Vĩnh Dạ Chi Phong

Chương 153: Đêm quán quân




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhiệm vụ hoàn thành, đồ cồ còn muốn mang Khả của hắn chơi thêm hai ngày ở dị giới.
Nói thật phong tục ở thế giới này rất gần gũi với quê hương hắn, điều này làm cho người ta có cảm giác trở về chốn cũ vi diệu——dù rằng quê hương của hắn cũng chẳng để lại cho hắn ký ức tốt đẹp gì.
Thế nhưng phải trì hoãn lại hai ngày, bởi vì theo thời gian trôi qua, cuộc đua của giải quốc gia ở thời đại tinh tế đã sắp bế mạc.
Bạn nhỏ Phạm Đa giành được hạng bốn, cũng có nghĩa là ba người dưới quán quân chuẩn Odin phân biệt là: Phi Hồng, Cửu Châu, Phạm Đa.
Mà ba người này đều thua dưới kiếm hắn nên hắn đi nghỉ xong là có thể trực tiếp tham dự lễ trao giải.
Trước khi lên đường, Tyler cùng Victor lại tới nhà trọ kia——cứ điểm của tổ chức nào đó, đi đòi thù lao thắng cược.
Lần này, không ai dám nói với Victor “Mày chờ ở ngoài”, thế là bé chuồn chuồn Khả liền giả đò không biết theo sát phía sau Tyler, mang lòng hiếu kỳ hưng phấn đi vào.
…Tuy rằng bên trong cũng chẳng có gì hay để xem cả, chỉ có một cảm giác thần bí khiến cho cứ điểm dưới lòng đất này trông có vẻ rất to lớn mà thôi.
Lúc hai người đi men theo con đường, ven đường trông thấy có rất nhiều sát thủ đang huấn luyện, còn có một số người đang bị trừng phạt: Có chạy vòng tròn đường dài, cũng có hít đất.
Victor tò mò nhìn chung quanh, thấy có người trông rất quen, lẳng lặng hỏi Tyler: “Người kia có phải Phạm Đa không?”
Tyler nhìn nhóc con sát thủ nào đấy đang hít đất, cười mà không nói.
“Nhóc con” đeo mặt nạ, đôi mắt cá chết nhìn mặt đất chòng chọc, không hề dao động phập phồng lên xuống tập hít đất, làm đến mồ hôi đầm đìa cánh tay run run——trên lưng còn đặt cái lư hương cắm ba que hương đang cháy.
Victor đồng tình nói: “Nhìn cũng thấy mệt chết rồi. Huấn luyện đúng thật là vất vả ghê”
Tyler vẫn chỉ cười mà không nói.
Nhóc con tập hít đất không thể nhịn nổi nữa, ngẩng đầu gào thét: “Có phiền không hả! Mấy người có phiền không hả! Ông đây tự nguyện bị thầy phạt đấy!”
Victor: Là Phạm Đa thật nè!…Xem ra muốn đạt được thực lực hạng ba giải quốc gia đúng là không dễ dàng gì ha…
Một lát sau, bên cạnh đi tới một sát thủ mặt lạnh te, quất một roi cảnh cáo vào mông Phạm Đa: “Tự dưng gây ra tiếng ồn, số còn lại tăng gấp đôi”
Phạm Đa: “…”
Cao thủ hạng tư đỉnh đỉnh đại danh vạn người theo bám, Phạm Đa đại nhân, vừa thi đấu xong liền rầm rầm rì rì chạy tới bị thầy giáo thóa mạ một trận.
Mông có hơi đau.
Khó chịu, muốn khóc.
Trở về nhất định phải lên án cái đám xấu xa này với Khuynh Cái Như Cố mới được!!!
Hai cái lỗ mũi của Phạm Đa dùng sức hít thở, cam chịu số phận nhịn xuống nỗi bi phẫn, cúi đầu tiếp tục tình trạng cá chết hít đất.
