Vĩnh Hằng Chi Tâm

Chương 125: U thủy mặc liên




Hóa Khí cảnh 18 tuổi?
Đông đảo thành viên của ba tông, từ tông chủ, trưởng lão cho đến đệ tử Luyện Tạng kỳ đều lộ vẻ chấn kinh.
- Như vậy chẳng phải có nghĩa là sau này Mai Trường Thanh chắc chắn sẽ tấn thăng Quy Nguyên cảnh ư? 
Trong lòng Trần Vũ dậy sóng.
Trước đó, Tông Thiên Thần 21 tuổi tấn thăng Hóa Khí cảnh cũng đủ khiến hắn cảm thấy ước ao, cảm thán đối phương thiên phú kinh người rồi.
- 18 tuổi tấn thăng Hóa Khí cảnh, quả thật không tệ... 
Thanh niên mặc huyết bào lẩm bẩm, ngay cả thiếu niên da đen đứng sau lưng hắn cũng lộ vẻ ngoài ý muốn.
- Ha ha... Không tệ! Trường Thanh mới tấn thăng Hóa Khí cảnh cách đây hai tháng.
Phục cung chủ cười dài, trên mặt tràn ngập ngạo nghễ và đắc ý. 
Đám cao tầng của ba tông nghe vậy đều lộ vẻ mặt khó coi.
- 18 tuổi tấn thăng Hóa Khí cảnh? Lão phu không tin! Tuổi tác vượt qua 20 tuổi thì tuyệt đối không thể tiến vào Huyết Táng Thiên Viên.
Một vài trưởng lão đều không tin. 
Nhưng một khắc sau, mọi người đã nhìn thấy Mai Trường Thanh giẫm trên hư không, giống như một chiếc lông vũ màu đen, không nhanh không chậm tiến vào sương mù huyết sắc.
Vù...
Huyết quang lóe lên, thân hình Mai Trường Thanh biến mất, tiến nhập Huyết Táng Thiên Viên. 
Sau đó...
Đám đệ tử còn lại của ba tông đều mang tâm tình nặng nề không gì sánh nổi, vẻ mặt kiêng kỵ sợ hãi, đồng thời có chút do dự.
Tu vi của Mai Trường Thanh bực này, e rằng đệ tử Luyện Tạng kỳ bình thường gặp phải chỉ có kết cục bị tàn sát, căn bản không phải cùng một cấp độ. 
Chẳng qua, tuyệt đại đa só đều không thối lui, cuối cùng vẫn cắn răng tiến vào sương mù huyết sắc.
Suy cho cùng, Huyết Táng Thiên Viên cũng là đại kỳ ngộ trăm năm khó gặp, mà trong không gian bí cảnh này, có phạm vi không gian nhất định, xác xuất gặp phải người này cũng không lớn.
- Tất cả mọi người nghe đây! Đệ tử ba tông tiến vào Huyết Táng Thiên Viên không được phép giết chóc lẫn nhau, cùng hợp lực ứng phó Cốt Ma Cung! 
Lúc này, ba đại tông chủ cùng truyền âm, nhắc nhở đám đệ tử.
Phục cung chủ phía đội diện thì chợt nhếch miệng cười trào phúng.
- Ngươi cũng vào đi! 
Thanh niên mặc huyết bào nói với thiếu niên da đen Lỗ Trác ở bên cạnh.
- Vâng, đại nhân.
Thiếu niên da đen vận lực dưới chân, bộc phát lực đạo và tốc độ cực kỳ kinh người, xông thẳng vào trong vòng xoáy huyết sắc. 
Vù... Vù... Vù...
Đám đệ tử nhanh chóng tiến vào Huyết Táng Thiên Viên.
Trần Vũ phát hiện một vấn đề quái dị: có rất ít người mang theo tọa kỵ linh sủng vào trong. 
Chẳng lẽ linh sủng vào đây cũng bị giới hạn tuổi tác?
Trần Vũ cũng không nghĩ nhiều, dù sao trước đó hắn đã thu Ngân Nguyệt Trùng Vương vào không gian tinh thể màu bạc trong trái tim thần bí rồi.
Vù... 
Giày da dưới chân mang đến cho Trần Vũ cảm giác mềm mại nhẹ nhàng, tựa như phi yến, chậm rãi tiến vào trong màn sương mù huyết sắc.
Không lâu sau...
Gần 150 đệ tử của ba tông và Cốt Ma Cung đã hoàn toàn tiến vào trong sương mù huyết sắc. 
