Viết Lại Tiểu Thuyết: Tôi Không Muốn Làm Nhân Vật Phản Diện

Chương 14:




Vương Kiến Tường đã rời khỏi được một lúc lâu. Lạc Sở vẫn chưa hết hẳn sự bàng hoàng. Cô thuộc tuýp người khi khó khăn thì sẵn sàng đương đầu một cách mạnh mẽ nhưng khi một mình sẽ thể hiện cảm xúc thật. Nếu nói cô không cảm thấy sợ Vương Kiến Tường thì là nói dối – cô chẳng qua chỉ che giấu nỗi sợ hãi đó bằng sự mạnh miệng. Tuổi đời của cô trong quá khứ cũng chẳng thể bằng hắn – cô chỉ có thể dùng lý lẽ thôi – những thứ mà tiểu thuyết, sách vở dạy cho cô – chứ còn ra thực tế - cô vẫn còn non – suy cho cùng một sinh viên chưa tốt nghiệp như cô thì có thể làm gì? Vương Kiến Tường dù sao cũng là một người sống vì tiền – e dè với anh ta – vẫn là một cách tốt để bảo vệ bản thân. Cô chỉ hy vọng những điều cô nói lúc nãy – anh sẽ không để bụng và buông tha cô – cô vẫn sẽ rộng lượng chấp nhận anh như một “em rể” nếu anh thay đổi và thật lòng với em cô sau này. Đó là chuyện tương lai – còn hiện tại – họ vẫn là một đối tác – yêu ghét tạm thời phải bỏ qua – để công ty có thể phát triển tốt. Và chỉ cần công ty không sao – điều đó cũng sẽ giúp cô tránh được cuộc hôn nhân thương mại với Trịnh Âu Đường – toàn là những điều tốt – cô phải cố gắng thôi.
Lạc Sở mở máy tính. Cô muốn tìm hiểu sơ qua về công việc của một công ty quảng cáo – cũng như của một CEO. Ngành học lúc trước của cô là báo chí nên cô có khả năng viết và sáng tạo tương đối tốt – vậy mà khi đọc qua những bản thảo kế hoạch quảng cáo của công ty – cô thật sự khâm phục – đúng là công ty lớn – trình độ nhân viên cũng ở bậc cao. Vì là một trạch nữ mê truyện nên trình độ đọc của cô rất chuẩn. Chỉ trong một ngày đầu tiên, cô đã nắm bắt được phần nào đặc thù công việc cũng như những dự án mới nhất của công ty. Trong số đó, đương nhiên, bao gồm cả hợp đồng dự án giữa công ty cô và công ty của Vương Kiến Tường. Tất cả chỉ mới bắt đầu và cô tin mình sẽ còn học hỏi được rất nhiều.
Mỏi mệt bước ra khỏi công ty, thật sự thì tuy ngày hôm nay không phải xử lý nhiều vấn đề khó nhưng đọc quá nhiều những sổ sách, tài liệu khô khan khiến Lạc Sở có chút đau đầu. Vũ Kỳ đã đứng đó, đợi cô từ bao giờ. Nhìn thấy gương mặt cùng nụ cười tỏa nắng của anh, bất giác những mệt mỏi trong cô vơi đi, cô thong thả tiến về phía anh.
Trên đường về, vì đôi mắt có chút đau nên Lạc Sở tựa vào lưng Vũ Kỳ rồi nhắm mắt lại.
“Ơ, đây là….” – Lạc Sở ngạc nhiên hỏi, vì cô nghĩ Vũ Kỳ sẽ đưa cô về nhà nhưng khi mở mắt ra cô lại thấy mình đang ở trong hầm giữ xe của một chung cư cao cấp.
“Rồi em sẽ biết thôi mà… theo anh nào!” – Vừa nói Vũ Kỳ vừa dắt Lạc Sở đi về phía thang máy. Anh dẫn cô lên tầng 12 – căn hộ số 12A20.
“Chào mừng em đã đến với thế giới của anh!” – Vũ Kỳ mĩm cười nhìn Lạc Sở. Anh mở cửa rồi cầm tay cô dắt vào trong.
Lạc Sở cảm thấy hạnh phúc chen lẫn bất ngờ. Trong truyện, tác giả cũng chưa hề đề cập tới chỗ ở của Vũ Kỳ - đương nhiên, cả Lạc Sở tiểu thư kia cũng chưa một lần đặt chân tới nhà nam phụ như anh. Cô nhận ra thế giới trong tiểu thuyết so với thế giới thật là như nhau – chúng đều tồn tại và thời gian vẫn trôi qua như vậy. Dù trong những câu chữ họ như thế nào thì khi họ được sống – họ sẽ sống theo cách của họ.
