Vĩnh Dạ Chi Phong

Chương 88: Khả trêu người




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hạt nhân áp suất thấp đi tới phòng bếp, im lặng pha cho mình một cốc ca cao nóng.
Lúc này hắn nhìn thấy trên lọ ca cao có dán tờ giấy, là Victor viết: Em phân phối dựa theo khẩu vị, cứ 350ml nước thì thêm ba thìa. Ở đây có 1500g, chờ đến lúc dùng hết thì em chắc chắn sẽ trở về, moah moah moah XD…
Nhưng mà, chỉ có 1500g?!
Chín ngày.
Là pha hết rồi! Victor còn chưa về nữa!
Sau khi gửi một tin nhắn tra hỏi, cách bốn ngày hắn mới nhận được hồi âm của Victor đến từ tinh tỉnh khác. Một xấp lớn dào dạt phong phú, riêng đoạn đầu tiên chỉ để trả lời vấn đề này: “…Nam thần! Cái thìa loại cực lớn 50g kia là dùng để nấu canh!! Pha cao cao nóng đặc vậy sẽ ngọt chết đó ó ó ó!”
Nhìn đến đây, đồ cổ quay vào phòng bếp kéo tủ bát, sau đó tìm thấy một hàng thìa xếp ngay ngắn, tiếp đó rơi vào trầm tư.
Người tinh tế đúng là quái đản, thìa còn có chín loại to nhỏ không đồng đều!
Đồ cổ cảm thấy mình không biết chuyện này là cực kỳ bình thường.
Vậy nên, Victor rời đi đã được chín ngày, tin nhắn đầu tiên của Tyler đã được gửi đi, tin nhắn trả lời đầu tiên của Victor cũng đã đến.
Tyler bày tỏ: Em lấy nhầm một chiếc T – shirt.
Victor bày tỏ: Không lấy nhầm không lấy nhầm ( ∠ω∠), trộm hai bộ quần áo, lén lút mặc cho búp bê vải.
Kèm theo một bức ảnh, mặt trên là Victor ôm một gối ôm Tứ gia cao nửa mét, khoanh chân trên ghế salông, đầu gác trên đỉnh gối, cười tủm tỉm nhìn ống kính.
Gối ôm Tứ gia là đặc biệt làm riêng cho mình cậu, mở to một đôi mắt cá chết, trên đầu vểnh lên một chỏm tóc ngố, hai tay khoanh trước ngực. Cái tay có thể tách ra nối lại, vắt lên trên cánh tay Victor, liền biến thành vật trang sức to lớn đeo trên cánh tay ôm người ta với vẻ mặt ghét bỏ.
…Trái lại đồ cổ vẫn không thể hiểu nổi sở thích thẩm mỹ của người tinh tế, ấy vậy mà Victor lại yêu chết cái gối ôm này.
Rõ ràng chỉ cần mang một vali nhỏ, lại nhất quyết muốn nhét cái gối ôm lớn vậy vào. Buổi tối trước khi đi còn gấp vô cùng, máy hút chân không phải ra trận co thể tích của nó lại mới có thể nhét vào được.
Ngoài tin nhắn này ra, đằng sau còn có nhiều tin nhắn ùn ùn kéo đến mênh mông tựa hoa tuyết.
Tyler vừa mới suy xét tin nhắn duy nhất của mình chắc là đã đến tay Victor, Victor ở bên kia đã không ngừng gửi tin nhắn che ngợp bầu trời, dời non lấp bể, ầm ầm ầm nhấn chìm hắn hoàn toàn.
Phí truyền tin vượt tinh tế tuy rằng không mắc, thế nhưng dựa theo tần suất này của Victor, một ngày cũng đã tốn mười gói lưu lượng tình nhân rồi!
Buổi tối Tyler đặc biệt dành ra nửa giờ, lần lượt xem từng cái tin nhắm, thấy tất cả đều là việc Victor đã trải qua ba ngày rưỡi trước.