- Lần này Huyết Táng Thiên Viên mở ra sẽ kéo dài bao lâu?
Phục cung chủ thấp giọng hỏi.
- Duy trì liên tục một tháng cũng không thành vấn đề. Một khi lâm viên bí cảnh này hấp thu hết toàn bộ máu tươi và sinh hồn quanh đây, sẽ thoát ly khỏi vùng hư không này, đồng thời đuổi hết tất cả sinh linh ngoại giới không thuộc về không gian đó. 
Thanh niên mặc huyết bào nói.
...
Xoạt... 
Khoảng khắc xuyên qua màn sương mù huyết sắc, Trần Vũ cảm giác thân thể đột nhiên trở nên nặng nề, một loại cảm giác choáng váng không thoải mái ập đến.
Tiếp đó, hắn cảm thấy hai chân tựa như giẫm vào trong bùn, toàn thân chìm xuống, xung quanh truyền đến một mùi hôi thối vô cùng.
- Đây là... 
Trần Vũ giật mình, phát hiện nửa thân dưới của mình đã chìm vào vũng bùn.
Hắn quét mắt nhìn xung quanh một lượt.
Xung quanh là một mảnh đầm lầy, phạm vi kéo dài một dặm, có thể nhìn thấy rừng cây và gò núi ở phụ cận. 
Trên bầu trời là một vầng huyết nguyệt, tỏa ra ánh sáng đỏ sậm quỷ dị.
Toàn bộ không gian đều u ám thê lương.
Thân thể Trần Vũ thì vẫn từ từ chìm xuống đầm lấy, hắn chuẩn bị vận lực, thi triển khinh thân võ học thoát khỏi mảnh đầm lầy này. 
Vù...
Bên trong đầm lầy chợt đến thanh âm dị vật chuyển động.
Một khắc sau, hắn đột nhiên cảm thấy hai chân bị quấn chặt, một cái đuôi rắn đốm hoa lớn bằng cánh tay trẻ sơ sinh quấn một vòng quanh chân hắn. 
- Vận khí thật tệ.
Trần Vũ buồn bực, nhưng không hề kinh hoảng.
Đồng Tượng công của hắn đã đạt tới xương đồng tiểu thành, gần đây lại tinh tiến, mặc dù quái xà trong đầm lầy có thực lực Luyện Tạng kỳ, thế nhưng cũng không cản nổi hắn. 
Nếu đổi lại là Luyện Tạng kỳ bình thường khác, e rằng đã trúng chiêu rồi.
Muốn chết!
Trần Vũ vận lực, thoát khỏi đầu quái xà đốm hoa này, chuẩn bị xuất thủ giết nó. 
Bỗng nhiên, hắn dừng tay.
- Trong đầm lầy này có không biết bao nhiêu hung vật, nếu đánh chết con rắn này, e rằng mùi máu tanh sẽ hấp dẫn tới càng nhiều hung vật hơn.
Trần Vũ chỉ đưa tay chộp lấy vị trí bảy tấc của con rắn này. 
Vù...
Trần Vũ cầm theo quái xà nhảy ra khỏi đầm lầy, thân thể giống như không có trọng lượng, đạp trên bùn lầy mà bay đi.
Rất nhanh, hắn đã đến bờ của đầm lầy, phía trước là một mảnh rừng cây. 
Keng...
Trong rừng mơ hồ truyền đến tiếng đánh nhau và tiếng hét thảm thiết.
- Chạy mau! Là đệ tử bí truyền của Cốt Ma Cung! 
Tiếng kêu sợ hãi truyền đến, kèm theo là tiếng bước chân vội vàng, cấp tốc lao về phía bên này.
Đệ tử bí truyền Cốt Ma Cung?
Ánh mắt Trần Vũ chợt lóe, phía sau là đầm lầy, bây giờ né tránh đã không kịp, e rằng khó tránh khỏi bị cuốn vào chuyện này. 
Nghĩ đến đây, hắn hạ người chìm xuống đầm lầy, dù sao thì phần bùn đất gần bờ cũng chỉ cao nửa người mà thôi.
Chỉ trong thời gian hai nhịp hô hấp, toàn thân Trần Vũ đã chìm vào đầm lầy, chỉ lộ mắt mũi, dùng lá cây phụ cận che hình thể lại.
Cứ như vậy, hắn từ ngoài sáng chuyển thành trong tối, từ bị động chuyển thành chủ động, xem tình huống mà quyết định có nên ra tay hay không. 
Vù... Vù...