Nhà Vũ Kỳ rất sang, sáng và đẹp. Có vẻ như bảo bối của cô rất thích mùi hương của quế chi – rất dịu nhẹ - hệt như mùi hương trên người anh vậy. Dưới góc nhìn của một nhiếp ảnh – anh trang trí nhà anh rất nghệ thuật. Vì ở một mình nên nhà anh chỉ có một phòng ngủ, phòng khách rộng rãi nối liền với căn bếp bằng một quầy bar. Vì ở trên cao nên phòng khách có một cửa sổ rất lớn, có thể nhìn thấy bao quát thành phố về đêm. Vũ Kỳ dắt cô từ từ tham quan khắp nơi trong nhà anh, trên tường có rất nhiều bức ảnh nghệ thuật do chính tay anh chụp. Căn phòng sau cùng cô bước vào chính là phòng ngủ. Tuy là đàn ông nhưng phòng anh rất gọn gàng, sạch sẽ - khi đèn phòng bật sáng, cô đã rất ngạc nhiên vì khắp nơi trên tường đều là hình cô và anh đã cùng chụp khi đi chơi hôm trước.
Lạc Sở ngẩn người nhìn xung quanh. Niềm hạnh phúc dâng lên trong mắt cô. Thật sự những thứ như thế này trước giờ cô chỉ có thể ấp ủ trong tưởng tượng hoặc trong những lời văn. Cô không nghĩ nó sẽ thành thật và lại ngọt lịm thế này. Người đàn ông hoàn mĩ, cô phải cất giấu ở đâu đây?
Một vòng tay nhẹ ôm chặt lấy cô từ phía sau. Vũ Kỳ ghé sát tai cô thì thầm:
“Em thích chứ, Sở Sở?”
“Thích, đương nhiên là em rất thích rồi!”
“Thế giới của anh chỉ có em” – Vừa nói Vũ Kỳ vừa hôn nhẹ lên tai Lạc Sở. Môi anh di chuyển xuống gáy cô rồi lại sang tai bên kia. Anh lấy trong túi quần ra một vật gì đó đưa cho Lạc Sở.
“Anh tặng em!”
“Gì vậy anh?”
Theo câu hỏi của Lạc Sở - Vũ Kỳ nhẹ mở bàn tay nắm chặt của anh ra, bên trong lòng tay là một chiếc chìa khóa.
“Anh tặng em cả thế giới của anh, sau này đây cũng sẽ là thế giới của em, hãy đến bất cứ khi nào em cần anh!” – Vũ Kỳ thì thầm
“Anh…em…” – Lạc Sở trong giây phút không thể nói gì được vì niềm hạnh phúc lấn át cả lý trí của cô lúc này. Điều này còn ý nghĩa hơn những món quà giá trị. Vì nó khẳng định được một chủ quyền – anh thuộc về cô và tất cả của anh cũng thuộc về cô.
“Không cần nói gì cả… hôn anh đi!”
Nghe câu nói của Vũ Kỳ, Lạc Sở xoay người lại, đối diện với anh, cô vòng tay ôm cổ anh và đặt môi mình lên môi anh. Cô vụng về nhưng thâm tình đón nhận sự đáp trả từ anh.
Lúc này, Vũ Kỳ dịu dàng gặm nhắm đôi môi của người thương. Chỉ mới vài tiếng không gặp thôi mà anh đã nhớ cô đến vậy. Hương thơm của cô, gương mặt của cô lúc bị anh ức hiếp, đôi môi sưng đỏ của cô – tất cả đều vây lấy giấc mơ của anh. Hôm nay, anh nhất định phải biến cô thành của anh, chỉ của riêng anh mà thôi.
Từng ý nghĩ thôi thúc nên từ dịu dàng, Vũ Kỳ bắt đầu bá đạo hơn. Anh dùng lưỡi mình đùa giỡn với lưỡi Lạc Sở rồi lại mút thật chặt. Anh vuốt nhẹ cánh tay cô, lấy đi chiếc chìa khóa cô vẫn đang cầm đặt lên chiếc bàn gần đó. Rồi anh đan những ngón tay mình vào tay cô, ôm gọn người cô – dìu cô dựa vào bức tường. Môi anh bắt đầu di chuyển, cùng với lưỡi mình anh ngao du khắp gương mặt nhỏ từ trán, mắt, má rồi anh di chuyển lên tai cô – thổi nhẹ vào – rồi ngậm lấy. Hành động nhạy cảm này khiến Lạc Sở không khỏi thở nhẹ. Nhưng với Vũ Kỳ, đó chỉ là mới bắt đầu thôi.
