Việt Tinh Kỳ Truyện

Chương 69: Tín thư




Mặt Bão cũng ngu ra, ủa đơn giản vậy thôi sao?, mà rõ ràng là đúng nè, linh khí mà dồn lại trong một thể tích nhỏ thì chỉ có linh thạch thôi a, chuẩn như cơm mẹ nấu.
-“Vậy hai ngươi biết loại linh thạch nào chứa linh khí nhiều nhất không, ta không cần tinh khiết, chỉ cần linh khi nhiều là được”
Về chuyện này có lẽ Cam Tai có kinh nghiệm hơn, nhẹ vuốt cằm suy nghĩ, một lúc sau mới mở mắt giải thích:
-“Tại Việt tinh, linh thạch chia thành rất nhiều đẳng cấp, từ tầm phàm đến cao cấp. chia làm các loại như sau sơ đẳng linh thạch, hạ phẩm linh thạch, trung phẩm linh thạch,cao phẩm linh thạch và thượng phẩm linh thạch, đây là những linh thạch có thể bắt gặp nhang nhảng trên đường, ngoài ra còn một số loại linh thạch có tính chất đặc biệt hơn, đó là các linh thạch mang theo nguyên tố ngủ hành linh khí bên trong, giá cả cao hơn khá nhiều, vì những loại này thường dùng để tu luyện, hấp thụ rất nhanh và không gây tác dụng phụ, ngoài ra ta còn nghe nói tới có một loại linh thạch có mật độ chứa linh khí cực kỳ nhiều…”
Nghe tới đây Bão cũng không nhịn được mà hỏi dồn, 
-“Loại nào,loại nào, mau kể ta nghe, mau mau”
Cam Tai cũng thấy vẻ trông chờ của sư phụ, nhưng hắn vẫn lắc đầu ngao ngán:
-“Nó chính là hắc linh thạch, Cái này hiếm thì có hiếm thật, nhưng nếu có xuất hiện trên thị trường cũng là bình thường, bởi vì nó chứa các loại linh khí tạp chất, cả linh khí ngủ hành, như một hỗn hợp bên trong cuốn lấy nhau, không phù hợp tý nào với tu luyện, họa chăng nếu có xuất hiện cũng ném vào mấy cỗ máy để làm nhiên liệu thôi.”
Bão gật gù, mới đầu hắn tưởng nếu như với tính chất vậy phải là đắt đến mức nào, nhưng giờ đã hiểu ra rồi, chỉ có loại hắc linh thạch này mới phù hợp, nhất định phải tìm được, nhưng nghe tới đoạn hiếm thì cũng hơi nhíu mày”
-“Vậy giờ ta có thể tìm thấy ở đâu loại hắc linh thạch này?”
Cam Tai trả lời:
-“Nghe nói cũng không khó mấy, chỉ cần đi theo mấy con nhím trắng trong dãy núi Trường Sơn là có thể tìm được, vì loại nhím này dùng hắc linh thạch làm thức ăn, về phần Núi trường Sơn, chỉ cần Đại Thành hướng bắc đi thẳng hơn nữa tháng là tới, nhưng trong đó khá nguy hiểm vì linh thú cấp cao rất nhiều, cũng chính bởi lý do này không ai thèm đi tìm mấy cái hắc linh thạch này làm gì”
Bão quyết định rồi, phải có loại này mới đủ cho động cơ của hắn được, phải làm một chuyến đi đến núi Trường Sơn, biết đâu gặp đoàn xe không kính trong truyền thuyết thì sao, haha.
Bão lấy ra giấy vẽ, vẽ lại bản thiết kế động cơ, rất chi tiết từng bộ phận, hắn cố đảo lại thứ tự chi tiết, dù sao hắn cũng chưa tin tưởng hai tên họ Cam có chung phe chưa, nhưng trình độ luyện khí của hai người này thì không thể bàn cải, hơn hắn là cái chắc, cho nên giao lại việc chế tạo động cơ cho 2 người này, sau đó rời đi an bài một số chuyện để chuẩn bị lên đường tới núi Trường Sơn, hai người anh em họ Cam nhận lấy bản thiết kế bao gồm la liệt chi tiết, đều được yêu cầu luyện khí kim loại loại bền và chịu nhiệt tốt nhất,mỗi chi tiết đều yêu cầu chính xác tới từng milimet, có nhìn bao lần cũng không đoán được là bộ phận của máy móc gì. Cũng may cái này là Bão chỉ phóng chế ra theo nguyên lý hoạt động mà thôi, nếu có sơ đồ bản vẽ chi tiết ở đây chắc hai người kia chóng mặt mà chết mất,
Đi ra ngoài của tiệm lụp xụp cũ kỹ, việc hôm nay đã có thu hoạch, bây giờ tiến về Đại Học Viện an bài tiểu miêu, nói với Băng vài câu, cùng chuẩn bị đồ đạc, dù sau đi ra ngoài chỉ tính đường đi cũng mất cả tháng cả đi lẫn về rồi.
