Viễn Sinh Truyền Kỳ

Chương 9: Thệ Viễn sơn 1




Trước mắt Sở Tử Ngôn là một đồng hoa tuyết tinh khiết, nàng thật sự chấn động rồi, đây là sự thật sao? Đẹp, hoàn mỹ đến mức khiến nhân loại phải thản thốt, từng đóa hoa tuyết tung bay theo gió, nhè nhẹ lướt qua bàn tay nàng rồi dần dần tan chảy. Cả một không gian trắng xóa mang theo hơi thở lành lạnh làm người ta hết sức thanh tỉnh. Nàng triệt để động dung rồi, nàng vốn không phải loại người quá mức yêu thích cái đẹp, ngoại trừ đôi mắt Ngân Phách ra, nàng cứ tưởng sẽ không có ngoại lệ thứ hai làm nàng si mê. 
Sở Tử Ngôn vươn tay đón nhận không khí trong lành của gió tuyết mang lại, cảm nhận cảm giác an yên thế tục, Ngân Phách ôn nhu nhìn nàng khẽ cười, trái tim như chảy qua một dòng nước ấm, ánh mắt không hề rời khỏi hình dáng nhỏ bé bay múa trong đồng hoa tuyết kia. Áo bào trắng thuần hòa quyện giữa không trung trắng tinh như thể một vị công chúa của tuyết, thuần khiết trong sáng vô ngần. Hắn nhìn nàng, nàng cũng đồng thời nhìn hắn, hai ánh mắt thâm tình vô hạn nhìn nhau là hạnh phúc, là mỹ mãn. Sở Tử Ngôn chạy đến, Ngân Phách mỉm cười sờ sờ cái đầu nhỏ của nàng:
-“Thích không?”.
-“Tuy ta không thích hoa cho lắm nhưng phải thừa nhận nơi đây tựa như chốn tiên cảnh vậy, thật đẹp”. Sở Tử Ngôn gật đầu cảm thán. 
-“Không phải nữ nhân đều ưa thích hoa sao?”. Ngân Phách nhướng mày nghi vấn.
-“Hoa có đẹp đến mấy cũng vô dụng, ta là một người thực tế”. Sở Tử Ngôn bất mãn chu cái môi nhỏ nhắn phản đối, Ngân Phách âm thầm ghi nhớ lại câu nói của nàng, sau này phải tìm được loài hoa mà nàng cảm thấy hứng thú. Cũng chính vì thế, sau này Sở Tử Ngôn sẽ trở thành một đại ác ma dụng độc từ hoa, ai nấy đều sợ, nhưng đó là chuyện của sau này.
-“Ta đưa nàng đến một nơi”. Ngân Phách vòng tay ôm trọn Sở Tử Ngôn tiếp tục bay về phía trước, nàng lựa chọn một vị trí thích hợp trong lòng hắn, tùy tiện mặc hắn mang đi. Ánh mắt nàng luôn tò mò nhìn đông nhìn tây vui thích nói không nên lời, nhìn nhìn khuôn mặt tiểu đại nhân đắc chí của nàng hắn thật muốn véo lên ấy một chút, nghĩ là làm hắn đưa tay chạm nhẹ một bên má anh đào của nàng đến ửng hồng cảm nhận xúc cảm trơn mền so với hắn nghĩ càng tốt hơn, nàng bất mãn gạt tay hắn ra tiếp tục chuyên chú quan sát cảnh đẹp.
-“Đến rồi”. Từ đằng xa Sở Tử Ngôn đã nhìn thấy một đỉnh núi ngập biển vàng, khắp nơi tỏa ra mùi hương thanh mát nhè nhẹ khiến lòng người thư thái, vừa đặt chân lên đỉnh núi, nàng mới biết được thì ra cả đỉnh núi này đều được một loại hoa sắc vàng bao kín không một khe hở. Vàng sáng rực rỡ lại không diêm dúa chút nào ngược lại còn tăng thêm vài phần quyến rũ, diễm lệ nhìn sắc trời tỏa ra những tia sáng chiều tà hòa quyện cùng sắc vàng nơi đây càng thêm lung linh, huyền ảo, hoa cùng gió hòa quyện mang theo hương thơm như đang vẫy gọi người khác đến thưởng thức, những cánh hoa tưởng chừng như nhỏ bé mỏng manh lại tự tin đón gió mặc kệ sẽ bị gió cuốn đi bay xa, cành hoa xanh mướt rung rinh như đang khích lệ những đóa hoa sắc vàng tiếp tục nở rộ rực rỡ khoe sắc khiến cả một đỉnh núi ngập tràn hơi thở tự nhiên làm con người không cách nào có thể quên lãng.
-“Nơi đây là Thệ Viễn sơn”. Ngân Phách vẫn nắm tay Sở Tử Ngôn, nhẹ giọng nói.
-“A Ngân, tên thật hay!”. Nàng mỉm cười, gật đầu. Tuyên thệ vĩnh viễn, tên rất hợp với nơi này. Nàng thích! Hai con người, một tuấn mỹ bức người, một thanh nhã quý khí đứng cùng nhau vô cùng hòa hợp như thể sinh ra là để thuộc về nhau, nhất sinh nhất thế. Không biết vô tình hay cố ý  Ngân Phách lại đưa Sở Tử Ngôn đến đây, cũng chính nơi đây sẽ là nơi chứng nhân cho một đoạn nhân duyên thâm tình khiến lòng người đau xót, nhưng chính họ lại không như vậy, có thể gặp được nhau, nhận thức nhau, họ đã cảm thấy trên cuộc đời đầy mưu mô, âm hiểm này vẫn còn một lý do đáng để họ chấp nhất, kiên trì.
-“Tiểu Ngôn, ta không dám đảm bảo bất cứ điều gì cho nàng, điều duy nhất ta có thể chính là không bao giờ tổn thương nàng, nhất định không”. Ngân Phách đem lời hứa hẹn của mình cùng Thệ Viễn Sơn gắn chung một chỗ nơi này còn lời hứa còn cho dù hàng trăm hàng nghìn năm sau, nơi này không còn lời hứa vẫn nhất nhất nguyên vẹn, cho dù phải trả bằng tính mạng thì có là gì. Nếu lão Thiên đã mang đến một tinh linh sưởi ấm cõi lòng hắn, hắn không thương nàng, bảo hộ nàng thì ai còn có thể. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.