Vĩnh Hằng Chí Tôn

Chương 136: Ta quá ưu tú




Dịch giả: rolland
"Bách Thảo Bí cảnh, ta nhất định phải đi vào."
Ánh mắt Lý Phù Trần kiên định.
Tu hành Võ đạo, thiên phú trọng yếu, tài nguyên cũng trọng yếu.
Trong Bách Thảo Bí cảnh có vô số dược thảo Huyền cấp, bất kỳ một gốc dược thảo Huyền cấp nào cũng làm con đường Võ đạo của hắn thuận lợi hơn.
Phải biết rằng, bên ngoài, một gốc dược thảo Huyền cấp Sơ giai có giá trị 1 vạn đến 3 vạn kim tệ, một gốc dược thảo Huyền cấp Trung giai có giá trị từ 5 vạn đến 10 vạn kim tệ, một gốc dược thảo Huyền cấp Cao giai có giá trị từ 20 vạn đến 50 vạn kim tệ, một gốc dược thảo Huyền cấp Đỉnh giai có giá trị từ 150 vạn đến 300 vạn kim tệ.
Nếu đem một gốc dược thảo luyện chế thành đan dược, giá trị còn cao hơn gấp mười lần.
Đừng nói Võ giả Quy Nguyên cảnh, cho dù Võ giả Địa Sát cảnh cùng Võ giả Thiên Cương cảnh đều hết sức cần dược thảo Huyền cấp, một gốc dược thảo Huyền cấp Đỉnh giai, đủ để hai tên Võ giả Thiên Cương cảnh tranh nhau vỡ đầu.
"Nếu ai cản trở ta tiến vào Bách Thảo Bí cảnh, ta cùng hắn không đội trời chung."
Trong ánh mắt Vũ Văn Thiên tràn đầy hùng tâm tráng chí.
Hắn là căn cốt ngũ tinh, tốc độ tu luyện cực nhanh, trước mắt đã là Quy Nguyên cảnh bát trọng.
Nhưng hắn còn muốn nhanh hơn nữa, đan dược Hoàng cấp đã không cách nào thoả mãn hắn nhanh chóng nâng cao tu vi, tối đa chỉ có thể phụ trợ mà thôi, nhưng dược thảo Huyền cấp thì có thể.
"Bách Thảo Bí cảnh sao? Rất mong đợi a!"
Trần Phương Hoa đột phá đến Quy Nguyên cảnh cửu trọng đã một đoạn thời gian, Bách Thảo Bí cảnh, đương nhiên nàng cũng muốn tiến vào.
Nhưng nàng cũng biết, muốn xông vào trước mười Nội Tông không phải là chuyện dễ dàng.
Có quá nhiều đệ tử Nội Tông vì tiến vào Bách Thảo Bí cảnh mà áp chế tu vi của mình, những căn cốt tam tinh còn tốt, căn cốt tứ tinh không thể nghi ngờ là cực kỳ đáng sợ. Theo Trần Phương Hoa biết, ít nhất phải có mười mấy căn cốt tứ tinh vì tiến vào Bách Thảo Bí cảnh mà áp chế mình tu vi mấy tháng thậm chí hơn một năm, thời gian dài như vậy, thì tích luỹ hùng hậu cỡ nào chứ.
- Giống như bình thường, phương thức quyết định ra mười đệ tử Nội Tông vẫn là tỷ thí thủ lôi đài, tỷ thí cử hành ba ngày sau, các ngươi hãy chuẩn bị thật tốt, nếu thua thì phải oán trách bản thân các ngươi.
Triệu Vô Tẫn nói tiếp.
- Trưởng lão, tại sao Quy Nguyên cảnh thất trọng cùng Quy Nguyên cảnh bát trọng cũng có thể tham gia, đây không phải là lãng phí thời gian sao?
Một tên đệ tử Nội Tông có tu vi Quy Nguyên cảnh đỉnh phong nói lên kháng nghị của mình.