Để có thể gửi tin nhắn vào ngày thứ nhất, Victor vừa đến Tinh tỉnh số ba, xuống tàu đã bị bắt nắm tay với một vòng lãnh đạo, trưởng bối, cười đến mặt cũng cứng đờ luôn.
Victor: Em đến nơi rồi [Một bức ảnh tinh cầu nhìn từ trên cao]! Đẹp không đẹp không! Chờ em có tiền sẽ mua lại cái làng du lịch màu xanh lục kia! (Khoảng 4:00 chiều)
Victor: Ha ha ha ha ha nhìn dãy núi trùng điệp phía xa kia, nhìn biển cỏ mênh mông bát ngát này! Đây chính là giang sơn trẫm gây dựng vì ngươi! Có ăn vải không có ăn vải không? Em gửi chuyển phát nhanh tốc hành tinh tế cho anh nha!
Victor: [Một bức ảnh dân bản xứ] Hì hì hì dân bản xứ bên này thích mặc váy, nghe nói bên trong trống huơ, gió vừa thổi qua thì rất nhiều đàn ông đều che háng, tràn đầy hơi thở mộng ảo e thẹn…
Victor: [Một chùm ảnh chụp trong khách sạn] Điều kiện tiếp đãi bên này cũng không tệ lắm. Em phải tranh thủ nghỉ ngơi, sáng mai phải họp rồi. (Khoảng 7:00 tối).
Victor: Moah moah moah. (9:00 tối)
Victor: Hiu hiu hiu không ngủ được. (10:00 tối)
Victor: [Một bức ảnh gối ôm Tứ gia] Trời ơi hút chân không lố quá, lấy ra bị nhăn nheo bẹp dí, anh biến thành cụ ông rồi…(10:30 tối)
Victor: Có chút nhớ anh. (11:00 tối)
Victor: Ôi, đi tiểu đêm, lại nhớ đến anh. (2:40 sáng)
Victor: Chào buổi sáng, đồng hồ báo thức còn ba phút, lại nhớ anh. (7:57 sáng)
Tyler: “…”
Khả của ta…biến thành Khả lảm nhảm rồi.
Bắt đầu ngày thứ hai, Victor có rất nhiều công vụ phải làm, dù gì cậu xem như là người ít tuổi nhất, vai vế nhỏ nhất hiệp hội, bởi vậy gặp ai đều phải coi là trưởng bối, đúng là chịu tội.
Trưởng bối muốn cho quà, không thể từ chối. Trưởng bối muốn tìm cậu đi ăn, không thể từ chối. Trưởng bối muốn giữ cậu lại trò chuyện, phải khiêm tốn lắng nghe. Trưởng bối có gì khó khăn, phải giúp đỡ kịp thời…
Victor tao nhã mỉm cười đúng mực, lúc quay đầu lại lén lút gửi một tin nhắn: [Một bức ảnh mặt quỷ lén selfie] nhân cơ hội nhớ anh.
Sau đó lúc họp, một vị lão tiên sinh quên lời, tạm dừng tầm hai mươi giây.
Victor giả vờ không cẩn thận làm rơi di động xuống đất, cúi đầu lại selfie một bức: Không biết xấu hổ mò cá (1) nhớ anh.
Rồi ngày hôm sau bọn họ đến hiện trường xem lễ cắt băng khánh thành, Victor trốn trong một đống dụng cụ, gối đầu lên một cây đàn guitar, bắt chéo chân gửi một tin nhắn: Thời gian ăn bơ làm biếng nhớ đến anh.
Ngồi trong xe công vụ có kính một chiều, Victor thừa dịp lấy di động ra: Giờ có thể quang minh chính đại nhớ anh rồi! Ha ha ha ha ha ha!
Mấy bức ảnh này, Tyler lật qua lật lại hồi lâu, lấy cái tấm mặt quỷ kia lưu vào máy.
Ngoại trừ Khả selfie không làm việc đàng hoàng, trong tin nhắn cũng sẽ có một vài tấm ảnh tin tức.
