vẫn không bằng mười đại thiên kiêu.
- Thiên kiêu có thể nhanh chóng trưởng thành, căn cốt phổ thông chỉ có thể dựa vào ngộ tính, mà như ngộ tính, quá mờ mịt, không phải chỗ dựa vững chắc.
- Cách Ngoại Tông Đại Tái còn hai tháng, theo ta thấy, qua một thời gian nữa, bài danh của Lý Phù Trần còn phải rớt xuống.
Khu vực đệ tử Ngoại Tông, tất cả mọi người đang thảo luận nhiệt tình.
...
Giữa sân viện.
Lý Phù Trần đối mặt với một khối đá lớn cỡ một người.
Tảng đá như trãi qua năm tháng rất dài, góc cạnh đã bị mài nhẵn, thỉnh thoảng có gió thổi qua cuốn theo bụi đá.
Cách đó mấy thước, ánh mắt của Chúc Hồng Tú không nháy mắt nhìn.
Nàng là người có căn cốt tam tinh Hỏa Diễm, mấy tháng trước, rốt cục cũng xông qua Thí Luyện Tháp tầng thứ nhất, trở thành đệ tử Ngoại Tông Nhất đẳng.
Vừa lúc bên cạnh Lý Phù Trần có một viện trống, nàng liền chuyển tới đây.
Lý Phù Trần đối diện tảng đá, cách không đánh một quyền vào nó, quyền phong lạnh lẽo như cương đao gọt xương, gọt từng lớp trên mặt tảng đá, gió thổi qua, khắp trời đều là bột phấn.
Chân khí phóng ra ngoài chuyện mà Võ giả Địa Sát cảnh mới có thể làm được.
Dưới Địa Sát cảnh tuy không làm được Chân khí phóng ra ngoài, nhưng tạo ra quyền phong là chuyện rất đơn giản.
Cho dù một người bình thường không luyện võ, đánh ra một quyền cũng có thể mang theo quyền phong.
Nhưng quyền phong của phần lớn người không mang theo lực sát thương, Võ giả Luyện Khí cảnh cũng như vậy.
Thế nhưng lực lượng thân thể của Lý Phù Trần quá mạnh, tu vi càng từ Luyện Khí cảnh bát trọng đột phá tới Luyện Khí cảnh cửu trọng.
Chân khí cùng lực lượng thân thể phối hợp lẫn nhau làm quyền phong ẩn chứa lực sát thương.
Đừng nói người không có điều kiện tu luyện, cho dù Võ giả Luyện Khí cảnh bậc thấp bị quyền phong quét qua, mười thành có thể chết ngay tại chỗ.
- Nếu bọn họ biết thực lực hiện tại của ngươi, phỏng chừng sẽ không bàn tán ngươi như vậy.
Chúc Hồng Tú thở dài nói.
Lý Phù Trần thu quyền đứng thẳng, giũ đi bụi bậm trên người, nói:
- Ta theo đuổi là Võ đạo đỉnh phong, không phải a dua ninh hót, thế giới này rất hiện thực, nắm đấm đủ cứng, nói gì cũng là chân lý, nắm đấm không cứng, hết thảy đều là hoa trong gương, trăng trong nước, tùy thời có thể tan biến. Thay vì đem thời gian lãng phí để tranh đoạt danh lợi, không bằng nỗ lực cường đại chính mình.
Phụ thân hắn là tộc trưởng Lý gia, nói bãi miễn là bãi miễn, còn bị giáng xuống làm chi thứ.
Vì sao?
Bởi vì đệ nhất cao thủ của Lý gia là lão tổ Lý gia, mà không phải phụ thân Lý Thiên Hàn của hắn.
Nếu phụ thân Lý Thiên Hàn của hắn là cao thủ đệ nhất Lý gia, thì ai mà dám không phục hắn, sợ hắn.
Cho nên dù nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng, thực lực của bản thân mới là vịnh hằng.
Những cái khác đều sẽ thay đổi.
- Khó trách ngươi có thể đi tới tình trạng như hôm nay, bàn về tâm tính, ta chưa bao giờ thấy ai kiên định hơn ngươi.
Chúc Hồng Tú cũng phải thừa nhận, Lý Phù Trần cho nàng ấn tượng rất tốt, nàng không biết đây có phải là thích hay không.
Đương nhiên, ở giai đoạn hiện tại nàng không có khả năng suy nghĩ về tư tình nữ nhi, Chúc gia còn cần nàng gánh vác.