Triệu Vô Tẫn cười nói:
- Nếu như có lòng tin, tại sao phải để ý chi tiết này, dĩ nhiên, trước tỷ thí thủ lôi đài sẽ có một cuộc khảo hạch, chỉ có vượt qua khảo hạch mới có tư cách tỷ thí thủ lôi đài.
Nghe vậy, những đệ tử Nội Tông có ý kiến nhất thời không nói gì nữa.
- Tốt lắm, tất cả giải tán đi! Sau ba ngày, mọi người cố gắng, tranh thủ tiến vào trước mười.
Sau khi thông báo xong, Triệu Vô Tẫn cùng Nội Tông Trưởng Lão rời đi, bỏ lại các đệ tử Nội Tông vẫn còn trong trạng thái hưng phấn.
- Các ngươi nói xem, ai có cơ hội tiến vào trước mười.
- Những người khác thì ta không biết, ta chỉ biết Phách Kiếm sư huynh nhất định sẽ vào trước mười.
- Cái này còn cần ngươi nói sao, Phách Kiếm sư huynh ít nhất cũng trước năm, trước ba thậm chí đệ nhất, cũng chỉ có mấy vị sư huynh áp chế tu vi một thời gian dài mới có thể so sánh.
- Không sai, nghe nói hơn một năm trước Tiêu sư huynh đã có thể đột phá đến Địa Sát cảnh, nhưng vì tiến vào Bách Thảo Bí cảnh, nên áp chế tu vi đến bây giờ.
- Bạch sư huynh cũng vậy.
- Vũ Văn sư huynh hy vọng cũng rất lớn, hắn là căn cốt ngũ tinh a.
- Vậy các ngươi nói xem, Lý Phù Trần có cơ hội hay không? Ta vừa mới để ý tới, Lý Phù Trần đã đột phá đến Quy Nguyên cảnh thất trọng, có tư cách tham gia khảo hạch rồi.
- Lý Phù Trần, coi như xong đi! Những sư huynh hàng đầu, cũng không phải là Liêu Thiên Quân sư huynh có thể so sánh, tùy tiện một người, đều có thể dễ dàng đánh bại Liêu Thiên Quân sư huynh.
- Lý Phù Trần, một chút hy vọng hắn cũng không có, nói đến hắn làm gì?
Trên quảng trường, mọi người bàn luận sôi nổi, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn nhân vật hấp dẫn kia.
Nghe mọi người nghị luận, Lý Phù Trần không quan tâm, thực lực là do đánh ra, chứ không phải nói là được, ba ngày sau, hết thảy đều rõ ràng.
Đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên hắn dừng lại.
Phách Kiếm Liễu Vô Hoàng chặn đường đi của hắn.
- Xem ra ngươi cũng có ý nghĩ đối với Bách Thảo Bí cảnh, thời gian ngắn như vậy liền từ Quy Nguyên cảnh lục trọng đột phá đến Quy Nguyên cảnh thất trọng.
Liễu Vô Hoàng lạnh lùng nói.
Lý Phù Trần không nói, yên lặng nghe tiếp.
- Ta khuyên ngươi nên buông tha đi! Chỉ cần ngươi dám lên lôi đài, ta sẽ đuổi ngươi xuống.
Phách Kiếm Liễu Vô Hoàng hắn, lúc nào bị người khác trái lời, chuyện mấy ngày trước, hắn một mực để trong lòng.
Lý Phù Trần cười nhạt:
- Có đôi lời không biết ngươi có nghe qua hay không, làm người nên lưu lại một đường, ngày sau vẫn tốt gặp nhau, vốn ngươi và ta không có thù oán gì, ngược lại hết lần này đến lần khác ngươi lựa chọn kết oán.
- Kết oán thì như thế nào, ngươi có thể làm gì ta.
Liễu Vô Hoàng khinh thường.
