Vĩnh Hằng Chí Tôn

Chương 158: Khu vực trung tâm Bí Cảnh




Dịch giả: Cô Đơn 1 Vì Sao
Có lượng lớn Huyền Cấp thảo dược, thương thế của đám người Tiêu Biệt Ly khôi phục rất nhanh, một canh giờ trôi qua, về cơ bản đều đã khôi phục 7-8 phần.
Thấy Lý Phù Trần đi đến, Tiêu Biệt Ly liền mở mắt ra, hỏi: “Lý sư đệ, bọn chúng đâu?”
“Đều đi.” Lý Phù Trần nói.
“Đều đi?” Tiêu Biệt Ly há hốc mồm.
Đi như thế nào, đâu cần phải nói, hắn không phải là người ngu, đệ tử 3 tông không bị đánh cho kinh sợ thì không có khả năng đi, rất hiển nhiên là Lý Phù Trần lấy sức một người đánh lui đệ tử 3 tông.
Liễu Vô Hoàng cùng Vũ Văn Thiên cũng mở mắt ra, ánh mắt phức tạp, mặc kệ bọn họ có thừa nhận hay không, Lý Phù Trần đã đem bọn họ bỏ lại phía sau rất xa rồi. Tuy nhiên, muốn 2 người tâm phục khẩu phục là điều không thể, con đường võ đạo dài đằng đẵng, đây chỉ là vừa mới bắt đầu, người cười sau cùng mới là người chiến thắng.
Đi ra khỏi sơn động, 5 người tiếp tục tìm kiếm thảo dược.
Địa Sát Quả không những hỗ trợ võ giả Quy Nguyên Cảnh cửu trọng đột phá đến Địa Sát Cảnh nhất trọng, còn có thể giúp võ giả Địa Sát Cảnh nhất trọng đột phá đến nhị trọng, nói chung càng nhiều càng tốt, không có ai lại chê nhiều cả.
Có 8 túi trữ vật, Lý Phù Trần căn bản không hề lo lắng thảo dược quá nhiều không thể chứa nổi, chỉ cần là thảo dược Hoàng Cấp cao giai trở lên hắn đều sẽ không bỏ qua.
Về phần những người khác, Tiêu Biệt Ly cùng Liễu Vô Hoàng mỗi người có 2 túi trữ vật, Trần Phương Hoa vốn chỉ có một, bất quá được Lý Phù Trần đưa cho túi trữ vật của Lô Tiểu Phi, đáng tiếc trên túi có dấu hiệu nhận biết của Thương Lan Tông, sau khi rời khỏi Bách Thảo Bí Cảnh, đều phải giao nộp cho tông môn, trong năm người, chỉ có mỗi Vũ Văn Thiên là có một túi trữ vật.
Bên cạnh một con sông nhỏ, Tiêu Biệt Ly phát hiện một gốc Quy Nguyên Thảo.
“Vũ Văn sư đệ, cho đệ.” Tiêu Biệt Ly đem Quy Nguyên Thảo đưa cho Vũ Văn Thiên.
“Cảm ơn Tiêu sư huynh.”
Vũ Văn Thiên trong bụng mừng rỡ, tu vi của hắn thực sự quá thấp, ngay cả Lý Phù Trần vốn chỉ là Quy Nguyên Cảnh thất trọng tu vi, hiện tại đã vượt qua hắn, điều này khiến cho hắn cảm thấy vô cùng buồn phiền.
Có bốn người ở đây, Vũ Văn Thiên cũng không có gì phải lo lắng, liền ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu luyện hóa Quy Nguyên Thảo.
Một canh giờ trôi qua, tu vi Vũ Văn Thiên chính thức đột phá đến Quy Nguyên Cảnh cửu trọng cảnh giới, kế tiếp chỉ cần một quả Địa Sát Quả là hắn có thể trở thành Địa Sát Cảnh nhất trọng võ giả.