Bởi vì lúc đang làm chính sự, Victor không thể selfie, vì vậy cậu sẽ kéo hai bức ảnh của mình xuống theo tin tức, đồng thời kèm theo chữ viết của mình.
Ví dụ như bức thứ nhất lúc họp, hàng phía trước ngồi toàn bậc tiền bối đức cao vọng trọng, mọi người đều là chức vụ phó chủ tịch. Victor khiêm tốn dựa theo vai vế ngồi ở cuối, nhưng cho dù vậy vẫn là ghế phó chủ tịch, rất thể hiện địa vị.
Trong một nhóm các ông các bà, một chàng trai trẻ tuổi đẹp trai quả thực như hạc đứng trong bầy gà, bắt mắt ghê gớm. Đặc biệt là cậu còn có một bài phát biểu rất quan trọng, chuẩn bị cực đầy đủ, biểu hiện ở hiện trường cũng xuất sắc, rất nhiều người trẻ tuổi gật đầu như gà mổ thóc một cách vô thức.
Chuyện này được lên không ít trang đầu tin tức, đăng lên vẫn dựa theo lai lịch ảnh, đến trang thứ hai đã trực tiếp cắt bỏ Victor ở trung tâm bức ảnh ——biết làm sao giờ, ảnh đẹp ý vui dễ lấy lòng độc giả mà.
Vướng cái là vị công tử này có người mẹ là Phó Đề đốc, chính cậu cũng gợi ý không muốn bị phơi bày quá nhiều. Tên Victor được đề cập ở vị trí không mấy bắt mắt, nhưng điều này không cản trở nhóm fangirl bới móc thân thế của cậu lộn chổng vó lên trời.
Có rất nhiều fan của Victor dũng mãnh tràn vào giới CP “Tứ gia x Đại diện”. Victor mặt ngoài khá là đứng đắn, giống như hoàn toàn không biết gì về mấy chuyện này, sau lưng khỏi phải nói sướng đến nhường nào!
Cậu trực tiếp gửi thật nhiều ảnh những dịp đặc biệt, còn có ảnh CP fanmade, cũng bày tỏ: Thích! Chết!!
Buổi tối ngày thứ hai cậu ở trong khách sạn, thiết lập xong điện thoại, quay một đoạn video, nói lên nội tâm mình thoải mái nhường nào ——
Đúng vậy, Victor đến vest còn chưa cởi, vào phòng đã lao đến ôm lấy gối ôm, lăn qua lăn lại trên giường như cơn lốc nhỏ, ngừng lại một lúc bật ra tiếng cười trộm hà hà, tiếp đó lại lăn qua lăn lại…
Bỗng nhiên, cậu ngẩng đầu dậy, sợi tóc mất trật tự dán trên trán, cầm lấy di động, vừa thở hổn hển vừa cười, đổ ụp xuống giường, thấp giọng nói: “Làm sao đây, nhớ anh quá à”
Nói xong, nụ cười của Victor trong ảnh dần dần thu lại một chút, đột nhiên im lặng nhìn màn ảnh không nhúc nhích, sau một lát lại nói: “Em muốn hôn anh”
Rồi cậu thở dài, cầm lấy cái gối ôm nhiều nếp nhăn bên cạnh, một tay ôm vào trong ngực, dùng sức siết chặt.
Tyler xem xong đoạn video ngắn này suy nghĩ một hồi, logout về thế giới thực.
Sau ba ngày rưỡi, Victor nhận được một bức thư khẩn.
Cậu nhìn thấy chữ ký đầu tiên hoan hô nhảy nhót một hồi, sau đó nhanh nhanh mở camera nhắm ngay mình, lại ôm lấy gối ôm Tứ gia vất vả mới có thời gian ủi phẳng lại ——
Mọi thứ đã chuẩn bị xong, lúc này mới mở thư ra, lại nhìn thấy bên trong có một tấm bưu thiếp cùng một tấm thẻ video.