- Mấy tháng gần đây, Tần Thiếu Vũ còn dây dưa với ngươi không?
Lý Phù Trần hỏi.
Chúc Hồng Tú lắc đầu, nói:
- Cái này thì không có, nhưng ta có dự cảm, thời gian này, hắn có thể tìm ngươi gây phiền phức
Tần Thiếu Vũ cùng Quan Tuyết đều tiến vào bài danh trước hai mươi trên Thí Luyện Tháp, phong quang vô hạn, dưới tình huống này, lòng tin rất dễ bành trướng.
Huống chi Lý Phù Trần quá điệu thấp.
Khiêm tốn đến mọi người đều cho là hắn hết thời.
Lý Phù Trần cười nói:
- Nếu hắn dám đến, ta sẽ cho hắn một ký ức khó quên.
- Lý Phù Trần, lăn ra đây cho ta.
Lý Phù Trần vừa dứt lời, bên ngoài viện truyền vào một âm thanh như lôi đình.
Đó không phải Tần Thiếu Vũ thì là ai.
Bên ngoài viện, vẻ mặt của Tần Thiếu Vũ lãnh khốc, hung ác.
Tần Thiếu Vũ hắn có thể cho phép mình thất bại, nhưng không cho phép mình thất bại trước mặt nữ nhân.
Lần đó trước mặt Chúc Hồng Tú, Lý Phù Trần làm nhục hắn, thù này, hắn vẫn luốn nhớ trong lòng.
Hiện tại, hắn muốn Lý Phù Trần trả lại gấp mười lần.
- Tới thật đúng lúc.
Lý Phù Trần nhướng mày.
Chúc Hồng Tú cau mày nói:
- Lý Phù Trần, cẩn thận một chút.
Mặc dù biết thực lực của Lý Phù Trần rất mạnh, nhưng nàng không biết chút gì về Tần Thiếu Vũ, khó tránh khỏi có chút lo lắng.
- Không có việc gì.
Lý Phù Trần đi về phía trước, mở cửa ra sân.
Lý Phù Trần mở cửa ra, xuất hiện trước mặt Tần Thiếu Vũ, nhưng rất nhanh, Chúc Hồng Tú cũng xuất hiện theo, điều này làm cho hắn càng giận dữ hơn.
Hắn cho rằng, Chúc Hồng Tú cùng Lý Phù Trần đã tốt hơn, bằng không giữa ban ngày chạy tới viện của đối phương làm gì!
- Tốt, tốt, Chúc Hồng Tú, ngươi là một tiện nhân, ta còn tưởng rằng ngươi rất thanh thuần, không nghĩ tới ngươi cũng là một tiểu tiện nhân.
Tần Thiếu Vũ nghiến răng nghiến lợi nói.
Chúc Hồng Tú nghe vậy, khuôn mặt tái xanh, hai mắt bốc lửa.
Lý Phù Trần lạnh nhạt nói:
- Ngươi nói chuyện cẩn thận một chút đi.
- Lý Phù Trần, ngày hôm nay ta muốn ngươi liếm giày trước mặt ta.
Tần Thiếu Vũ càng nghĩ càng phẫn nộ, mình theo đuổi nữ nhân này lâu như vậy, kết quả lại âm thầm đi cùng một chỗ với người khác, hắn tự xưng là phong lưu, cũng hận không thể giết chết hai người ngay lập tức.
Âm thanh của Tần Thiếu Vũ quá lớn, bốn phía bất giác bị vây đầy đệ tử Ngoại Tông Nhất đẳng.
- Tên Lý Phù Trần này thật đúng là gây nhiều chuyện a, chọc một Phương Liệt Hải còn chưa đủ, hiện tại lại trêu chọc Tần Thiếu Vũ.
- Tần Thiếu Vũ bài danh thứ mười tám trên Thí Luyện Tháp, Lý Phù Trần phải xui xẻo rồi.
- Cái này cũng không phải xui xẻo, ngươi không nghe thấy sao? Tần Thiếu Vũ nhìn trúng nữ đệ tử Chúc Hồng Tú, hình như bị Lý Phù Trần đoạt mất.
- Kháo, đoạt nữ nhân của thiên kiêu, khó trách Tần Thiếu Vũ tức giận như vậy, đổi thành ta, ta sẽ chỉnh chết bọn họ.
- Chúc Hồng Tú cũng thật là, một căn cốt tam tinh siêu phàm, tại sao lại đi chung với Lý Phù Trần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.