Vĩnh Dạ Chi Phong

Chương 155: Phiên ngoại 2




Quả nhiên buổi tối đồ cổ không trở về.
Victor không có hứng làm bữa tối, ăn một ít cho có, suy nghĩ xem ngày mai cần làm gì, buổi tối dựa vào đầu giường đọc sách, vô thức ngủ thiếp đi.
Lấy lại ý thức sau khi giấc ngủ trôi qua, Victor sợ hãi đến biến sắc.
Hình như cậu đang ở trong một giấc mộng vô cùng chân thật, cậu đã biến thành một gia sư được một Tử Tước trong thế giới ma huyễn nào đó mướn về, chịu trách nhiệm dạy dỗ năm đứa con của Tử Tước.
Tử Tước này là một Tử Tước rất có tiền, thậm chí có được tước vị nguyên nhân một nửa cũng là nhờ tiền.
Gã còn là một người rất biết hưởng thụ, ở trong một tòa lâu đài rất lớn, người hầu vô số.
Victor: “…” Vô lý, mình gần như chưa bao giờ ở trong tòa lâu đài kiểu vầy, làm thế nào mà mơ được cảnh tượng trọn vẹn như thế chứ?
Năm đứa con của Tử Tước quả thật là năm thằng quỷ sứ, vừa lên lớp đã chạy tán loạn khắp lâu đài không tìm nổi. Victor thân là gia sư đau khổ, tò mò đi tìm người khắp nơi.
Hắn băng qua cây cỏ sum suê trong sân, thấy sâu trong vườn hoa có một căn nhà kiểu Tây nhỏ, đằng trước còn có hồ nước nhân tạo, bên trên lắc lư một chiếc xích đu.
Có một mỹ nhân ngồi trên xích đu, không lời nào có thể diễn tả nổi một phần nghìn vẻ đẹp của nàng.
Victor cảm thấy hình ảnh này rất quen, không nhịn được đi lên phía trước, muốn nhìn cho rõ.
Lúc này, trên mặt đất bỗng có thứ gì đấy nhúc nhích một cái, dọa Victor nhảy dựng lên.
Cậu nhìn kỹ, chỉ thấy một củ cải đỏ thân cao bằng năm cái đầu. Nhìn từ trên xuống, chỉ có thể thấy một đầu tóc tơ xoăn màu đỏ mềm mại, đỉnh đầu có một cái xoáy.
Victor: “…”
Củ cải đỏ nói như ông cụ non: “Đây là địa bàn của ta. Mi mà dám xông vào, mi chính là con mồi của ta”
“…”
Nhưng! Victor không kiềm chế nổi bản thân!! Giờ đây cả hai mắt cậu đều là trái tim! Bị Tiểu Tyler manh đến muốn nhảy ra!
Đây mới là tiểu đồ cổ thật nè! Shota thời thơ ấu – thế giới tinh thần cũng là thật!
Victor: “Khà khà khà khà khà khà…Bạn nhỏ, nhóc mấy tuổi rồi?”
“…”
Tiểu Tyler lùi về sau một bước: “Bỏ đi, ăn đồ kỳ quái sẽ bị tiêu chảy”
Victor: “…” Bà xã anh là “đồ kỳ quái” hả?? Anh được lắm, tiểu đồ cổ, món nợ này em sẽ tính lên người đồ cổ.
Tyler từng nói hắn bởi vì nguyên nhân con lai, khi còn bé lớn lên rất nhanh, nhưng thời kỳ thanh thiếu niên lại duy trì trong một khoảng thời gian rất dài. Đây là kết quả của việc hai dòng máu Ác ma và Tinh linh không ngừng đánh cờ: Ác ma cần phải có khả năng kiếm ăn và tự vệ khi còn nhỏ, Tinh linh thì lại có thời kỳ đặt nền móng, học cách trưởng thành tương đối dài.
