Viên Tam Công Tử Trọng Sinh

Chương 51: Tương kế tựu kế




Viên Tri Mạch cố sức mở mí mắt nặng nề, tầm mắt có chút mơ hồ, mông lung thấy không rõ lắm. Một hồi lâu, tầm mắt mới dần dần sáng, đập vào mắt chính là màu xanh lá của màn. Ánh sáng từ ngoài thấu vào làm nổi bật hoa văn đa dạng, mờ ảo tạo cảm giác xa hoa.
Muốn đứng dậy, nhưng toàn thân Viên Tri Mạch lại không một chút sức lực. Đừng nói là đứng dậy, cả ngẩng đầu cũng không được, Viên Tri Mạch hơi hé miệng cổ họng đau từng đợt, âm thanh phát ra cũng không thể nghe. Bản thân biết không ổn, Viên Tri Mạch lập tức ngậm miệng, quét mắt thấy cổ mình bị băng vải bao kín mít. Bởi vì vừa rồi kêu một tiếng đã làm máu chảy ra, trách không được sao lại đau như vậy.
Thật là xui xẻo, từng bị mù một thời gian, giờ này thành ra người câm.
Ngậm miệng lại vì không muốn tự mình chuốc lấy cực khổ, không muốn lộn xộn nữa, Viên Tri Mạch đưa tay sờ sờ giường. Sờ đến đệm lót giường trong lòng Viên Tri Mạch hơi chút an tâm.
Loại đệm lót đặc trưng của Định Hi, đông ấm hạ mát hơn nữa chắc chắn lại dùng bền. Người Định Hi đều thích dùng loại đệm lót này. Bởi vì loại nguyên liệu làm đệm này chỉ có ở Định Hi, cho nên cũng chỉ có người ở Định Hi dùng.
Xem ra, ít nhất mình còn ở Định Hi.
Trong lòng thả lỏng, đại não bắt đầu chuyển động. Nếu đôi mắt không có vấn đề, thì xác thật Viên Tri Mạch tin là mình đã thấy được một người giống Dung Tuyển như đúc, thậm chí còn có một người quen đã biến mất từ lâu, Tưởng Kim.
Mấy chuyện hợp lại cùng nhau, nếu nói là không có âm mưu tuyệt đối không có khả năng. Chẳng qua không biết họ nhằm vào ai?
Cũng không lo lắng Trưởng Tôn Yến gặp nguy. Nếu người này có ý định giết người sẽ không chờ đến Trưởng Tôn Yến say rượu ngủ say mới động thủ. Bọn họ muốn chính là Trưởng Tôn Yến còn sống.
Những người này cũng nhanh nhẹn linh hoạt, biết Viên Tri Mạch và Trưởng Tôn Yến cùng ra phủ, hơn nữa thân phận Trưởng Tôn Yến đặc thù, nếu mất tích tuyệt đối sẽ không có khả năng không làm cho người khác chú ý. Một khi khiến cho người khác chú ý, kế hoạch thay mận đổi đào càng nguy hiểm, thất bại càng thêm lớn.
Kế hoạch thay mận đổi đào là nhằm vào ai?
Viên Tri Mạch nghĩ mình ở kinh đô có chút tài danh, nhưng tài danh kia bất quá là hoa trong gương, trăng trong nước căn bản không đáng nhắc tới. Xác thật không có gì để người ta chú ý. Mục đích của kế hoạch thay mận đổi đào là nhằm vào những người có quan hệ mật thiết xung quanh.
Đầu tiên là Dung Tầm. Quan hệ cùng Dung Tầm tuy rằng còn chưa có hoàn toàn công khai, nhưng người có tâm khẳng định biết rõ ràng. Hơn nữa nơi này là Định Hi, nhằm vào Dung Tầm có khả năng lớn nhất. Chẳng qua Dung Tầm gần đây cũng coi như an phận thủ thường. Tuy rằng trong lòng đã sớm có ý niệm phản loạn, nhưng nhìn mặt ngoài vẫn là trung thần ngoan ngoãn. Nhằm vào Dung Tầm được cái gì?
