Vĩnh Hằng Chí Tôn

Chương 207: Mê Vụ Chi Địa




Dịch giả: Cô Đơn 1 Vì Sao
“Phó Sùng Sơn, ân oán có thể giải quyết sau cũng được mà, hiện tại quan trọng nhất chính là tìm kiếm được lăng mộ, đợi khi tìm được lăng mộ, các ngươi có đánh tới long trời lở đất, chúng ta cũng không có ý kiến gì.” Tống Thanh Hà thấy Tô Mộc Vũ cùng Ngụy Sơn Hà đều lên tiếng, đành phải đứng dậy, nói.
Phó Sùng Sơn cùng Từ Hắc Sơn im lặng không nói gì, chỉ có Lệ Vô Huyết, hắn cảm thấy rất hận đám người Tô Mộc Vũ.
Hắn có một loại linh cảm, hiện tại không giết được Lý Phù Trần, thì sau này muốn giết Lý Phù Trần còn khó hơn lên trời.
“Đáng ghét, chờ Lệ Vô Huyết ta trưởng thành, ta sẽ giết hết tất cả các ngươi.” Lệ Vô Huyết thầm thề.
Mặc dù khó chịu nhưng vẫn dừng lại, Từ Hắc Sơn nói: “Tiểu súc sinh, trước tha cho ngươi một mạng, đợi sau khi tìm được lăng mộ, ta xem ngươi làm sao chạy thoát.”
Hiện tại nếu cố gắng ra tay thì, không khôn ngoan chút nào, lấy sức mạnh của ba người bọn họ, căn bản không phải là đối thủ của tất cả mọi người.
Cheng!
Cho trường đao vào vỏ, Phó Sùng Sơn cũng nói: “Không thể không nói, vận may của ngươi rất tốt, chẳng qua đao của ta, một khi xuất ra là phải thấy máu, lần này không có thấy máu, lần sau, ta muốn lấy mạng của ngươi để bù vào.”
Ở trong mắt hắn, Lý Phù Trần đã là một người chết, nếu như đã là người chết thì, chết lúc nào cũng không quan trọng, cứ từ từ hành hạ đối phương, có khi lại càng vui.
Lý Phù Trần không có lên tiếng, hiện tại nói gì cũng vô dụng, hành trình thám hiểm lăng mộ này, chính là một cơ hội, một là đánh giết được ba người này, hai là không thể giết được ba người, đây là điều hắn đang suy tính.
Hai mắt khép hờ, Lý Phù Trần thu lại khí thế, giống như là chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nhận ra được thái độ của Lý Phù Trần, Tô Mộc Vũ nhếch miệng cười.
Ba người Từ Hắc Sơn chỉ sợ gặp phải xui xẻo rồi.
Hung thú hình người chân chính, không bao giờ phô trương thanh thế, một khi lộ ra răng nanh, chính là thời điểm giết người.
Tất nhiên, Lý Phù Trần muốn giết ba người này là rất khó, có khi còn bị ba người giết lại cũng nên.
Trên đời này, đâu có ai biết trước tương lai.
“Rất tốt, sau khi tìm thấy lăng mộ, chuyện của các ngươi, không có liên quan gì tới ta, nếu như đã đến đông đủ, dựa theo quy tắc đã bàn, lấy ra bản đồ, lên đường thôi!” Tô Mộc Vũ ra hiệu cho Ngụy Sơn Hà.
Nghe vậy, Ngụy Sơn Hà lấy ra một mảnh bản đồ, nói: “Bản đồ hết sức phức tạp, không người nào có thể nhớ kỹ, trước tiên chúng ta sẽ ghép bản đồ lại, xác định phương hướng đại khái, rồi lên đường.”
Ngay khi mọi người đang chuẩn bị ghép các phần bản đồ lại thì, trên đường phố, có rất nhiều lính tuần tra đi tới, trong số đó có bốn vị võ giả Địa Sát Cảnh đỉnh phong.
“Mấy vị, ta mặc kệ các ngươi có thân phận gì, dám hủy hoại kiến trúc ở Mê Vụ Thành, theo luật thì phải bồi thường, bằng không cũng đừng trách Huyền Khí Tông ta thi hành pháp luật rồi.” Một tên võ giả Địa Sát Cảnh đỉnh phong nói.
Ở Bách Chiến Vực, có thành thị do tông môn quản lý, cũng có thành thị không do tông môn nào cai quản.