Cuối cùng Tyler và Victor mang theo một đống đồ trở về, “chìa khóa khách mời” của họ còn dư hơn hai mươi ngày, đủ để qua lễ trao giải lại quay lại hưởng tuần trăng mặt.
Đáng nhắc tới là, đoản kiếm Tyler bỏ quên trong vườn hoa lúc ám sát Bá Tước, cắm sâu vào gỗ hơn ba phân, còn là một đoạn xà nhà dùng chất liệu gỗ cứng chế tác——sau này đám thủ vệ dùng hết sức bú sữa mẹ cũng không thể rút ra được.
Thanh kiếm này vì thế nhanh chóng trở thành truyền thuyết.
Khi Victor tới căn cứ, liền nghe thấy lời đồn rất thú vị.
Nghe nói: Trong vườn hoa ở lâu đài XX có một thanh kiếm thần bí, theo truyền thuyết nó không giống những thanh đoản kiếm khác, nó sẽ ở trong tay người đặc biệt, vào thời khắc đặc biệt mà cất lên tiếng ca.
Lại nghe nói: Chủ nhân của thanh kiếm này vốn là một bậc thầy sát thủ, nhưng lúc hắn ám sát Bá Tước thì chọc giận một sát thủ truyền kỳ khác, thế là hai sát thủ đánh lên đêm trăng tròn, đỉnh Tử Cấm…
Còn có người tỏ vẻ: Thanh kiếm này rất mơ hồ, người nắm giữ nó cuối cùng nhất định sẽ chết. Cho nên có một vị sát thủ tặng nó cho Bá Tước tội ác đầy trời, tên Bá Tước này đã bị Tử thần nguyền rủa, bị sức mạnh thần bí treo cổ trên xà nhà——chính là xà nhà mà đoản kiếm này làm thế nào cũng không rút ra được.

Victor: “Ôi trời, hữu mô hữu dạng (1), không biết về sau có biến thành truyền thuyết không ta? Chẳng lẽ thật sự chỉ người hữu duyên mới rút ra được, như Excalibur (2) của vua Arthur?
Tyler: “Trong căn cứ mới tùy tiện làm một thanh kiếm hợp kim, chắc là bị gãy ở trong”
Victor: “…” Ôi chân tướng của truyền thuyết, khiến người ta tan nát cõi lòng.
Ngày tiếp theo, hai người mặc lễ phục chính trang,
Đêm quán quân quả nhiên cũng rất rực rỡ lóa mắt, lúc này lượng theo dõi không phải khoác lác, cuộc thi cấp quốc gia lớn nhất toàn Liên minh cả năm cũng chỉ có một hai lần như vầy, vô số ngôi sao nổi tiếng đều gửi hình chiếu tương tác gỉa lập đến.
Tất cả mọi người đều rất kích động, màn biểu diễn bắn pháo hoa trên hành tinh nhân tạo cuối cùng cũng sáng lên, hàng chục nghìn người đứng dậy hoan hô như núi như biển, như si như cuồng chờ đợi quán quân lên sân khấu.
Quán quân Odin năm này ngược lại rất là bình tĩnh, hoàn toàn là phong cách cùng khí tràng như đóa hoa trên núi cao của Chiến Thần băng sơn, Khả ngồi ngay ngắn bên cạnh hắn, hai người hãy còn đang thoải mái tán gẫu, nói nói cười cười vui vẻ.
Một ống kính cả quá trình đều ngắm bọn họ, các nhiếp ảnh gia sau camera nói khẽ: “Chiến Thần của chúng ta lợi hại thật, tôi làm live stream thi đấu cũng mấy năm rồi, lần đầu tiên nhìn thấy quán quân bình tĩnh vậy đấy”
“Thì đó, đây là Odin mà lị, chuyên gia tác chiến không trung trâu bò nhất giới eSport, tín ngưỡng của Sát thủ toàn Liên minh, còn có sắc đẹp đệ nhất giới eSport…”
“Tôi nghe có người ra một triệu muốn mua ảnh chụp chữ ký của hắn đấy, so ra chúng ta với fan đều xem như gần quan được ban lộc (3) nhỉ, chờ sau đấy hay là tôi lẻn vào thử xem, nhỡ mà trúng xổ số thì sao?”