Tuy nhiên, Địa Sát Quả nếu so với Quy Nguyên Thảo thì quý hiếm gấp mười lần, cho đến bây giờ cũng chỉ có một người là Trần Phương Hoa phục dụng Địa Sát Quả, những người khác đều là áp chế tu vi, sau khi đi vào Bách Thảo Bí Cảnh thì tự nhiên mà đột phá, không có liên quan gì tới Địa Sát Quả.
“Bách Thảo Bí Cảnh rộng gần 200 dặm, khẳng định có không ít Quy Nguyên Thảo cùng Địa Sát Quả.” Lý Phù Trần hiện đang suy tính không phải là cho bản thân, mà là cha mẹ hắn, nếu như hắn có thể mang về một ít Quy Nguyên Thảo, có thể trợ giúp cho cha mẹ hắn tăng lên tới Quy Nguyên Cảnh cửu trọng cảnh giới.
Ầm!
Trong lúc Lý Phù Trần đang mải suy tính (đầu nảy số ^-^) thì cách đó mười mấy dặm, đột nhiên xuất hiện dao động linh khí, một cột ánh sáng phóng lên tận trời cao, cột ánh sáng vô cùng to lớn, đứng cách mười dặm, cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
“Khu vực trung tâm Bí Cảnh, có người tìm được khu vực trung tâm Bí Cảnh.” Tiêu Biệt Ly kinh ngạc hô lớn.
Trong Bí Cảnh, linh khí trời đất rất nồng nặc, mà ở khu vực trung tâm Bí Cảnh, linh khí trời đất còn nồng nặc gấp mấy lần, ở nơi đó sẽ có thảo dược quý giá hơn xuất hiện.
Trong 10 năm vừa qua, cũng chỉ có vài người tìm thấy và mở ra khu vực trung tâm của Bí Cảnh, cũng không phải mỗi lần Bí Cảnh mở ra đều có có người tìm đươc.
“Đi, tới đó.” Lý Phù Trần tâm thần khẽ động, đề khí bay vút đi.
Cột ánh sáng quá to lớn, chỉ cần ở trong Bách Thảo Bí Cảnh, tất cả mọi người đều có thể thấy.
“Nhất định phải tiến vào trước hắn, nếu như có thể lấy được một quả Địa Sát Quả, tu vi của ta liền có thể đột phá đến Địa Sát Cảnh nhị trọng, đến lúc đó có thể đánh bại Lý Phù Trần.”
Địa Sát Cảnh trong võ đạo là cảnh giới lớn thứ ba, mỗi khi tăng một cảnh giới nhỏ mức độ chênh lệch so với Quy Nguyên Cảnh lớn hơn không ít, hiện tại Lệ Vô Huyết vô cùng khát vọng giết chết Lý Phù Trần, không giết chết hắn, không thể yên tâm được.
Trong lòng những người khác, cũng đều có suy nghĩ giống như vậy, mỗi một người đều tính trước sẽ tìm được một quả Địa Sát Quả.
Khu vực trung tâm Bí Cảnh là một khu nhà cổ xưa, kiến trúc nơi đây, tất cả đều là dùng đá lớn tạo thành, những vết loang lổ tràn đầy khí tức tang thương.
Ở một góc khu nhà, trong một mảnh vườn thảo dược loại nhỏ, Yến Khinh Vũ đang ngồi xếp bằng trên một tảng đá lớn, khí tức trên người lúc sáng lúc tối không cố định.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, trên bầu trời vườn thảo dược, thiên địa linh khí tụ đến giống như thủy triều, tạo thành một vòi rồng linh khí, tiến vào trong cơ thể Yến Khinh Vũ, khí thế tăng lên nhanh chóng, toàn thân quần áo tóc dài không gió mà bay, nhẹ nhàng uyển chuyển.
Bá!
Mở hai mắt ra, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ lạnh lẽo.
“Đây là Địa Sát Cảnh nhất trọng cảnh giới sao?”
Yến Khinh Vũ rút ra loan đao màu đen, chém một đao vào hư không.
Ca sát!