Mê Vụ Thành nằm ở vị trí đặc thù, bị Huyền Khí Tông chiếm cứ làm lãnh địa của mình.
Tất nhiên, chiếm cứ thành thị là có thể, nhưng muốn giữ được, thì còn phải xem thực lực của người chiếm giữ, nếu không cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Hơn nữa để chiếm giữ một cái thành thị, phải phái không ít cao thủ tới trấn giữ, một khi bị tông môn đối địch tiêu diệt số cao thủ này, đối với tông môn mà nói, cũng là một đả kích rất lớn.
Nói chung, chỉ có tông môn có thực lực mạnh mẽ, mới dám chiếm cứ thành thị ở Bách Chiến Vực. Trong đó, phần lớn các thành thị, đều do các thế lực gia tộc thống trị, có điều những thành thị này, cần phải nộp thuế cho các tông môn lớn.
Như Thương Lan Tông, hàng năm đều phái người tới Bách Chiến Vực, đi tới các thành thị không bị tông môn chiếm đóng để thu thuế.
“Bao nhiêu kim tệ?” Phàn Thiên Tùng hỏi.
Một tên võ giả Địa Sát Cảnh đỉnh phong đánh giá thiệt hại của tòa lầu cùng đương phố, nói: “Trà lầu 50 ngàn kim tệ, đường phố 50 ngàn kim tệ.”
“Đây là 50 ngàn kim tệ.” Lý Phù Trần từ trong túi trữ vật lấy ra một tấm thẻ vàng có giá trị 50 ngàn kim tệ, ném về phía đối phương.
“Đây cũng là 50 ngàn.” Từ Hắc Sơn cũng ném ra một tấm thẻ vàng.
Thu được thẻ vàng, bốn tên võ giả Địa Sát Cảnh đỉnh phong vung tay lên, nói: “Đi, chỉ cần không giết người, đệ tử chân truyền của các tông môn ở Mê Vụ Thành vẫn được hưởng đặc quyền, chỉ cần giao nộp kim tệ là có thể rời đi, đổi thành võ giả không có bối cảnh, thì sẽ bị bắt giam vào đại lao rồi tính tiếp.”

Phía tây Mê Vụ Thành, có một ngọn núi nhỏ, núi nhỏ bị bao phủ bởi sương mù nồng đậm, giống như bóng của một người khổng lồ đứng ở đằng xa.
Đứng trên đỉnh ngọn núi nhỏ, Ngụy Sơn Hà cau mày nói: “Diện tích sương mù bao phủ quá lớn, để tìm được nơi đánh dấu trên bản đồ, không hề dễ dàng chút nào.”
“Nếu bản đồ là thật, vậy thì nhất định có thể tìm được lăng mộ.” Tống Thanh Hà nói.
Trên bản đồ, ngọn núi nhỏ này là vị trí đánh dấu đầu tiên, tiếp đó, bọn họ cần tìm tới vị trí thứ hai, chỉ có tìm đủ 5 vị trí đánh dấu trên bản đồ, mới có thể tìm được con đường dẫn tới lăng mộ.
“Vị trí đánh dấu thứ hai, là một hồ nước, hiện tại chúng ta đi men theo dòng suối này, có thể sẽ tìm được hồ nước.” Tô Mộc Vũ liếc mắt nhìn xuống bên dưới ngọn núi, gần vị trí sườn núi, có một thác nước nhỏ, thác nước chảy xuống tạo thành một dòng suối, chảy về nơi xa, bị sương mù nồng đậm bao phủ, thật khó có thể nhìn thấy rõ ràng, nhưng dùng cảm ứng, mọi người vẫn có thể cảm ứng được một hai.
Dòng suối này rất dài, giống như là có một sức mạnh thần bí nào đó dẫn dắt dòng nước này.
Phàn Thiên Tùng, Phàn Thiên Vũ cùng Lý Phù Trần ba người bí mật truyền âm: “Lý Phù Trần, sau khi tới lăng mộ, ba người chúng ta, trước tiên hợp lực giết chết một người.”
“Anh ta nói không sai, tổng hợp thực lực của ba người đó, mạnh hơn chúng ta, chỉ có trong chớp mắt giết đi một người, thì chúng ta mới giành được lợi thế.”
