Dịch giả: rolland
Một năm kỳ hạn đã đến, ước định của Lý Phù Trần và Liêu Thiên Quân đến giờ.
Một ngày này, xung quanh Phong Vân Đài có không ít đệ tử Nội Tông tụ tập.
Phần lớn người là đến xem Lý Phù Trần cùng Liêu Thiên Quân quyết đấu, còn một phần nhỏ là đến xem đệ tử Nội Tông khác quyết đấu.
Phong Vân Đài là một cái bạch ngọc đài hình vuông, cao mười thước, rộng trăm thước.
Nghe nói Phong Vân Đài được gia trì trận pháp vững chắc, cho dù là Võ giả Địa Sát cảnh cũng không cách nào làm hư được.
Trên Phong Vân Đài lúc này, có hai tên đệ tử Nội Tông đang quyết đấu.
- Chu Khiếu Thiên, ngươi cướp đoạt thanh mai trúc mã của ta, ta cùng ngươi không đội trời chung, hôm nay không phải ngươi tàn thì ta tàn.
- Trương Tiểu Hải, bằng vào ngươi cũng xứng với Vương Lỵ sư muội, nếu ngươi không biết sống chết, vậy thì ta sẽ cho ngươi biết, cái gì gọi là lên trời không đường, xuống đất không cửa.
Hai tên đệ tử Nội Tông chiến đấu hết sức thảm thiết, tên đệ tử Nội Tông gọi là Trương Tiểu Hải, trên mặt đã thấy máu, bị vạch ra một vết thương.
- Chết đi cho ta!
Kiếm thế của Trương Tiểu Hải bùng phát, một chiêu Phi Thiên Kiếm Pháp tấn công tới tên đệ tử Nội Tông gọi là Chu Khiếu Thiên.
Chiêu Phi Thiên Kiếm Pháp này rõ ràng đã đến gần cảnh giới Đại Thành, trong một chiêu, kiếm quang phiêu hốt bất định, hàn ý trận trận, phảng phất như có mấy chục thanh kiếm tấn công tới Chu Khiếu Thiên.
- Trương Tiểu Hải, khó trách ngươi dám khiêu chiến ta, nguyên lai là tu luyện Phi Thiên Kiếm Pháp tới gần cảnh giới Đại Thành, đáng tiếc, Phi Vân Phá Sát Trảm Kiếm Pháp của ta cũng giống như vậy, đã đến gần cảnh giới Đại Thành, phá cho ta.
Chu Khiếu Thiên gào to một tiếng, kiếm quang như tơ, cắt phá trường không, chém ra kiếm thế của Trương Tiểu Hải.
Ken két!
Một cánh tay rơi xuống, bị kiếm quang xoắn thành huyết vụ.
A!
Trương Tiểu Hải kêu thảm thiết, ngã xuống đất, khuôn mặt vặn vẹo nhìn Chu Khiếu Thiên.
Cảnh giới của Chu Khiếu Thiên cao hơn hắn một trọng, vốn tường rằng dưới kiếm pháp cao minh hơn, có thể cùng hắn lưỡng bại câu thương, đây là kết quả hắn mong muốn.
Còn muốn đánh bại đối phương, hắn không có lòng tin.
Nhưng ông trời không có mắt, ngay cả nguyện vọng nhỏ nhoi này cũng không đáp ứng hắn.
Huyền Thiết Kiếm chỉ vào Trương Tiểu Hải, Chu Khiếu Thiên cười gằn nói:
- Đừng tưởng rằng phế bỏ một cánh tay, thì ta sẽ bỏ qua cho ngươi, đừng nóng, ta sẽ từ từ phế bỏ gân tay gân chân của ngươi, sau đó phế bỏ đan điền, để cả đời này ngươi không cách nào tu luyện.
Trước khi lên Phong Vân Đài, hai bên đã ký kết xong Phong Vân Trạng, chỉ cần không đánh chết đối phương, người chiến bại bị xử lý sao cũng được.
Mười năm qua, không có bao nhiêu người dám lên Phong Vân Đài, trừ phi kết xuống ân oán quá sâu, mới không để ý bất kỳ cái gì mà lên Phong Vân Đài.
Dĩ nhiên, đối phương cũng phải đồng ý mới được.
Nếu đối phương không đồng ý, không ai có thể buộc hắn lên.
Phốc!
Huyền Thiết Kiếm run một cái, Chu Khiếu Thiên đánh gãy một cây gân của Trương Tiểu Hải, Trương Tiểu Hải đau đến trắng bệch, vẻ mặt mang theo sợ hãi.
- Chu sư huynh, thôi đi, hắn đã nửa phế, sau này cũng không có năng lực khiêu chiến ngươi.
Dưới đài, một tên nữ đệ tử Nội Tông diện mạo xinh đẹp nhàn nhạt nói.
- Nếu Vương Lỵ sư muội đã lên tiếng, ta sẽ tha cho ngươi một mạng, Trương Tiểu Hải, kiếp sau hãy tìm ta báo thù đi! Ha ha!
Chu Khiếu Thiên cười lớn, hăng hái nhảy xuống Phong Vân Đài.
Ánh mắt của Trương Tiểu Hải ảm đạm không ánh sáng, bị một tên Chấp Sự Nội Tông đưa xuống.
- Đáng thương a, thanh mai trúc mã bị cướp đi, lại đứt một cây gân, đời này coi như xong rồi.
- Phong Vân Đài há có thể nói lên là lên, nếu lên, giữa hai người, tất nhiên phải có một người tàn phế.
- Thanh mai trúc mã của hắn thật có bản lĩnh, lại bám lên được Chu Khiếu Thiên, ta nghe người ta nói, có người thấy bọn họ làm chuyện kia trong rừng nhỏ, cái mông kia, thật trắng cũng thật lớn a.