Một tảng đá lớn ở gần đó bị trảm thành hai phần, rất dứt khoát, đao khí còn sót lại đánh xuống mặt đất, khắp mặt đất toàn là vết nứt, thế nhưng rất nhanh, tảng đá lớn nhanh chóng hợp thành một thể, mặt đất cũng nhanh chóng hợp lại. Chỉ trong chớp mắt, tất cả trở lại như cũ, có vẻ như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Yến Khinh Vũ đã biết từ trước nên không hề hoảng sợ, Bách Thảo Bí Cảnh có khả năng tự động phục hồi, mà khu vực trung tâm Bí Cảnh, khả năng phục hồi gia tăng gấp mười lần.
“Có người đến?”
Yến Khinh Vũ nhìn về phía cửa vào khu nhà ở cách đó không xa.
“Thì ra là Khinh Vũ sư muội, ngươi cũng tấn chức đến Địa Sát Cảnh nhất trọng sao?” Dẫn đầu đám người tất nhiên là Lệ Vô Huyết.
Nhìn thấy Yến Khinh Vũ, đệ tử Cuồng Đao Tông cùng đệ tử Linh Ẩn Tông trong mắt đều hiện lên sát khí, so với Lý Phù Trần, bọn họ càng muốn giết chết Yến Khinh Vũ, sẽ được tông môn thưởng cho rất nhiều.
Về phần Lý Phù Trần, mặc dù bây giờ có thực lực rất mạnh, thế nhưng căn cứ theo tin tức mà tông môn điều tra được, đối phương chỉ là phổ thông căn cốt, một ngày nào đó sẽ không còn tỏa sáng.
Mà Yến Khinh Vũ lại là 6 sao căn cốt, chỉ cần không chết non, sớm muộn cũng sẽ trở thành một mối đe dọa.
Đương nhiên, nếu có thể giết chết cả 2 người, không còn gì có thể tốt hơn nữa.
“Hiện tại không thích hợp trở mặt, đành chờ đến ngày cuối cùng.” Đoan Mộc Du thầm nghĩ trong lòng.
Ở một đầu khác của khu nhà, 5 người Lý Phù Trần cũng đã tới.
“Ở đây chẳng lẽ có người ở?” Nhìn những dãy nhà bằng đá xếp cạnh nhau không theo hàng lối nhất định, Trần Phương Hoa không nhịn được nói.
Tiêu Biệt Ly nói: “Nghe kể lại, một số người có thực lực thông thiên, sẽ đem bí cảnh chiếm làm của riêng, có thể Bách Thảo Bí Cảnh này, trước kia là nơi ở của một vị siêu cấp cường giả.”
Lý Phù Trần gật đầu, hắn cũng từng xem qua ghi chép tương tự, có những siêu cấp cường giả, căn bản không phải bọn họ có khả năng tưởng tượng ra, hô mưa gọi gió, bay lên trời chui xuống đất, sáng tạo vạn vật, đối với những siêu cấp cường giả mà nói, đây chỉ là thủ đoạn nho nhỏ, tương truyền rằng vùng đất trũng rộng lớn hình bàn tay ở Bách Chiến Vực là do một vị siêu cấp cường giả vỗ một chưởng tạo thành.
Đương nhiên, ghi chép chỉ là ghi chép, về phần có thật hay không, không ai biết được, tại đây, cả vùng đất rộng lớn vô biên, Thoát Thai Cảnh võ giả đã là tồn tại chí cao vô thượng, chưa một ai từng thấy qua cường giả tầng thứ cao hơn.
Có thể chỉ khi đạt đến Thoát Thai Cảnh, mới có thể hiểu thêm một chút về tầng thứ cao hơn.
Đi vào khu nhà, năm người rõ ràng cảm giác được thiên địa linh khí nơi đây nồng nặc gấp mấy lần so với bên ngoài, hít một hơi thật sâu, vô số sợi tơ linh khí trời đất bị hút vào trong cơ thể, thấm nhuần thân thể kinh mạch, nói không khoa trương, cho một người không biết tu luyện sống lâu dài ở nơi đây, trong cơ thể cũng sẽ sinh ra chân khí yếu ớt, nếu là biết một chút phương pháp tu luyện, tốc độ tu luyện sẽ tăng lên bội phần

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.