“Ý hay đấy, tôi cũng đi, cậu cảm thấy tôi có thể lấy được ảnh chữ ký của hắn không?”
“…”
Hai nhiếp ảnh gia hai mặt nhìn nhau, một người nhỏ giọng nói: “Cậu là Bột Cacao hả? Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu, thất kính thất kính”
Một người khác nói: “Suỵt, đừng nói ra ngoài”
“Lá gan của cậu cũng lớn thật đấy, cái trình độ bảo vệ con của Đại Ma Vương á, chỉ chụp Khả của hắn hai tấm thôi hắn cũng đã nổi giận đùng đùng rồi. Cậu còn dám chạy theo Khả của hắn, hắn không xé xác cậu ra mới là lạ”
“Ôi, đúng là xót xa, mỗi lần bọn tôi đều hoạt động lẫn trong thần giáo Vũ Thiên, không dám để cho Đại Ma Vương biết…”
Trên màn hình chung, thần giáo Vũ Thiên đang spam bình luận vô cùng tận, khóc lóc cầu xin Đại Ma Vương, hoặc là đám thần tiên đi ngang qua nào đó, hoặc là ai cũng được… Cho bọn họ ăn một chút phúc lợi, một chút đường.
Quá thảm, người thấy thương tâm, người xem rơi lệ.
Bình luận viên đang đọc lại lý lịch vinh quang của Odin một lần nữa, liều mạng nhịn xuống không cười một tràng, người cộng tác của anh đã rủ rỉ nói tới trận hỗn chiến giải đấu tỉnh năm đó. Theo giọng nói của anh, những trận đấu mà tuyển thủ truyền kỳ này đã trải qua được mô tả như một cuộn giấy dài (4), chậm rãi mở ra trong hư không.
Mà lúc này, chồng chồng hai người vẫn đang nói chuyện phiếm.
Victor đối mặt với ống kính, trên mặt hiện lên nụ cười ung dung chuyên nghiêp, sau đấy nghiêng đầu dùng giọng điệu cực kỳ thấp thỏm nói: “Làm sao giờ, tim em đập nhanh quá à”
Tyler bình tĩnh nói: “Đừng hồi hộp, tôi chỉ lên một phút thôi Hơn nữa không phải em đã chuẩn bị hết cho tôi rồi ư?”
Victor càng hồi hộp hơn nói: “Anh cầm lời thoại diễn thuyết tiêu chuẩn chưa?”
Tyler: “Chưa”
Victor hồi hộp tợn: “À, à, em viết tương đối là công thức hóa, anh không thích cũng là bình thường. Vậy anh có chuẩn bị cái khác không?”
Tyler: “Không”
Ầm ầm ầm, Victor nổ tung: “Thế thế thế thế thế lát nữa nêu cảm nghĩ nói cái gì giờ! Nói cái gì! Không thể lúc nào cũng nói một chữ ‘Không’ chứ!!!”
Tyler buồn cười nói: “Vậy nói cái gì?”
——Đồ cổ này sao còn có thể bình tĩnh vậy được, lát nữa còn phải lên sân khấu đối mặt với hơn chục triệu khán giả xem trực tiếp, còn có mấy triệu người theo dõi giới eSport đó!
Victor muốn khóc tới nơi, sụp đổ nói: “Thì…thì cũng phải cảm ơn cha mẹ bạn bè huấn luyện viên này nọ, còn phải cảm ơn ban tổ chức giải đấu, còn có Liên minh tạo cơ hội này…Phần, phần này là để nói giảm nói tránh (5), không thể bỏ được”
Tyler nói: “Thế ba chữ đi, em cảm thấy ‘Không, cảm ơn’ đã đủ chưa?”