Tay anh không an phận luồn vào bên trong áo sơ mi của cô – xoa nhẹ lên hai bầu ngực vẫn còn cách lớp áo lót – trong khi lưỡi anh nhẹ di chuyển xuống cổ cô – quậy phá cô. Tay còn lại của anh đang còn vòng qua eo cô, bắt đầu rời đi, chạy đến bên dây kéo váy. Cô đang đắm chìm trong vòng tay anh thì hành động đó làm cô thức tỉnh – sáng giờ cô đi làm – vẫn chưa tắm nha.
“Đừng…. A Kỳ… em không sạch”
Vũ Kỳ tạm ngừng tay, môi anh kề sát tai cô cắn nhẹ một cái rồi thì thào…
“Em lại muốn anh bịt miệng em như lần trước phải không?”
Câu hỏi của Vũ Kỳ khiến Lạc Sở đỏ mặt lắc đầu. Cô biết, anh hiểu lầm ý cô rồi.
“Không, anh hiểu lầm rồi, em không phải nhắc lại chuyện đó mà ý em là….em vẫn chưa tắm… em … em ngại…”
Vũ Kỳ nghe lời nói ngại ngùng vô cùng đáng yêu đó thì bật cười
“Thì ra là vậy, vậy anh sẽ bế em đi tắm nhé…”
“Không… em… em tự đi được” – Nói xong, cô dùng sức đẩy anh ra rồi chạy vào phòng tắm. Vũ Kỳ nhìn theo không khỏi cười tươi: “Nhanh lên nhé ngốc, anh chờ lâu anh sẽ xông vào đấy”
Lạc Sở đỏ mặt tự nhìn chính bản thân mình trong gương. Tuy lần đầu của Lạc Sở trong truyện kia đã bị tên sở khanh Vương Kiến Tường cướp mất nhưng đối với cô thì đây là lần đầu thật sự. Ở đời trước, cô là một sắc nữ chính hiệu, chuyện viết mấy cảnh nóng với cô không phải là khó. Tuy nhiên, đó chỉ là do cô học hỏi được ở mấy tác giả khác cũng như là từ sách, báo chứ kinh nghiệm thực tế thì là số 0 – cô là một trạch nữ độc thân vui tính mà. Cô rất hồi hộp – cơ thể thì do những nụ hôn khiêu khích của Vũ Kỳ làm nóng lên. Cô thật sự đang rất vui và hạnh phúc. Cô sẽ trân trọng lần đầu tiên đầy ý nghĩa này – may mắn nhất là sẽ không bị đau nữa – nhưng cũng cần phải chuẩn bị tinh thần thật tốt. Trước hết là tắm sạch sẽ đã.
Sau khi tắm xong, Lạc Sở với tay lấy cái khăn tắm treo trên tường quấn ngang qua người. Hơi nóng từ nước đọng thành từng lớp sương mờ trên làn da mịn màng của cô. Mái tóc búi cao tránh ướt nhưng một vài lọn tóc dính nước bám vào hai má đỏ hồng. Tinh thần cô đã rất sẵn sàng rồi nhưng sự e thẹn của một cô gái vẫn kéo chân cô chần chừ - nửa muốn đi ra – nửa lại thôi. Có một điều cô đang thắc mắc là từ lúc cô vào phòng tắm đến giờ, cô chẳng nghe thấy động tĩnh gì của Vũ Kỳ. Bên ngoài rất im ắng, anh nói nếu cô ở quá lâu trong này anh sẽ xông vào, mà sao chẳng thấy anh đâu nhỉ? Nghĩ đến đó cô lại tự mắng mình, ai đời lại mong người ta xông vào ăn mình chứ. Thật xấu hổ! Hay là anh chờ lâu quá nên ngủ rồi? Cô xụ mặt – 100% là vậy rồi – cô phải ra xem sao?
Mở cửa phòng tắm bước ra, Lạc Sở nhìn quanh trong phòng ngủ chẳng thấy ai, trên giường chăn gối vẫn xếp ngay ngắn. Vũ Kỳ không ngủ vậy anh đã đi đâu rồi? Cô vừa định mở miệng gọi thì bỗng nhiên cô bị bế thốc lên.
“Bảo bối, hôm nay em sẽ hoàn toàn thuộc về anh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.