Tiếp theo là Dung Tuyển. Người này và Dung Tuyển giống nhau như đúc. Dung Tuyển lúc này hẳn là còn ở kinh đô, không có khả năng đến nơi đây. Dung Tuyển là Hoàng trưởng tôn, nếu không có sai lầm gì thì chính là người kế thừa vị ngôi. Nếu một ngày nào đó Dung Tuyển cũng bị thay mận đổi đào, họa có thể không phải Định Hi, mà là toàn bộ Đại Ung.
Cuối cùng chính là Viên phủ. Nhưng Viên thái phó chưa bao giờ can thiệp chính sự, cho nên điểm này có thể xem nhẹ.
Các loại ý niệm hết cái này đến cái khác nổi lên, như sóng ngầm cuồn cuộn.
Lúc này cửa phòng nhẹ nhàng mở ra. Có tỳ nữ xốc màn lên, người có tướng mạo giống Dung Tuyển ngồi ngay ngắn ở bên cửa sổ. Hắn nhìn Viên Tri Mạch ôn nhu cười.
“Ngươi cũng nên dậy, nếu có hứng thú cùng ta chơi một ván cờ?”
Bên ngoài trời đã sáng, nắng sớm chiếu vào.
Tưởng Kim lo sợ đứng ở một bên, thần sắc cổ quái nhìn hai người ngồi ở bên cửa sổ. Đặc biệt là nhìn bên trái cổ Viên Tri Mạch còn quấn băng vải, thần sắc hắn càng cổ quái tới cực điểm.
Hắn rõ ràng biết tình cảnh hiện tại, hai người này là kẻ địch. Viên Tri Mạch không náo loạn thì thôi, còn có nhàn nhã cùng chủ tử chơi cờ. Hơn nữa thần sắc thản nhiên như tri kỷ cùng đánh cờ. Nếu không phải trên cổ Viên Tri Mạch còn băng vải, hắn thật sự đã nghĩ mình mơ.
Những quân cờ trắng đen đan xen trên bàn cờ, thế cục thật sự giằng co.
Sau một lúc quân đen hạ xuống, vốn quân màu trắng chiếm đa số, lập tức bị bao quanh. Vừa rồi quân đen còn tán loạn lập tức tào thành liên kết. Thế giằng co nháy mắt đổi mới, quân đen thắng như chẻ tre. Qua mười mấy lượt đi, Viên Tri Mạch giơ tay lên nhận thua.
Viên Tri Mạch ngẩng đầu nhìn người đối diện, lấy giấy bút đã được chuẩn bị sẵn, ghi dòng chữ.
Các hạ quả là cao cờ.”
“Cũng không phải, thiên cư một góc chỉ có thể tìm vài thứ giải khuây. Cờ này là thứ tốt nhất giết thời gian.”
Lúc này Viên Tri Mạch mới nhìn kỹ. Lúc ấy ở chỗ tối tăm, nhìn xác thật cảm thấy họ giống nhau như đúc, nhưng nhìn kỹ kỳ thật người này cùng Dung Tuyển vẫn có chút khác nhau. Ngũ quan so với Dung Tuyển còn càng thanh tú hơn một chút, khí chất cũng hoàn toàn khác. Một lạnh lùng, một ôn hòa, thực dễ dàng phân biệt.
Hơn nữa người này tựa như không có cố ý ngụy trang thành Dung Tuyển nên càng dễ dàng phân biệt.
Cầm bút ghi.
Xưng hô như thế nào?”
“Ta là trưởng tử trong nhà, ngươi gọi ta Tần Sơ đi.”
Thấy Viên Tri Mạch chỉ chỉ cổ mình, Tần Sơ ôn hòa nói.
“Là ta nhất thời suy xét không chu toàn, gây ngộ thương cho ngươi. Ngươi yên tâm, chỉ cần nhẫn nại bó thuốc mấy ngày là có thể khỏi.”
Viên Tri Mạch nghiêng đầu nhìn về phía Tưởng Kim. Tưởng Kim lộ ra một vẻ xấu hổ, quay mặt đi không dám nhìn thẳng. Viên Tri Mạch khe khẽ thở dài. Tuy rằng biết rõ Tưởng Kim lúc trước thiếu chút nữa giết Dung Tầm, nhưng Tưởng Kim trong ấn tượng Viên Tri Mạch vẫn là người sang sảng hàm hậu. Thế sự biến hóa thật là mau, khi gặp lại nhau đã thành địch, còn thiếu chút mất mạng nhỏ.<HunhHn786>
Viên Tri Mạch tiếp tục viết.
