Dịch giả: Cô Đơn 1 Vì Sao
“Ngươi chính là Thương Lan Tông thủ tịch đệ tử nội tông Lý Phù Trần?”
Trịnh Huyền nhìn về phía Lý Phù Trần.
Vô thanh vô tức, thân ảnh Lý Phù Trần ở trên sườn núi đã biến mất, lúc xuất hiện lần nữa, đã đến bên cạnh Trần Phương Hoa.
“Trần sư tỷ, ngươi hãy nghỉ ngơi một chút, ở đây giao cho ta.” Hắn nhìn ra được, Trần Phương hoa ý chí gần như tan vỡ. Đây cũng không phải nói ý chí của nàng yếu, mà bởi Trảo Quỷ Trịnh Huyền quá mức tàn bạo.
Nữ nhân đối với trinh tiết bản thân đều giống nhau, cực kỳ coi trọng, nếu như ngay cả sau khi chết cũng không được yên ổn, không thể nghi ngờ sẽ cảm thấy cực kỳ tuyệt vọng.
Trần Phương Hoa gật đầu, lúc này nàng không thể cậy mạnh, lòng tin và ý chí của nàng gần như bị Trịnh Huyền phá hủy.
“Ngươi cho là mình có thể cứu được nàng?” Trịnh Huyền há miệng cười to, khí tức trên người tựa ác quỷ.
“Bằng ta, vậy là đủ rồi.” Lý Phù Trần nói.
“Không hổ là Thương Lan Tông thủ tịch đệ tử nội tông, có lòng tin như vậy, bất quá giết chết người có lòng tin, là chuyện ta thích làm nhất, ta sẽ lột da của ngươi một cách hoàn hảo, rồi đem rơm rạ nhét vào, ở trong tác phẩm của ta, ngươi sẽ thực sự trở lên vô địch.” Trịnh Huyền nỗ lực phá hủy ý chí của Lý Phù Trần.
Lý Phù Trần cười nhạt: “Trảo Quỷ Trịnh Huyền, hãy thu hồi tiểu xảo của ngươi, những thủ đoạn vụng về này, cũng không cần lấy ra đâu.”
“Nga!” Nghe vậy Trịnh Huyền thần sắc lạnh lẽo. Hắn phát hiện, Lý Phù Trần đích xác cùng những người khác không giống nhau. Lý Phù Trần rất bình tĩnh, ánh mắt không có chút nào dao động, chỉ có sự bình tĩnh và sát ý nhè nhẹ.
“Xem ra không thể coi thường.” Trịnh Huyền tính toán nghiêm túc một chút, kẻo lại lật thuyền trong mương.
“3 kiếm!” Lý Phù Trần biểu tình thờ ơ lạnh lùng, Ô Kim Kiếm nhẹ nhàng rút ra.
Trịnh Huyền không phải võ giả tầm thường, muốn một kiếm giết chết rất khó, nhưng mà 3 kiếm vẫn có lòng tin.
“Ha ha.” Trịnh Huyền cười vang, hắn cho tới bây giờ chưa từng thấy qua người nào lớn lối như thế.
“Đệ nhất kiếm.” Lý Phù Trần xuất kiếm, Xích Hỏa Công Ý bắn ra, Lưu Tinh Kiếm Ý bắn ra, hai đại chân ý đan vào nhau, kèm theo Ô Kim Kiếm, một kiếm đâm về phía Trịnh Huyền.
Một kiếm này vô cùng chói mắt, so với đơn thuần Lưu Tinh Kiếm Pháp càng thêm chói mắt, bởi vì trong đó có xen lẫn Xích Hỏa Công Ý.
Nhanh! Quá nhanh, tới mức Trịnh Huyền căn bản không kịp tránh, một kiếm này vừa ra đã đến trước mặt hắn, khiến cho Trịnh Huyền cảm thấy rét lạnh sống lưng.
“U Minh Quỷ Trảo!” Trịnh Huyền điên cuồng hét lên một tiếng, một trảo chụp vào kiếm quang chói mắt.