“…”
A! Victor rất muốn nổ hạt nhân liên hoàn ngay tại chỗ, dùng đám mây hình nấm nuốt chửng tất cả khán giả cùng camera ở đây.
Hai giây sau, Victor nhịn xuống, nói: “Vậy, cũng phải nói một chút tâm đắc thi đấu của mình chứ? Kinh nghiệm đặc biệt từ lúc ra mắt tới nay cũng được, ít nhất…ít nhất anh có thể gom được một trăm chữ không?”
Tyler nghiêng đầu nhìn cậu, màu vàng sậm trong mắt mang theo ý cười vừa dịu dàng lại thần bí: “Kinh nghiệm đặc biệt?”
——Các ngươi muốn nghe kinh nghiệm đặc biệt gì từ ta?
Trong cuộc đời hơn nghìn năm, cô đơn hơn một nghìn năm và ấm áp hơn một năm sao?
Là những năm tháng yếu ớt nhất mất đi tất cả đường lui, tự nguyện bước vào đêm đen tựa vực sâu, từ đây cam tâm tình nguyện mai danh ẩn tích, làm đầy tớ trầm mặc trung thành nhất ư?
Hay là băng băng trăn trở giữa máu và lửa, giữa sự sống và cái chết, dùng toàn bộ thời gian đi chiến trường, sau đó chinh chiến, rồi đặt xuống một đóa hoa chuông xanh tinh xảo tốt đẹp sao?
Hay là quãng thời gian trống vắng ẩn cư lúc tuổi già sau khi đã quen với sinh tử vô thường, thế sự biến thiên.
Hay là sáu trăm năm qua bị thần linh điều khiển thời gian.
Hay là ảo giác tới gần tử vong vô số lần.
——Chuyện này đối với các ngươi là đặc biệt sao?
——Nhưng với ta mà nói, chúng nó chỉ như cuộc sống thường ngày khô khan, đây là cuộc đời của ta.
Thật sự đặc biệt chính là chạy trốn, đánh cờ, thi đấu cùng tiếng hò reo dưới ánh đèn. Tất cả mọi thứ của thời đại này đều trời quang trăng sáng, không hề có âm trầm, không có người bởi vậy mà chết, vì hắn mà chết.
Đối với Tyler Odin, đây mới là đặc biệt, đối với họ thì đã nhìn quen lắm rồi.
“Có thể nói là có rất nhiều, nhưng không có cái nào quan trọng cả” Tyler nói.
Hắn đối diện với Victor, Victor bỗng nhiên hiểu rõ tâm tình của hắn.
Victor nói: “Vậy…thì chia sẻ một thành tựu khiến anh hạnh phúc…hoặc là chuyện vặt vãnh cũng được. Anh đứng ở trên đó là được rồi, dù sao…Người mà mọi người yêu chính là đồ cổ mỗi ngày chỉ ‘Không’ liền nói xong cảm nghĩ, không có việc gì thì bắt nạt nhóc con nhìn người ta khóc lóc, ở nhà kén ăn còn không thể hiện ra ngoài, ỷ vào mình đẹp trai mỗi ngày làm xằng làm bậy…”
Tyler trêu cậu: “Không thêm một điều ‘Hàng khủng kỹ thuật tốt’ à?”
Victor đỏ mặt, cố hết sức nói: “Giờ em cảm giác có thể thay ‘đồ cổ’ bằng ‘lão tài xế’ được rồi…”
Trung tâm hành tinh, một luồng sáng bỗng nhiên chiếu tới đây.
Vô số người kích động cùng khát khao mang ánh mắt đầy mong chờ, như dòng nước lũ tụ hội về đây.