Tiểu Tyler lại ở trong thời kỳ khó xử vậy đấy, mỗi ngày hắn đều phải ăn rất nhiều, dạ dày như cái hố đen vĩnh viễn không có điểm dừng. Răng nanh cùng bản năng tấn công từ nhỏ của hắn gần như đã thành thục, nhưng vóc người lại không phát triển quá nhanh.
Đại khái là vào thời điểm lúc năm tuổi, Tiểu Tyler bước đi lung la lung lay.
Đám con trai của Tử Tước liền cảm thấy hắn rất dễ bắt nạt, kết bè kết lũ nhảy ra bắt nạt hắn.

Sau đó Tiểu Tyler đánh ngã hết lũ chúng nó.
Victor thành niên kinh ngạc đến ngây người, sức chiến đấu của Tiểu Tyler năm tuổi đã mạnh hơn cậu rồi! Chí ít đối phó với năm con gấu con ba tuổi đến mười ba tuổi, cậu tuyệt đối không thể làm nhẹ nhàng thoải mái được vậy.
Victor do do dự dự cầm cái túi thuốc, may ở phía sau Tiểu Tyler, theo hắn trở về căn nhà nhỏ kiểu Tây kia.
Tiểu Tyler: “Đi theo ta làm gì? Muốn bị ăn hả?”
Victor: “Anh…nhóc bị thương rồi, nếu mà bị bệnh thì không hay, anh bôi tí thuốc cho nhóc”
Tiểu Tyler nhận thuốc của cậu, sau đó tiện tay quăng hai quả trái cây cho cậu: “Ta không chiếm lợi của mi, đổi với mi đấy. Chúng ta không ai nợ ai, mi mau cút đi”
Victor: “…” Anh dám bảo bà xã của anh “cút” ư? Sau này anh sẽ phải hối hận!!
Món nợ của đồ cổ lại nhiều thêm một khoản.
Giấc mơ này quá thú vị, buổi tối Victor nằm trên giường của gia sư, làm thế nào cũng không ngủ được, tưởng mình ngủ một mình sẽ tỉnh lại ở hiện thực.
Cậu cầm lấy chiếc chăn len của mình, rón ra rón rén quay lại nhìn tiểu đồ cổ.
Đây là lúc nửa đêm, người mẹ mỹ nhân bán Tinh linh của Tyler không biết đã đi đâu, Tiểu Tyler ngồi một mình trên bờ tường.
——Người nhỏ, chân ngắn, chỉ có thể vắt ngang ngồi trên tường, nếu không rất dễ mất thăng bằng mà té xuống.
Tiểu Tyler đang cho mèo ăn.
Con mèo kia cũng rất là nhỏ, to bằng một lòng bàn tay, núp sau một tấm ngói trên tường gần như là không nhìn thấy.
Khuôn mặt Tiểu Tyler cũng chỉ to bằng lòng bàn tay, nghiêm túc nhíu mày, khi còn nhỏ hai mắt dưới ánh trăng là màu vàng nhạt, hai cánh môi mềm như thạch, gần như là bán trong suốt. Hắn như ông cụ non dạy dỗ mèo con: “Ai kêu mày ra ngoài trộm đồ? Bị người ta nhìn thấy, đá một cước là mày chết rồi”
Mèo: “Meo”
Tiểu Tyler: “Mày còn không phục? Giờ tao đá mày một phát nhá”
Mèo: “Meo meo meo meo”
Tiểu Tyler: “Còn như vậy nữa là tao mặc kệ mày luôn”
“Meo…” Sau đó con mèo vậy mà ngậm ra hai đồng vàng, đặt trong lòng bàn tay Tiểu Tyler.