Xuy lạp! Mặt đất xuất hiện vết nứt, một trảo này của Trịnh Huyền chỉ lướt qua kiếm quang, bởi vì kiếm quang quá nhanh, khiến hắn phán đoán sai lầm. Hộ thể chân khí bị đâm thủng, xuyên qua cả bì giáp mặc trên người, kiếm quang nóng rực, khiến cho Trịnh Huyền không nhịn được la hét thảm thiết.
Ở trước ngực hắn, thình lình có một lỗ nhỏ cháy đen, sâu cỡ nửa tấc. Thời khắc mấu chốt, hắn kịp kích phát hai sao bí pháp Ma Văn Thân của Thiên Sát Môn, bí pháp này cần phải khắc ma văn ở trên người, những ma văn này có thể tăng cường cường độ huyết nhục, nếu không hắn đã chết rồi.
“Kiếm ý, còn có công ý!” Trịnh Huyền vẻ mặt hoảng sợ. Trong tin tức hắn nhận được, Lý Phù Trần chỉ lĩnh ngộ kiếm ý mà thôi. Nếu như chỉ lĩnh ngộ kiếm ý, hắn căn bản không để vào trong mắt, dù sao hắn cũng lĩnh ngộ U Minh Trảo Ý, hơn nữa tu vi lại cao hơn Lý Phù Trần hai trọng.
“Điều này sao có thể, Quy Nguyên Cảnh tầng thứ, liền đem một môn Huyền Cấp trung giai công pháp tu luyện tới cảnh giới cao nhất.” Trịnh Huyền không thể tin nổi, nhưng vẫn phải tin. Nói cách khác, căn bản không thể lý giải uy thế một kiếm vừa rồi.
Nuốt một viên đan dược, Trịnh Huyền tay vung lên, rất nhiều bi sắt chằng chịt bắn tới, sau đó quay người lại chuẩn bị chạy trốn. Đối mặt với Lý Phù Trần vô cùng biến thái, Trịnh Huyền cũng muốn chạy trốn.
“Người này lĩnh ngộ công ý, ta không phải là đối thủ, thế nhưng ta chỉ cần tìm được một địa phương an toàn, có thể tập trung đột phá cảnh giới, đạt được Địa Sát Cảnh nhất trọng cảnh giới.”
Trịnh Huyền đã sớm có thể đột phá, nhưng để tiến vào Bách Thảo Bí Cảnh, hắn vẫn tự áp chế cảnh giới của mình. Thế nhưng đột phá cảnh giới không phải muốn liền đột phá, phải tìm một địa phương an toàn vận chuyển công pháp đột phá, một khi bị người khác cắt đứt, rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma, kinh mạch đứt từng khúc. Nếu như có thể trong nháy mắt đột phá, hắn cũng không cần phải chạy trốn.
Bang bang bang bang phanh…..
Lý Phù Trần liếc mắt liền nhận ra, những viên bi sắt này là Phích Lịch Đạn, uy lực không kém, có thể đơn giản nổ chết tầm thường Quy Nguyên Cảnh cửu trọng võ giả. Đáng tiếc, Lý Phù Trần không phải tầm thường Quy Nguyên Cảnh cửu trọng võ giả.
Hộ thể chân khí hình thành, Xích Hỏa Công Ý tràn ngập, Lý Phù Trần hóa thành một đạo hỏa quang, đuổi theo Trịnh Huyền, dọc theo đường đi, những viên bi sắt tiếp xúc với Xích Hỏa Công Ý, lăng không vỡ vụn, uy lực mười phần không còn một.
Qua ba lần hô hấp, Lý Phù Trần ngăn cản phía trước Trịnh Huyền. Tốc độ của đối phương có nhanh hơn nữa, cũng không nhanh bằng Thần Hành Thối của hắn.
Ầm! Một đoàn khói trắng nồng nặc khuếch tán, Trịnh Huyền ném ra một viên Bạch Chướng Đạn.