Vừa thoát ra khỏi con hẻm, Bão bỗng nhiên giật mình khi thấy một bóng dáng lướt qua phía trước trà trộn vào dòng người đông đúc, đầu đội nón nan tre, phủ xuống một tấm vãi đen che đi khuôn mặt, trên thân chỉ có một bộ đồ vải xám cũ kĩ, chân đi giày vải đã bạc màu, nhưng tất cả đều không quan trọng bằng cái tướng đi đó, rất quen thuộc, cực kỳ quen thuộc trong ký ức của Bão,một người thân đã biến mất rất lâu rồi, vì bảo vệ Bão và Băng mà ở lại cản đường truy sát, đến giờ vẫn không biết tung tích ở đâu, là cha hắn, Kỳ Nam, cái bóng lưng gầy gò đó, không thể lẫn đi đâu được, không biết sao nhưng từ bên trong lòng hắn ánh lên một cảm giác chua sót, kèm theo đau đớn, một chút hạnh phúc, mau chóng rượt theo vào dòng người, cho dù chen qua va chạm bao nhiêu người, mặc kệ tiếng chửi bới, đôi mắt chỉ dính vào vào tấm lưng kia mà đi tới, người đi trước hết vòng hướng này lại hẻm khác, nhưng rõ ràng không có ý bỏ rơi Bão, Bão cho dù đôi khi bị chững lại nhưng khoảng cách vẫn được giữ nguyên, Bão cũng cảm nhận được điều này, bởi vì theo đường đi nãy giờ dòng người cũng thưa dần, dần đến nơi heo hút hơn, 
Lòng nóng như lửa đốt, có không tạo ra động tĩnh quá lớn khiến người khác chú ý, Bão muốn gặp lại cha hắn, kiếp trước gia đình đầy đủ nhưng không hề hạnh phúc, nhưng tại đây cho dù chỉ có cha hắn, người cha thứ 2, nhưng Bão rõ ràng cảm thấy tình yêu của một gia đình, nó ấm áp lắm, mênh mông lắm.
Như cảm nhận được khao khát của Bão, bầu trời đang âm u cũng như buồn xuống hẳn, từng tiếng tí tách vang lên, từng giọt mưa nặng hạt làm làn người thưa dần,thưa dần, các cửa tiệm ven đường cũng thu diễm lại, mặt đất mưa xuống trắng xóa bọt nước,mọi nhịp điệu đông đúc của Đại Thành đều chậm lại, nhưng chỉ có hai bóng người, một trước một đuổi theo sau vẫn không hề quan tâm mọi thứ xung quanh đi về hướng xa
Vừa quẹo sang một con hẻm vắng người, bóng lưng ấy dừng lại nơi cuối đường, mưa vẫn rơi lộp bộp xuống mặt đất, rơi lên vành mũ rộng của người đàn ông phía trước,người đó đưng im dưới màn mưa như chờ đợi điều gì đó, không hề vội vàng.
Bão đôi chân nhẹ đi tới, mỗi bước đi đều có vẻ rất nặng nề, bởi vì Bão sợ nếu người trước không phải cha hắn thì sao, như vậy đến cả tia hy vọng mong manh cũng mất đi, nhưng sự thôi thúc trong lòng hắn lại đẩy bước chân tiến tới, đôi mắt dường như không hề chớp, Bão chỉ sợ, chỉ cần chớp mắt một cái cũng đủ để người đàn ông kia biến mất cũng như những bọt nước dưới chân vậy, không biết hắn có khóc hay không, nước mưa cuốn trôi đi tất cả, đôi mắt hắn đã cay xè đỏ cả lên, hắn tới gần lắm rồi, đôi tay run run đưa tới trước, chỉ chút nữa thôi hắn sẽ chạm tới người cha tưởng như đã mất của mình, giọng run rẩy sụt sùi:
-“Cha….”