Tiểu Tyler nói: “Hừ, tao nuôi mày là bởi mày có tài năng, thế nhưng không khiến mày phải đi ăn trộm bây giờ. Giờ mày mà bị người ta giẫm chết, phí tổn hai tháng này tao nuôi mày đều đổ xuống sông xuống biển hết. Mày còn nợ tao nhiều lắm, thế nên ngoan ngoãn mà lớn lên cho tao, chờ sau này lớn lên rồi tao sẽ bóc lột mày”
Mèo con nghe xong liền ngoan ngoãn, chắc là nghe thấy mình có ích cho hắn nên cực kỳ vui vẻ, dùng gò má cọ cọ hắn.
Tiểu Tyler móc ra một ổ bánh mì, bẻ một miếng cho mèo ăn.
Một lát sau, hắn cúi đầu nhìn Victor ở dưới tường, vô cùng ghét bỏ nói: “Sao mi vẫn còn ở đây? Nghe đủ chưa?”
Victor vậy mà lại có một loại cảm giác đi nhầm vào thánh địa, chột dạ nói: “Xin lỗi, anh chỉ muốn tới thăm nhóc thôi”
Tiểu Tyler bẻ một miếng bánh mì: “Nói ‘A’ đi”
Victor nghe lời đồ cổ quen rồi, theo bản năng nói: “A?”
Tiểu Tyler rất hài lòng với sự nghe lời của cậu, liền ra quyết định, ném bánh mì vào miệng cậu.
Sau khi được Tiểu Tyler cho ăn, Victor liền biến thành người của Tiểu Tyler.
Tiểu Tyler: “Đây không phải điều hiển nhiên sao? Mi ăn đồ của ta, mi chính là nhân loại của ta”
Victor hưng phấn nói: “Anh sẽ giúp nhóc trộm đồ ăn!”
Tiểu Tyler: “Mất mặt, mèo còn biết trộm tiền này”
Victor: “…” Tiểu đồ cổ! Anh chờ đó! Trở về em sẽ bắt nạt đồ cổ! Quân tử báo thù hai nghìn năm cũng không chê muộn!!
Hóa ra đồ cổ khi còn bé cũng từng nuôi mèo. Nuôi hết sức chăm chú, cẩn thận từng li từng tí một, mình có một miếng ăn, nhất định sẽ nhớ đến mèo.
Sau đấy Victor thường xuyên đến nhìn họ, thuận tiện mang chăn len ra ngoài.
Tiểu đồ cổ sẽ đắp chăn lên người mình và mèo, sau đó chờ Victor giúp họ dém góc chăn cho tốt, lại chờ thêm một câu chúc ngủ ngon, cuối cùng hạ mình (1) đáp lại một câu chúc ngủ ngon.
Chỉ là sau đấy chú mèo chết rất sớm. Thời đại loạn lạc, mạng sống của sinh vật nào cũng ngắn ngủi cả, nó chỉ sống được hai năm, chết vì bệnh dạ dày.
Tiểu đồ cổ đã lớn đến bảy tuổi rưỡi, vóc người vẫn không lớn, trông vẫn cứ như một nhóc shota ngây ngô.
Victor thì có hơi lạ, cậu dường như không có chút cảm giác gì với quãng thời gian này, vẫn như là một giấc mơ. Cậu cứ mơ mơ hồ hồ, giống như vừa đi qua một giao lộ, hai năm đã trôi qua, chú mèo nhỏ đã thành mèo lớn, tiểu đồ cổ vẫn là tiểu đồ cổ, Victor chỉ chuyển cảnh trong mơ mà thôi.
Ở trong mơ, Victor chỉ quanh quẩn một suy nghĩ, cảm giác mình có rất nhiều tri thức phép thuật, cho dù không giữ kín cũng có thể làm một pháp sư chủ lưu, cũng có thể mở một cửa tiệm hoặc dạy gì đó khác.
Chỉ một suy nghĩ như thế, đến cảnh tiếp theo, cậu đã là quý ngài pháp sư được người tôn kính.
Quý ngài pháp sư Victor từ gia sư ở nhà Tử Tước đã biến thành cố vấn, năm tên nhóc con năm nào từng đứa một trổ mã, con cả mười lăm tuổi đã ra ngoài làm việc, mỗi lần về nhà đều vô cùng kính trọng Victor.