Lý Phù Trần thu hồi hộ thể chân khí, sau đó chân khí mãnh liệt bộc phát.
Vù vù….Cuồng phong nổi lên, thổi tan khói trắng.
Lý Phù Trần lại một lần nữa ngăn cản Trịnh Huyền.
Trịnh Huyền ngoài mạnh trong yếu nói: “Lý Phù Trần, ngươi tốt nhất hãy thả ta rời đi, bằng không sẽ mang tới phiền phức cho Thương Lan Tông ngươi. ” Hắn cũng sợ chết, hơn nữa hắn không cam lòng chết ở trên tay đệ tử Thương Lan Tông.
“Kiếm thứ hai.” Lý Phù Trần đánh ra kiếm thứ hai, một kiếm này Lý Phù Trần kích phát ra Huyền Long Bí Pháp, khí thế kinh khủng, trong nháy mắt bao phủ Trịnh Huyền lại.
“Ghê tởm.” Trịnh Huyền từ trong túi trữ vật lấy ra một cái khiên, che ở trước người.
Thương! Những ánh lửa chói mắt bắn khắp bốn phương tám hướng, Trịnh Huyền toàn thân gần như bị nghiền ép lẫn trong bùn đất, hai tay tê dại, không thể cử động.
“Kiếm thứ ba.” Thân ảnh biến mất, Lý Phù Trần xuất hiện sau lưng Trịnh Huyền, một kiếm cắt lấy đầu Trịnh Huyền.
Chỉ vỏn vẹn 3 kiếm đã đánh chết Trịnh Huyền, nếu như tin này được truyền đi, đủ để làm cho các đệ tử khác của 3 tông tinh thần khủng hoảng.
Chẳng qua một phần là do Trảo Quỷ Trịnh Huyền quá mức sơ suất, nếu như hắn tìm một chỗ an toàn để đột phá cảnh giới, thì sẽ không dễ dàng chết như vậy.
Lấy thực lực Lý Phù Trần, đánh giết một cái thiên kiêu Địa Sát Cảnh nhất trọng cảnh giới, độ khó vẫn là vô cùng lớn, hơn nữa tồn tại phiêu lưu không hề nhỏ.
“Đây là Huyền Cấp cấp thấp khiên chắn.” Nhặt lên cái khiên của Trịnh Huyền, Lý Phù Trần có chút kinh ngạc. Vẻn vẹn chỉ là một cái khiên, liền giá trị 10 vạn kim tệ trở lên, có thể còn cao hơn nữa, dù sao nguyên liệu chế tạo khiên so với vũ khí nhiều hơn, giá cả tự nhiên sẽ cao hơn rất nhiều.
Trịnh Huyền trên người có tới hai túi trữ vật, một cái là của chính hắn, cái khác là của Thương Lan Tông đệ tử nội tông Lô Tiểu Phi, ở trên túi của mỗi người đều được tông môn đánh dấu để nhận biết.
Sau khi lục soát xong, Lý Phù Trần quay lại tìm Trần Phương Hoa.
“Lý sư đệ, Trịnh Huyền đâu?” Trần Phương Hoa đã khôi phục bình thường, liền hỏi.
“Đã chết.” Lý Phù Trần nói.
“Đã chết?” Trần Phương Hoa con ngươi mở to.
Trịnh Huyền khủng bố như vậy, mà vẫn chết trên tay của Lý Phù Trần, thực lực Lý Phù Trần sẽ mạnh cỡ nào, lẽ nào chỉ trong ba tháng, thực lực Lý Phù Trần lại tăng lên rất nhiều?
Hít sâu một hơi, Trần Phương Hoa nỗ lực tiêu hóa tin tức này.
Giờ phút này, nàng chân chính ý thức được sự khủng bố của Lý Phù Trần, kẻ giống như yêu ma ở trong mắt nàng, đối với Lý Phù Trần chỉ là một con gà yếu, tiện tay liền có thể chém giết.