Ngươi cùng Dung Tuyển có quan hệ gì? Cùng Trưởng công chúa có quan hệ gì? Ngươi muốn đối phó Dung Tầm hay là Dung Tuyển? Ngươi muốn cái gì?”
Tần Sơ rất có hứng thú nhìn một loạt câu hỏi, khóe môi nhẹ nhàng cong lên.
“Câu hỏi của ngươi thật là nhiều. Ta cho rằng ngươi là người thông minh không thích hỏi nhiều.”
Hắn dừng một chút, nghiền ngẫm thấp nói.
“Ngươi đối với Trưởng Tôn Yến không phải không có hỏi nhiều sao? Ngươi cùng hắn uống rượu, lại không thể an tĩnh cùng ta chơi cờ sao?”
Viên Tri Mạch lại viết.
A Yến là bằng hữu, huống hồ không cần hỏi hắn, ta mơ hồ cũng có thể đoán được hắn phiền não cái gì? Với ngươi, ta thật sự hồ đồ.
“Ngươi cũng có thể đoán một chút.”
Viên Tri Mạch chỉ chỉ cổ mình, lại ghi.
Cổ ta rất đau, không có tâm tình.”
Tần Sơ tươi cười.
“Ngươi thật sự ở bên Dung Tầm một thời gian lâu rồi, tính xấu cũng học không ít. Như vậy đi, mỗi ngày cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi đoán trúng, ta tuyệt đối sẽ không phủ nhận.”
Viên Tri Mạch giơ tay lên, đem chữ sớm đã viết đặt lên bàn.
Ngươi nhằm vào Dung Tầm?”
“Không sai.”
“Trong tay hắn có đồ vật ngươi muốn?”
Tần Sơ cười cười, duỗi tay lấy giấy bút trong tay Viên Tri Mạch.
“Một cơ hội đã dùng xong rồi. Ngươi nếu muốn hỏi, ngày mai lại hỏi.”
Viên Tri Mạch quét mắt nhìn giấy bút bị lấy đi, cũng không giận, nhặt một quân cờ ý bảo tiếp tục chơi. Tần Sơ lộ ra một chút kinh ngạc. Hắn vốn dĩ cho rằng Viên Tri Mạch sẽ có chút phản ứng, không nghĩ tới lại bình tĩnh như thế.
Từ lúc sinh ra, Tần Sơ đã trải qua bao đau khổ hoạn nạn. Bởi vì nguyên do nào đó xưa nay không thể gặp người, quanh năm suốt tháng gặp chỉ vài người, tới tới lui lui cũng nhạt nhẽo. Hắn nhìn Viên Tri Mạch cũng có chút mới lạ.
Hai người thật sự tiếp tục chơi cờ.
Đến khi mặt trời lên cao, Viên Tri Mạch thua hoàn toàn, gắt gao nhìn chằm chằm bàn cờ, mày hơi nhíu lại, mấy ngón tay trong ống tay áo đã nắm thành quyền, đầu ngón tay hơi lạnh.
Tần Sơ cười như không cười quét mắt nhìn bàn cờ, không khỏi nổi lên hứng thú.
“Ngươi chơi cờ cũng tầm thường. Ta nhớ rõ Viên thái phó rất giỏi môn này.”
Dừng một chút lại nói.
“Chẳng qua cũng không lạ, trong lòng ngươi phải cân nhắc thân phận ta, lại lo lắng ta vì sao đối phó Dung Tầm. Trái lo phải nghĩ không thể không phân tâm.”
Viên Tri Mạch không ngẩng mặt lên chỉ nâng mí mắt cổ quái nhìn người đối diện. Đáy mắt ít nhiều có chút ý tứ sâu xa người khác không phát hiện được. Viên Tri Mạch hạ một quân cờ, chắp tay mời Tần Sơ, tay vê một quân cờ chờ đợi. Nhưng Tần Sơ đặt một quân cờ kết thúc ván đấu.
“Thôi, hôm nay còn có chút việc, ngày mai lại đến tìm ngươi chơi cờ.”
Liếc mắt nhìn trên bàn, quân cờ lung tung rối loạn, không khỏi lắc đầu thở dài.
“Chơi cờ như ngươi thật sự không xong. Đợi lát nữa ta nói người mang cho ngươi một ít sách, cũng coi như là giết thời gian.”