Lúc này, một nam một nữ từ trong rừng cây lao ra, nhìn cách ăn mặc hẳn là đệ tử của Thiết Kiếm môn và Thủy Nguyệt phái.
Hai người đều có tu vi Luyện Tạng sơ kỳ, trung kỳ. 
- Muốn chạy?
Trong rừng nhảy ra hai bóng người một cao một thấp.
Nam tử cao toàn thân tràn ngập lệ khí hung hãn, mặc chiến giáp màu xanh, tản mát khí tức chấn động mơ hồ đạt tới Luyện Tạng hậu kỳ. 
Mà thiếu niên thấp lùn thì mũi tẹt, mắt xếch, tướng mạo cực kỳ xấu xí.
Khuôn mặt của người này càng khiến Trần Vũ giật mình hơn.
- Tên Hề Ác Ma... Bàng Thiên Thành! 
Trần Vũ chỉ nhìn một cái liền nhận ra thân phận người này, khí tức trên người hắn còn đáng sợ hơn nam tử Luyện Tạng hậu kỳ mặc chiến giáp vài phần.
Hắn vận chuyển Ẩn Khí quyết, thu liễm mùi vị toàn thân, mượn đầm lầy che giấu ẩn nấp.
- A... Không tốt, là đầm lầy. 
Hai đệ tử một nam một nữ của Thiết Kiếm môn và Thủy Nguyệt phái nhìn mảnh đầm lầy trước rừng cây, trên mặt lộ vẻ tuyệt vọng.
Đầm lầy sẽ hạn chế tốc độ chạy trốn, hơn nữa tầm nhìn cũng hết sức trống trải.
- Chịu chết đi! 
Tên nam tử mặc chiến giáp của Cốt Ma Cung đuổi kịp tên đệ tử của Thiết Kiếm môn, trên mặt lộ ra nụ cười tàn nhẫn.
Phành...
Hắn đánh ra một chưởng, một tầng hư ảnh chưởng kình màu đen mang theo khí tức âm tà rít gào, đánh trúng tên đệ tử Thiết Kiếm môn. 
- A...
Tên đệ tử Thiết Kiếm môn hét thảm một tiếng, thân hình ngã vào trong đầy lầy, phun ra một búng máu.
Mặc dù có Bảo Khí hộ thể, nhưng phần lưng gần cổ vẫn lưu lại một mảng tím xanh, máu me đầm đìa, nội tức âm tà chấn vào tạng phủ. 
Phốc...
Nam tử mặc chiến giáp xông lên, đao nhọn trong tay bổ xuống, chém bay đầu tên đệ tử Thiết Kiếm môn.
Huyết quang bắn tung tóe, đầu lâu của tên đệ tử Thiết Kiếm môn rơi xuống đất, thảm trạng đáng sợ. 
Cùng lúc đó, nữ đệ tử Thủy Nguyệt phái cũng phát ra tiếng thét điếc tai.
Dư quang trong mắt Trần Vũ thoáng lướt qua, lập tức hít vào một ngụm khí lạnh.
Chỉ thấy tên nữ đệ tử thanh tú của Thủy Nguyệt phái đã bị “Tên Hề Ác Ma” đánh ngã xuống đầm lầy, bẻ gãy tay chân, sau đó móc mắt... 
- A...
Nữ tử thanh tú của Thủy Nguyệt phái ngã trong vũng máu, chỉ lưu lại một bộ thi thể hoang tàn không ra hình người.
- Người này thật đáng bầm thây vạn đoạn! 
Trong lòng Trần Vũ rét lạnh, lần đầu tiên hắn nhìn thấy hạng người tàn nhẫn như vậy, chỉ muốn lập tức xông lên chém giết.
Nhưng hắn vẫn có thể duy trì được tỉnh táo.
Hắn đã sớm nghe qua uy danh của Tên Hề Ác Ma, người này xếp hạng nhất trên Tru Sát bảng, thủ đoạn tàn nhẫn vô cùng. 
Trước khi Tông Thiên Thần tấn thăng Hóa Khí cảnh đã từng dẫn đội đuổi giết hắn, nhưng lại không thành công.
Tạm thời không nói đến Tên Hề Ác Ma kia, chỉ riêng nam tử mặc chiến giáp bên cạnh đã có thực lực vượt qua Thượng Quan Kỳ, e rằng có thể xếp vào top 6 của Cốt Ma Cung.
Hai người này liên thủ, gần như là vô địch dưới Hóa Khí cảnh. 
- Bàng sư huynh, phụ cận có hai tên đệ tử bổn cung đang đến.
Nam tử mặc chiến giáp cầm một cái lệnh bài bằng xương có chút đặc thù trong tay, nói.