Đôi tay vẫn đưa tới chậm rãi, bỗng nhiên xuyên qua cả hình bóng ấy, bóng dáng người cha trong màn mưa nhạt nhòa dần theo màn mưa, biến mất. Bão như chết lặng, đôi chân như mất đi niềm tin khụy xuống quỳ trên mặt đất đầy nước mưa trắng xóa,đôi mắt nhắm chặt vì cay đắng, chẳng lẽ tất cả chỉ là ảo giác của hắn thôi sao, tất cả chỉ là hư ảo thôi sao, thà rằng đừng đưa hy vọng cho hắn, cớ sao lại đùa giỡn hắn như vậy.
Đôi tay nắm chặ như muốn bật máu, nếu như ông trời muốn đùa giỡn với hắn như vậy, thì hắn sẽ đánh cả trời, nếu như đất muốn vùi dập hắn, hắn sẽ đạp cả đất, hắn sẽ vì bản thân hắn, hắn sẽ vì những người mà hắn yêu thương, tư tưởng anh hùng chó má gì đều không là gì cả, cho ta là ích kỷ thì sao, cho ta là độc đoán thì sao, Bão không quan tâm,hắn ngước mặt lên trời rống to một tiếng cho vơi đi tâm ý:
“aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa”
Bỗng một sự ba động linh lực rất quen thuộc xuất hiện phía trước mặt, Bão lại bừng tĩnh, đây chẳng phải khí tức của cha sao, như vậy, chuyện lúc nãy đâu phải chuyện đùa, mà rõ ràng là cha cố ý dẫn hắn tới đây, Bão thấy xuất hiện trước mặt là một cái cấm chế rất mờ, rất rất mờ nếu như không tới gần không thể cảm nhận được, và có vẻ đã được bố trí lâu rồi, vậy là cha hắn đã tính toán trước, cố ý dắt hắn tới đây.
Rất nhanh Bão tìm ra điểm chốt của tầng cấm chế này, như một linh cảm, hay như một sự sắp đặt trước vậy, không một sự chỉ dẫn nào nhưng rất nhanh rất chính xác, một bức thư hoàn toàn bằng linh lực viết ra bay lơ lững trước mặt 
-“Con trai ta
Khi con được bức thư này chắc ta cũng rời đi nơi này lâu lắm rồi, sau bao ngày dõi theo con ở Đại Học Viện, ta đã khá yên tâm về việc con đã có thể tự chăm sóc bản thân, sĩ tầng tầng 4 a, rất khá,rất khá. À con nhớ để ý tới Băng một chút, việc chính ta muốn nói với con là hiện tại ta không sao, nhưng vẫn vấp phải sự truy đuổi, cho nên con phải nhất quyết không để lộ thân phận của mình, chú tâm tu luyện, một ngày mạnh mẽ hãy tìm tới gia đình bên mẹ con, con sẽ tự biết được nơi đó là ở đâu, sớm thôi. Nhất định tránh xa cái tổ chức gọi là tử kim đường, nơi đó chưa phải là nơi mà con có thể trêu vào, nhớ lấy”
Vừa đọc xong bức thư, linh lực cũng tan dần hòa vào hư không, không để lại một chút dấu vết nào, bức thư quá ư để lại nghi hoặc cho Bão, chỉ có một điều mà Bão biết được là cha hắn vẫn còn sống, nhưng có lẽ không đươc ổn lắm, linh lực ba động lúc nãy khá hỗn loạn, rõ ràng là đang bị thương, chắc chắn là bị khi chạy trốn, thế mà còn tỏ ra vẻ bình ổn trong mỗi câu nói, đúng là làm lòng người khác xót xa mà. Nếu mà Bão làm cho mỗi người trong nhà một cái động cơ để bay thì còn sợ gì truy đuổi nữa chứ, coi như là có thêm tấm bùa hộ mạng rồi. 
Nghĩ thế Bão đứng lên thuê xe trở về Đại Học Viện, trên đường đi về tiện thể đón tiểu lôi báo trên một cánh rừng lúc đi tới đây lôi báo muốn đi chơi một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.