Gắn thẻ video vào điện thoại, liền thấy bên trong thu lại hình ảnh mười giây ngắn ngủi: Vừa bắt đầu đã nhìn thấy Tứ gia ngồi trước bàn. Video chỉ quay nửa người trên cùng nửa mặt dưới, chỉ có thể nhìn thấy đôi môi mỏng hơi mím lại, đường cong ở cằm xinh đẹp, cổ áo nửa mở, hơi biếng nhác tùy tính, giống như mới vừa rời giường.
Tyler không nhanh không chậm uống một hớp nước, lúc này mới chợt duỗi hai tay ra, trong tay cầm hai chồng bưu thiếp, mười ngón tay thon dài mở rộng, bưu thiếp vô cùng ngoan ngoãn xoay tròn trong lòng bàn tay hắn, bật lên, lật qua lật lại.
Những bưu thiếp này dồn dập lóe rồi biến mất trong ống kính, đều là bộ thẻ làm riêng từ giải đấu tỉnh eSport, tất cả đều ghi lại những màn thi đấu đặc sắc lóa mắt, đẹp trai lóng lánh nhất của các tuyển thủ trên sân thi đấu.
Những hình ảnh này tựa như trò ảo thuật, tùy ý biến đổi thất thường dưới bàn tay của Tứ gia, lập lòe từng cảnh đặc tả mê người.
Bỗng nhiên, Tyler dừng hai tay lại, lấy ra mặt sau của một tấm bưu thiếp, tiếp đó từ từ giơ lên ——
Viền môi hắn nhẹ nhàng chạm vào.
Hôn, hôn một cái!
——trong nháy mắt đó hô hấp của Victor ngừng lại! Đẹp đến độ cậu ghì lấy gối ôm, tóc đều muốn dựng thẳng lên!
Trên màn ảnh, Tyler đột nhiên phi tấm bưu thiếp đối diện với ống kính!
Tấm bưu thiếp đụng thẳng lên công tắc, ngừng video trong bóng tối.
Video kết thúc, Victor vội vàng mở phong thư, lấy tấm bưu thiếp kia ra.
Ở mặt trước, quả nhiên là đặc tả Chiến Thần!
Hình như là vòng cuối cùng của vòng bảng, hắn đứng trước biển lửa, toàn bộ đường nét cao lớn lại mạnh mẽ. Cúc áo kim loại cùng một đoạn lưỡi đao nhỏ đang phản xạ hàn quang, sau đó mê người nhất chính là đôi mắt vàng sậm, tựa như hổ phách phát sáng trong đêm.
Dã tính, biếng nhác, lãnh khốc và ngạo mạn cùng tồn tại hoàn hảo, đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Victor nhìn hồi lâu, mới lật tấm bưu thiếp lại.
Mặt trái bưu thiếp, một chữ cũng không có.
Thế nhưng Victor dán mặt trước của bưu thiếp lên mặt mình, hạnh phúc cười khúc khích nửa ngày, quý trọng hôn một cái, sau đó ôm lấy gối ôm, đập bộp lên giường…
Lăn qua lăn lại lăn qua lăn lại lăn qua lăn lại…
Bỗng nhiên, Victor bật dậy từ trên giường, thật nhanh lần tìm một tờ giấy trên tủ đầu giường của mình.
Và sau ba ngày rưỡi, Tyler nhận được hồi âm của Victor.
Trong đó có một tờ giấy nhỏ, viết: Gửi cả thế giới nhỏ của mình cho người.
Bậc thầy sát thủ cầm bức thư lật qua lật lại hồi lâu, mới thấy bên trong rơi ra một đóa hoa dẹt, gấp bằng giấy.
——Hoa chuông xanh (2).
Chú thích:
(1) Nguyên văn Mạc ngư “ 摸 鱼 ”: ý trên m ặt chữ là bắt cá ở trong nước, từ thường dùng là thừa nước đục thả câu (hồn thủy mạc ngư – 浑 水摸 鱼), là chỉ thừa dịp hỗn loạn vơ vét lợi ích một mình. Hiện tại cũng để chỉ hành vi lười biếng, không chăm chỉ làm việc
(2) Hoa chuông xanh gấp bằng giấy (cho những ai muốn học cách gấp,)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.