Hả? 
Cùng lúc đó, lệnh bài trên người Trần Vũ cũng truyền đến một trận chấn động cực nhỏ.
- Lẽ nào mấy vị đồng môn của Vân Nhạc môn đang đến gần?
Trần Vũ có chút lo lắng. 
Đệ tử bình thường, thậm chí là đệ tử chân truyền bình thường, đối mặt với hai người Tên Hề Ác Ma trước mặt cũng chỉ có đường chết.
Vù... Vù...
Đúng lúc này, chỉ thấy hai tên đệ tử Cốt Ma Cung chạy tới đây, một người từ hướng đầm lầy, một người từ trên gò núi chạy tới. 
- Bàng sư huynh!
Hai tên đệ tử một nam một nữ của Cốt Ma Cung nhìn thấy Tên Hề Ác Ma, lập tức rùng mình một cái, vội vàng chào hỏi.
Hai người này, một người Luyện Tạng hậu kỳ, một người Luyện Tạng sơ kỳ. 
Cứ như vậy, bên phía Cốt Ma Cung đã hợp thành tiểu đội bốn người, Tên Hề Ác Ma làm lĩnh đội.
Trái tim Trần Vũ thoáng trầm xuống.
Hắn ngược lại không hề lo lắng cho an nguy của mình, bởi vì hắn mượn đầm lầy che giấu, lại thêm thi triển Ẩn Khí quyết, cho dù là Hóa Khí Hậu Thiên nếu không cẩn thận tra xét cũng khó mà phát hiện sự tồn tại của hắn. 
Trong lúc hắn đang sốt ruột lo lắng thì lệnh bài chợt phát ra cảm ứng, đệ tử Vân Nhạc môn ở phụ cận đang đến gần đây.
- Rốt cuộc alf vị đồng môn nào đang đến đây...
Trong lòng Trần Vũ thầm than. 
Ục ục ục ục...
Bỗng nhiên, thi thể chết thảm của đệ tử Thủy Nguyệt phái chợt truyền đến âm thanh quái lạ.
Ầm... 
Bùn đất văng khắp nơi, chỉ thấy một “con vật” khổng lồ từ trong đầm lầy nhảy ra, thân hình chừng ba bốn trượng, lân phiến và lớp da đều màu đen, miệng to như chậu máu, một ngụm nuốt chửng tàn thi của đệ tử Thủy Nguyệt phái.
Đây là một con cá sấu vảy đen, trên người tỏa ra khí tức hung ác đáng sợ.
Trần Vũ cảm thấy khí tức trên người con cá sấu này đã tiếp cận với con thằn lằn Hóa Khí cảnh mà hắn gặp được dưới giếng cổ U Nguyệt. 
- Là Hắc Lân Hung Ngạc!
Tên Hề Ác Ma và nam tử mặc chiến giáp liếc nhìn nhau, vẻ mặt cảnh giác.
- Chiến lực của con cá sấu này tiếp cận Hóa Khí cảnh, lớp da thủy hỏa bất xâm, Bảo Khí bình thường khó mà đả thương được. E rằng nó sắp tiến vào Hóa Khí Hậu Thiên rồi... 
Nam tử mặc chiến giáp nói.
Bốn người Tên Hề Ác Ma đồng thời rút lui một khoảng cách, không muốn vô cớ trêu chọc con cá sấu này.
Hắc Lân Hung Ngạc cũng không đuổi theo, lại vòng qua nuốt chửng thi thể tên đệ tử của Thiết Kiếm môn, nhìn dáng vẻ dường như cực kỳ đói bụng. 
Sau đó nó lại chìm xuống dưới bùn lầy, bơi đi mấy chục trượng, nằm yên ở một khu vực cố định.
Chỉ thấy con cá sấu này cố thủ bên cạnh một bông hoa sen màu mực, lớn bằng cái quạt hương bồ.
- Ồ? 
Tên nữ đệ tử của Cốt Ma Cung khẽ hô lên:
- Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy loại hoa sen có màu như mực này.
Hoa sen này màu sắc u ám, gần giống như màu của đầm lầy, trên cánh hoa có tia vằn vện, giữa cánh hoa là một cái đài sen màu mực. 
Nếu không phải con cá sấu này xuất hiện thì quả thật rất khó phát hiện sự tồn tại của nó.
- U Thủy Mặc Liên!
Tên Hề Ác Ma và nam tử mặc chiến giáp tập trung nhìn kỹ, đồng thời lộ vẻ mừng như điên. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.