Viên Tri Mạch gật đầu, tiếp tục nhìn ván cờ. Bốn bề vắng lặng, mày đã gắt gao nhăn lại, trên mặt không còn một chút máu.
Trừ ván thứ nhất ra, các ván sau đều là Viên Tri Mạch thua kém. Tuy rằng chỉ là ba ván, cũng đủ kinh hãi.
Trong cờ vây một mỗi người có cách thức đặt quân cờ khác nhau, hình thái cũng là độc nhất vô nhị. Cho dù cố tình che giấu, cũng thực dễ dàng phân biệt ra, huống chi Tần Sơ cũng không có chút tính toán che dấu. Thắng một ván có lẽ là may mắn, nhưng liên tiếp bốn ván đều như thế, thì tuyệt đối không phải đơn giản dùng từ "may mắn" để giải thích.
Sao có thể như thế?
Đỉnh đầu đột nhiên vang lên một tiếng động nhỏ, Viên Tri Mạch kinh ngạc ngẩng đầu. Trên xà nhà có một khuôn mặt treo ngược xuống dưới. Khuôn mặt thanh tú gầy gò, một đôi mắt lạnh nhạt không hề có cảm xúc.
Sâm Cách?
Hắn sao ở chỗ này?
Viên Tri Mạch bị vị khách không mời mà đến làm kinh hãi, theo bản năng cảnh giác nhìn ra bên ngoài. Sâm Cách đã nhẹ nhàng nhảy xuống, tầm mắt dừng ở cổ Viên Tri Mạch, cũng không định giải thích vì sao mình xuất hiện ở chỗ này, chỉ là nhàn nhạt nói.
“Bên ngoài đang ở thay phiên gác, bọn họ không phát hiện ta. Đi thôi.”
Viên Tri Mạch gật đầu. Mặc kệ có cái gì, việc cấp bách là phải rời khỏi nơi này trước.
Hai người còn chưa kịp hành động, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, đồng thời có tiếng gõ cửa.
Sắc mặt Viên Tri Mạch khẽ biến, bất chấp đẩy đẩy Sâm Cách, ra dấu.
“Mau tránh đi!”
Sâm Cách nhanh chóng nhảy lên xà nhà. Viên Tri Mạch xác nhận Sâm Cách đã trốn kỹ, hít một hơi thật sâu chậm rãi đi mở cửa.
Ngoài cửa là Tưởng Kim.
Tưởng Kim không thấy Sâm Cách, tầm mắt lại trực tiếp dừng ở trên xà nhà. Ánh mắt chuyên chú làm trái tim Viên Tri Mạch không tự chủ được kinh hoàng, nghiêng người chắn tầm mắt Tưởng Kim. Tưởng Kim thu hồi tầm mắt từ xà nhà nhìn về hai hạ nhân phía sau.
“Ta tới thay thuốc cho Viên công tử được rồi, các ngươi lui xuống đi.”
“Nhưng mà……”
“Như thế nào, là hoài nghi ta không làm được, hay là hoài nghi ta sẽ thả người?”
Tưởng Kim lạnh lùng nói. Hai hạ nhân nhìn nhau, họ biết Tưởng Kim hiện giờ cũng coi như là tâm phúc chủ tử nhà mình, cũng không dám làm trái, liền lui xuống.
Tưởng Kim bưng khai đồ vật, bình tĩnh nhìn Viên Tri Mạch, trầm giọng nói.
“Còn không cho ta vào, hay là muốn cho tất cả mọi người vào?”
Viên Tri Mạch ngẩn ra, theo bản năng lui một bước để Tưởng Kim tiến vào. Tưởng Kim dùng gót đá một cái, cửa phòng liền đóng lại.
“Ngươi yên tâm, chủ tử đã nói đừng động vào ngươi, ta sẽ không hại ngươi. Dù như thế nào ta cũng thiếu ngươi một mạng.”
Tưởng Kim đã nói như vậy, nếu còn từ chối từ thì như làm ra vẻ, nhưng thấy Tưởng Kim sải bước vào phòng, Viên Tri Mạch lại kinh hãi đổ mồ hôi. Còn chưa kịp ngăn cản, Tưởng Kim đã đứng bên cạnh bàn, trầm mặc đem thuốc và băng vải bày lên trên bàn.
“Đến đây thay thuốc.”