- Thật sự có chuyện này sao, chờ Chu Khiếu Thiên chơi xong, không chừng chúng ta có cơ hội chơi một lần a.
Đệ tử Nội Tông dưới đài, bàn luận sôi nổi, lời nói không thiếu cái xấu xa.
Mặc dù quyết đấu của hai người kết thúc, nhưng phần lớn người cũng không rời đi, điều này làm cho một bộ phận người không biết trố mắt nhìn nhau, trong mắt loé lên vẻ kinh ngạc, Phong Vân Đài, còn có quyết đấu sao?
Chỉ có một giải thích này mà thôi.
- Vị sư huynh này, không biết hai bên quyết đấu trên Phong Vân Đài tiếp theo là ai?
Một người không nhịn được, dò hỏi.
Tên đệ tử Nội Tông bị hỏi kinh ngạc nói:
- Các ngươi không biết sao? Hôm nay là Liêu Thiên Quân sư huynh cùng Lý Phù Trần quyết đấu, chắc hai người đó nhanh tới thôi!
- Liêu Thiên Quân sư huynh, chậc chậc, ta nghe nói Liêu Thiên Quân sư huynh đã đột phá Quy Nguyên cảnh cửu trọng, Lý Phù Trần này cũng không biết tự lượng sức mình quá đi!
- Thú vị, thú vị, đầu tiên là Trương Tiểu Hải, bây giờ là Lý Phù Trần, hai người này nhất định là nhân vật bi tình a.
Phần lớn mọi người đều không coi trọng Lý Phù Trần, thật sự là vì chênh lệch quá xa.
Trương Tiểu Hải cùng Chu Khiếu Thiên chỉ kém nhau một trọng, liền bị đoạn tay, chặt gân.
Lý Phù Trần cùng Liêu Thiên Quân, chênh lệch ít nhất bốn trọng, bọn họ cũng không cho rằng trong một năm Lý Phù Trần có thể đột phá hai trọng cảnh giới.
- Vương Lỵ sư muội, đầu năm nay người không biết sống chết quá nhiều, ta cho là năm nay chỉ có một tên Trương Tiểu Hải, không nghĩ tới còn có một Lý Phù Trần.
Chu Khiếu Thiên cũng biết chuyện giữa Liêu Thiên Quân cùng Lý Phù Trần, không khỏi cười lạnh nói.
Nữ đệ tử Nội Tộng tên Vương Lỵ nói:
- Ta nghe nói Lý Phù Trần này, từng đánh bại Vũ Văn Thiên khi ở Ngoại Tông, lên làm đệ tử đệ nhất Ngoại Tông, có lẽ là hai người đi.
Chu Khiếu Thiên nhẹ nhàng vuốt ve cái mông của Vương Lỵ, đổi lấy đối phương một cái liếc mắt, hắn nhếch miệng nói:
- Trước khác nay khác, ta thừa nhận chiến lực cùng cảnh giới của hắn rất mạnh, nhưng đó là Luyện Khí cảnh, đến Quy Nguyên cảnh, hết thảy đều không giống nhau, đừng nói bây giờ hắn không phải đối thủ của Liêu Thiên Quân, coi như là Vũ Văn Thiên, Lý Phù Trần cũng phải là đối thủ.
Dù sao Vũ Văn Thiên cũng là căn cốt ngũ tinh, tin tức của hắn, truyền bá rất nhanh.
Bốn tháng trước, Vũ Văn Thiên đã đột phá đến Quy Nguyên cảnh thất trọng, chỉ sợ cách Quy Nguyên cảnh bát trọng cũng không xa.
- Vậy xem ra, Lý Phù Trần này đúng là không biết tự lượng sức mình.
Vương Lỵ không biết nói gì, nàng không hiểu, tại sao có nhiều người không tự lượng sức mình, Trương Tiểu Hải như vậy, Lý Phù Trần cũng như vậy.
- Mau nhìn, Liêu Thiên Quân tới, còn có Liêu Hải Long, còn đó là Liêu Thiên Vân trưởng lão đi!
Có người nhanh mắt, từ xa liền nhìn ra được có ba người đang tới.
Ba người này chính là Liêu Thiên Quân cùng Liêu Hải Long, còn có một người trung niên, tuổi chừng năm mươi, tướng mạo có mấy phần tương tự Liêu Thiên Quân, là một vị Nội Tông Trưởng Lão.
Liêu Thiên Vân, Nội Tông Trưởng Lão, Thiên Cương cảnh nhị trọng.
- Thiên Quân thúc, trên Phong Vân Đài, không nên nương tay.
Liêu Hải Long hung ác nói.
Liêu Thiên Quân tự phụ cười một tiếng:
- Yên tâm, ta há sẽ nương tay, đắc tội người của Liêu gia ta, hết thảy đều phải xuống địa ngục, Lý Phù Trần này, ta sẽ cho hắn nếm thấy chuyện kinh khủng nhất thế gian, để cho hắn kiếp này hắn phải sống trong sợ hãi, tự ti, sống trong bóng tối của Liêu gia ta.
Một bên, Liêu Thiên Vân thần thái uy nghiêm nói:
- Đừng lấy mạng hắn, tránh cho Liêu gia gặp phiền toái.
- Cha, ta biết.
Liêu Thiên Quân gật đầu.
- Lý Phù Trần này sao còn chưa đến, không biết là sợ hay đổi ý!
- Cũng không phải không có khả năng này, dù sao không ký Phong Vân Trạng, không buộc được.
- Nếu là như vậy, sau này ta gặp hắn thì cười nhạo hắn một lần.
Trong lúc mọi người ở đây bàn luận sôi nổi, thì Lý Phù Trần cùng Trần Phương Hoa đi tới.