Victor vẫn rất thích chạy tới sân sau của ai kia.
Chú mèo ấy sau này rất cố gắng trộm đồ, thế nhưng không biết có phải bị Tiểu Tyler nuôi thành cái tính thận trọng hay không, bình thường không mang được tiền về, xuất phát từ hổ thẹn sẽ thay bằng con mồi như cá hay chim. Tiểu Tyler cũng không hề trách móc nó, dường như đã quên mất chuyện hồi bé mình bảo sẽ bóc lột nó.
Mèo chết rồi, Tiểu Tyler chôn nó trong sân.
Hắn vốn không có khái niệm gì mà “chôn cất”, gần như là trời sinh trời nuôi, rất nhiều điều đều xuất phát từ bản năng sinh tồn của tiểu Ác ma, còn lại là thiên tính thông minh học hỏi xã hội loài người xung quanh——thế nên hành động này là Victor dạy cho.
Tiểu Tyler chôn mèo, cùng đứng mặc niệm với Victor.
Bỗng nhiên, Tiểu Tyler nói: “Thứ gì mà làm tim ta khó chịu quá?”
Lòng Victor tràn đầy nhu tình, nói: “Là ‘yêu thích’”
Tiểu Tyler nói: “Lấy nó đi, ta không cần”
Victor ôm lấy hắn, nói không ra lời, một lát sau mới mở miệng nói: “Nhưng nhóc rồi cũng phải quen với sự mất mát. Cuộc đời của nhóc sẽ rất dài, sẽ rất tuyệt vời, có rất nhiều người sẽ đến làm bạn với nhóc, cũng sẽ có rất nhiều người rồi cũng rời nhóc mà đi. Tất cả mọi người trên đời đều không thể làm gì với sự ly biệt”
Tiểu Tyler nói: “Năm đó ta không nên thích sinh vật yếu đuối như vầy, dễ chết như vầy, sau này ta sẽ không thích nữa. Làm nhân loại và Tinh linh, sẽ dễ thích thứ này thứ nọ, sẽ dễ đau buồn. Nếu sự đời là vậy, thà làm Ác ma còn hạnh phúc hơn”
Lúc nói lời này, Tiểu Tyler đã tiếp xúc với Lam Linh Hoa một thời gian.
Về sau đồ cổ cũng không “thích” mèo nữa.
Victor đau lòng muốn chết, buổi tối khóc lóc van nài muốn ngủ với tiểu đồ cổ.
Tiểu Tyler nói mà mặt lạnh te: “Cái đồ nhân loại nhà mi, được chiều mà kiêu hử?”
Hắn xem chừng rất tức giận, Victor lấy ra chiếc bánh gato nhỏ mình tự làm dỗ hắn.
Tiểu Tyler tìm được bậc thang, nhận đồ hối lộ này, không nói một lời dịch ra một khoảng để Victor lên giường.
Cả đầu Victor đều là đổ cổ, trong lòng lén lút gạch đi mấy khoản nợ của hắn.
Một lát sau, Tiểu Tyler bỗng nhiên quay mặt lại, nói một cách lạnh lùng: “Ngươi cái đồ nhân loại lười biếng, không cảm thấy mình quên gì hả?”
Victor vội vã lấy lại tinh thần, duỗi tay đắp chăn lên người hắn, nghiêm túc dém cho kỹ, rồi nhỏ giọng nói: “Ngủ ngon, tiểu đồ cổ của anh”
Tiểu đồ cổ nói: “Ngủ ngon, nhân loại cuối cùng ta nuôi”
Victor: “…”
Tiểu đồ cổ xoay người về, tự mình lẩm bẩm: “Cũng không bao giờ nuôi cái loại yếu đuối này nữa”
Chú thích:
(1) Nguyên văn Hu tôn hàng quý “ 纡尊降贵 ”: người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.