Victor bỗng nhiên không căng thẳng nữa, hít sâu một hơn, sửa sang lại cổ áo cho Tyler, nói: “Em…anh biết em yêu anh mà”
Tyler đứng lên, hơi cúi đầu, nói với cậu: “Thành tựu khiến tôi hạnh phúc nhất, có lẽ là ngày đó đọc sách ở thư viện, chẳng biết làm sao, quyến rũ được một cái đuôi nhỏ”
Chú thích:
(1) Hữu mô hữu dạng “ 有模有样 ”: bắt chước rất giống
(2) Excalibur là  thanh kiếm huyền thoại của Vua Arthur, đôi khi được cho là có ẩn chứa sức mạnh huyền bí bên trong và tượng trưng cho chủ quyền hợp pháp đối với Vương quốc Anh. Excalibur chỉ có thể được rút ra khỏi đá bởi Arthur, vị vua hợp pháp. Tìm hiểu thêm ở đây
(3) Nguyên văn Cận thủy lâu thai “ 近水楼台 ”:  gần quan được ban lộc; nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng; gần gũi người có thế lực nên được lợi trước; làm quan ăn lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật
(4) Cuộn giấy dài

(5) Nguyên văn Chính trì chính xác “ 政治正确 ”: tiếng anh là political correctness,  nghĩa là mình không gọi sự vật bằng tên cúng cơm của nó để tránh gây ra tranh cãi và xung đột ví dụ ở Mỹ mình không gọi người da đen là người da đen mà gọi họ là African-Americans
CHÍNH VĂN HOÀN
Khi viết được đến chữ hoàn này thì nói thật cảm xúc của mình là thở phào nhẹ nhõm, tiếp đó là bình lặng như hàng dấu chấm lửng này………………..Đây là sản phầm đầu tay của mình, vừa mới bắt tay vào lĩnh vực edit đã thồ ngay một bộ dài bá cháy lại còn thể loại khó chơi như võng du. Lúc đầu còn gặp rất nhiều khó khăn, có nhiều lúc thấy nản chả thiết edit, nhưng khi dần dần vào guồng rồi thì mọi thứ cứ tự nhiên như nước chảy vậy. Nói là thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng có thể lấp được cái hố tự tay mình đào ra này.
Nguyên nhân mình chọn làm Vĩnh Dạ Chi Phong đầu tiên là nó là võng du, thứ hai là thể loại của nó của hợp gu mình, thứ ba là đọc review thấy rất an tâm nên mới khoắng về. Tuy khởi điểm ban đầu không phải là niềm yêu thích với tác phẩm như một số nhà nhưng càng làm mình lại càng thấy thích, thấy yêu những gì dần hiện ra dưới tay mình. Mình yêu Tyler lạnh lùng trầm lặng, mình yêu Victor vui vẻ tràn đầy sức sống như mặt trời nhỏ, yêu cái tình cảm hai người dành cho nhau, cái tình yêu có thể vì nhau mà hi sinh hết thảy.
Làm đến chương cuối cùng, những xúc động ban đầu cũng nhạt dần đi, mình phải nghĩ nát óc mới gom cho đủ đống cảm nghĩ này đấy.
Cũng chẳng còn gì để lan man nữa, cảm ơn những người đã ủng hộ mình suốt thời gian qua, chính những cái like cùng comment của các bạn đã tiếp thêm động lực cho mình cố gắng hoàn thành bộ này. Vĩnh Dạ Chi Phong đến đây là hết rồi, còn lại 4 phiên ngoại nữa, mình sẽ túc tắc làm rồi post dần lên, còn giờ sẽ tập trung sang bộ Ngày đêm. Về phần word của bộ này thì phải xem xét đã, có thể có hoặc có thể không nên mong đừng ai giục nha, nếu các bạn không chờ được thì có thể tự cop về.
Thôi thôi, tiệc tàn rồi, “tạm biệt” và “hẹn gặp lại”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.