Viên Tri Mạch giật mình nhìn người đang bình tĩnh đứng bên cạnh bàn sửa sang lại mấy thứ. Viên Tri Mạch chậm rãi đi đến bên cạnh Tưởng Kim, ngồi xuống.
Đông tác của Tưởng Kim lưu loát dứt khoát tháo băng vải ra. Trên cổ trắng nõn có một vết thương đã kép miệng không còn chảy máu, nhưng nhìn có vẻ ghê người.
“Chủ tử chuẩn bị không ít thuốc, chỉ cần bó thuốc đúng hạn, sẽ không để sẹo.”
Viên Tri Mạch dở khóc dở cười. Ta là nam nhân, có sẹo thì đáng kể gì, không cần để ý.
“Nơi này tuy rằng hẻo lánh, nhưng thủ vệ cũng không thiếu, hơn nữa mỗi người đều là cao thủ đứng đầu, đừng làm chuyện ngu xuẩn.”
Viên Tri Mạch đột nhiên ngẩng đầu.
Tưởng Kim lại như không phát hiện vẻ mặt kinh ngạc của Viên Tri Mạch, nhanh chóng đem băng đổi. Xong việc hắn thu dọn liền đi ra ngoài. Nhưng đi tới cửa, bước chân lại dừng một chút.
“Có lẽ ta nên nói cho ngươi một tiếng, Dung Tầm đã đem người giả kia ôm về phủ, xem ra đã nhận sai. Cả người mình yêu thương cũng nhận không ra, ngươi còn muốn hắn sao?”
Viên Tri Mạch nhíu nhíu mày, đáy mắt lướt qua một suy nghĩ sâu xa. Dung Tầm lại muốn làm cái gì? Dung Tầm sao lại nhận không ra. Nếu hắn nhận không ra, thật sự cứ để hắn đi tìm chết.
Tương kế tựu kế sao?
Viên Tri Mạch đang chìm trong suy tư, Sâm Cách nhẹ nhàng nói.
“Hắn biết ta ở chỗ này.”
Không phải câu nghi vấn, mà là khẳng định. Viên Tri Mạch gật đầu. Nhìn trái nhìn phải, thật vất vả tìm được giấy bút, Viên Tri Mạch viết chữ trò chuyện.
Ngươi chắc chắn có thể đem ta mang ra ngoài?”
“Ta sẽ tận lực.”
Tận lực là không nhất định nắm chắc. Viên Tri Mạch lập tức hiểu rõ, vội vội vàng vàng viết một lá thư ngắn đưa cho Sâm Cách, rồi ghi vài chữ.
Giúp ta đem cái này giao cho Dung Tầm, ta ở chỗ này chờ các ngươi.”
Sâm Cách nhíu nhíu mày.
“Nguy hiểm.”
Viên Tri Mạch nhanh chóng viết.
Nếu muốn giết ta đã sớm động thủ, tạm thời sẽ không có nguy hiểm. Chỉ cần ngươi quay lại đúng lúc, ta sẽ không có việc gì. Nhưng mà ngươi cũng đã nghe rồi, nơi này cao thủ rất nhiều, ngươi mang theo ta khó có thể đi ra ngoài.
Sâm Cách thoáng suy nghĩ, quyết định cầm thư nhét vào trong lòng ngực.
“Ngươi bảo trọng. Ngươi chết, hắn sẽ thương tâm.”
Viên Tri Mạch biết Sâm Cách nói ai, ghi cho hắn một câu.
Nếu ta chết, hắn còn có ngươi.
Sâm Cách gật đầu, giống như khi hắn tới, lúc rời đi cũng quỷ dị khó dò, cũng không biết hắn là từ đâu đi ra ngoài.
Viên Tri Mạch nhìn một lát, che lại cổ họng đi đến bên cạnh bàn cờ tiếp tục nghiên cứu ván cờ, với ý muốn nhìn ra một cái gì. Nhìn lâu đôi mắt bị hoa lên, căn bản không thấy được gì, đầu lại đau muốn nứt ra. Viên Tri Mạch chuyển tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Cảnh xuân tươi đẹp, Viên Tri Mạch khe khẽ thở dài.
Nếu mình chết, cũng không biết Dung Tầm sẽ làm ra cái gì. Mạng này thật đáng quý, thật đúng là không dám chết.
Cũng không biết Dung Tầm đang làm cái gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.