- Lời giống như vậy, ta cũng nói cho ngươi, chỉ cần ngươi dám lên lôi đài, ta sẽ đuổi ngươi xuống.
- Đây là chuyện buồn cười nhất mà ta đã nghe, ba ngày sau, ngược lại ta muốn nhìn xem ngươi làm thế nào đuổi ta xuống.
Ba ngày rất ngắn, Liễu Vô Hoàng chờ nổi.
- Lý sư đệ, lúc nào ngươi đối địch với Liễu Vô Hoàng vậy?
Trần Phương Hoa coi như là phục Lý Phù Trần rồi, đi tới chỗ nào, chỗ đó đều có địch nhân, địch nhân khắp thiên hạ a.
Lý Phù Trần bất đắc dĩ nói:
- Có thể vì ta quá ưu tú đi!
Phốc!
Trần Phương Hoa không nhịn được cười ra tiếng.
- Trần sư tỷ, Lý Phù Trần nói không sai, hắn quá ưu tú, nhưng hết lần này đến lần khác không có căn cốt tốt, cho nên những người ưu tú giống như vậy, trong xương đều căm thù hắn.
Triệu Minh Nguyệt đi tới.
- Nghe ngươi nói như vậy, cũng có chút đạo lý.
Trần Phương Hoa gật đầu một cái.
Triệu Minh Nguyệt nói với Lý Phù Trần:
- Ngươi cũng nên cẩn thận, Liễu Vô Hoàng người này, mặc dù bá đạo, nhưng thực lực cực mạnh, ngay cả gia gia ta đều nói, hắn có hy vọng đi ra kiếm đạo thuộc về mình.
- Yên tâm, ta sẽ không đánh giá thấp bất kỳ người nào, dĩ nhiên, cũng sẽ không đánh giá cao bất kỳ người nào.
Lý Phù Trần cũng có ngạo cốt, nếu Liễu Vô Hoàng cố ý trêu chọc hắn, hắn sẽ cho đối phương một cáu ghi nhớ khắc cốt minh tâm.
Trong tiểu viện, Lý Phù Trần luyện kiếm.
Càng luyện tập Lưu Tinh Kiếm Pháp, Lý Phù Trần càng cảm giác được "kiếm vô chỉ cảnh".
Theo lý thuyết, Lưu Tinh Kiếm Pháp đạt tới cảnh giới Xuất Thần Nhập Hóa, sinh ra Lưu Tinh kiếm ý, hẳn là đạt đến đỉnh điểm, không thể nào tăng lên nữa.
Nhưng Lý Phù Trần cảm thấy, kiếm ý xuất hiện, chỉ là mở ra một cánh cửa.
Tiến vào cánh cửa này mới dần biết được, kiếm đạo bác đại tinh thâm, kiếm đạo uy nghiêm sát phạt.
Từ trong Lưu Tinh kiếm ý, Lý Phù Trần cảm nhận được tinh tuý vượt qua Lưu Tinh Kiếm Pháp.
Lưu tinh trên trời, há một môn Lưu Tinh Kiếm Pháp có thể hiểu thấu.
Một kiếm xuất ra, khoáng thạch to lớn biến thành tổ ong vò vẻ.
"So với lần trước nhiều hơn ba đạo, không tệ."
Lý Phù Trần âm thầm gật đầu.
Ba ngày thoáng cái đã qua.
Khảo hạch tư cách bắt đầu.
Khảo hạch rất đơn giản, chỉ cần lưu lại dấu vết sâu một tấc trên khoáng thạch kim loại Hoàng cấp Đỉnh giai cao mười thước là được.
Dĩ nhiên, nói đơn giản như thế nhưng cũng có chút khó khăn.
Huyền Thiết là kim loại Hoàng cấp Đỉnh giai, mặc dù không có cứng rắn như hoàng kim, nhưng cũng không phải Võ giả Quy Nguyên cảnh cửu trọng có thể phá nát, nhất định phải tu luyện kiếm pháp tới cảnh giới cao mới được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.