“Kỳ thực hai người không cần phải nhúng tay vào, ân tình ta cứu mạng các ngươi, các ngươi đã dùng hành trình thám hiểm này trả lại rồi.”
“Ngươi nói cái gì vậy, Phàn Thiên Tùng ta há là hạng người ham sống sợ chết, mặc kệ giữa ngươi và ta có ân tình hay không, Phàn Thiên Tùng ta đã xem ngươi là bằng hữu, nếu đã là bằng hữu, tất nhiên phải giúp nhau cho dù có phải bỏ mạng, còn những chuyện khác không quan trọng.”
“Bằng hữu sao? Đa tạ.” Lý Phù Trần thầm hạ quyết tâm, nhất định không thể để hai người rơi vào nguy hiểm.
Cùng lúc đó, Từ Hắc Sơn, Lệ Vô Huyết cùng Phó Sùng Sơn ba người cũng âm thầm truyền âm.
“Khi tìm thấy lăng mộ, trước tiên chúng ta sẽ tiêu diệt kẻ yếu nhất là Phàn Thiên Vũ, hai người còn lại, coi như cứng đấu cứng, cũng không phải là đối thủ của chúng ta.” Từ Hắc Sơn đề nghị.
Phó Sùng Sơn gật đầu, “Không sai, đây là kế hoạch tốt nhất, dù sao thì tổng hợp thực lực của chúng ta cũng mạnh hơn so với bọn chúng.”
Trong chớp mắt tiêu diệt Phàn Thiên Tùng hoặc Lý Phù Trần, bọn họ đều có niềm tin tương đối, nhưng dù sao cũng không phải là tuyệt đối.
Men theo dòng suối, mọi người tìm thấy một hồ nước, không biết diện tích của hồ nước này là bao nhiêu, bởi vì trên mặt hồ, tất cả đều bị bao phủ bởi sương mù.
“Dựa theo đánh dấu trên bản đồ, vị trí thứ ba là một thác nước, lẽ nào phần cuối của hồ nước này là một thác nước?”
Dựa theo đánh dấu trên bản đồ, mỗi một vị trí đánh dấu đều có liên hệ với nhau, từ ngọn núi có dòng suối, đi men theo lại tới hồ nước, vậy thì hồ nước cùng với thác nước, khẳng định có mối liên hệ nào đó.
“Trước tiên tạo thuyền!” Mọi người đều không phải hạng người do dự thiếu quyết đoán, rất nhiều tài liệu được lấy ra, bắt đầu chế tạo thuyền.
Chỉ sau chốc lát công phu, đã chế tạo xong bốn chiếc thuyền.
Ba người Lý Phù Trần đứng trên một chiếc thuyền, sử dụng chân khí, đẩy thuyền nhanh chóng tiến về nơi sâu trong hồ nước.
Vài canh giờ trôi qua, mọi người nghe thấy tiếng nước chảy mạnh, ầm ầm ầm giống như là sét đánh liên tục không dứt. Dưới sự cảm ứng của mọi người, phần cuối của hồ nước, rõ ràng là một cái thác rất lớn, mà bên dưới thác nước, là một cái vực sâu không thấy đáy.
“Xuống.” Tô Mộc Vũ vẫn duy trì tốc độ của chiếc thuyền tiến về phía trước.
Ào ào ào!
Bốn chiếc thuyền phi nhanh trên mặt hồ, chợt bay trên không, rồi nhanh chóng rơi xuống.
Trong nháy mắt, mọi người đều cảm ứng được sắp chạm tới đáy vực, tất cả dồn dập dùng chân đạp mạnh lên trên thuyền, mượn lực bay lên không.
Hạ xuống bờ cạnh thác nước, hiện ra trước mắt mọi người, là một cái khe núi lớn, mà cái khe núi này, chính là vị trí đánh dấu thứ tư trên bản đồ.
“Không hổ là Mê Vụ Chi Địa, không biết ẩn giấu bao nhiêu bí mật.” Lý Phù Trần thầm than.
Khu vực phía tây Mê Vụ Thành, được gọi là Mê Vụ Chi Địa, khu vực này, cho tới nay chưa có ai có thể thăm dò triệt để, cho dù có là võ giả Thoát Thai Cảnh cũng không thể, mấy trăm năm qua, nơi này không biết cất giấu bí mật gì, khiến cho người ta tò mò, đồng thời cũng khiến cho người tới thám hiểm sinh ra hoảng sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.