Viễn Sinh Truyền Kỳ

Chương 30: Tìm kiếm xích cư thạch




“Đùng đùng”. Tiếng đập cửa đinh tai nhức óc liên tiếp vang lên khiến cả khung cảnh tĩnh lặng bỗng nhộn nhịp hơn hẳn đánh thức người nào đó đang ngủ say, Sở Tử Ngôn xoa xoa đôi mắt mệt mỏi vì đêm qua khó ngủ, chậm chạp rửa mặt thay y phục mặc kệ tiếng ồn ào đập cửa ngoài kia. Nhạc Phong Hoa hưng phấn chạy đến tìm Sở Tử Ngôn mới giật mình phát hiện trời còn chưa sáng có chút không được tự nhiên liền đình chỉ hành động quá khích của mình, đợi nàng ở bên ngoài. Sở Tử Ngôn lề mề mở cửa híp đôi mắt xinh đẹp đầy bất mãn, nếu Nhạc Phong Hoa không có tin tức gì hữu dụng lại dám phá rối giấc ngủ của nàng, hắn chắc chắn chết rất thảm. Nhạc Phong Hoa bình tĩnh đối mắt với Sở Tử Ngôn, lần này hắn có tin tốt nên thừa dịp phát uy với nàng, nàng nghiêng người cho hắn vào phòng.
-“Nói đi, chuyện gì?”. Sở Tử Ngôn lấy bình trà rót vào chung nhỏ đưa cho Nhạc Phong Hoa sau đó tự rót cho mình, hơi nóng phả ra mang theo hương trà thanh mát thật thích hợp để dùng đàm đạo.
-“Thật ra lai lịch của Xích Cư thạch gắn liền với Xích Huyền Sơn, cho nên...”. Nhạc Phong Hoa cười nhẹ thong thả nhấp một ngụm trà, không nhanh không chậm nói, hắn ý vị thâm trường nhìn Sở Tử Ngôn, nàng mỉm cười hiểu ý nâng tay rót đầy chung trà cho cả hai sau đó đứng lên hướng hắn kính trà, cả hai lập tức uống một hơi cạn sạch, đúng là nói chuyện cùng người thông minh thật sảng khoái. Sở Tử Ngôn tà ác vuốt nhẹ hoa văn trên chung trà, nở ra nụ cười thập phần rực rỡ, Xích Cư Thạch ngươi còn có thể chạy bao lâu?
-“Đi thôi, đi tìm Xích Cư Thạch”. Sở Tử Ngôn dẫn đầu thực có vẻ của một thống soái đại quân uy nghiêm tràn đầy bá khí, ung dung sải tay bước ra ngoài,  tiếng huýt sáo thật vang ngay lập tức Tiểu Mao ùa vào lòng nàng an vị nằm đó, Ngân Tu cũng không chậm trễ lập tức đến báo danh, tốt, đầy đủ rồi, đi thôi. Nhạc Phong Hoa nhìn một màn trước mắt ngơ ngác, đây là cái tổ hợp gì chứ nhìn như thế nào cũng thấy kỳ quái, cả 3 người à không phải nói là 1 người xà 1 hồ dùng ánh mắt không kiên nhẫn quét toàn thân Nhạc Phong Hoa khiến hắn lập tức hoàn hồn nhanh chóng tiến đến. Nhạc Phong Hoa có chút suy nghĩ miên man nhìn nhìn Sở Tử Ngôn, hiện tại nàng chỉ có hai đồng bạn tính luôn cả hắn vỏn vẹn là ba nhưng lại toát lên sự bá đạo bức người nếu như sau này, nàng có hơn không chỉ trăm, ngàn thuộc hạ vậy thì Viễn Sinh đại lục này thật sự loạn rồi. Thật ra, suy nghĩ của Nhạc Phong Hoa sẽ nhanh chóng được ứng nghiệm thôi, lúc đó sẽ có rất nhiều kinh hỷ vượt ngoài mong đợi của hắn, Viễn Sinh tất loạn đồng thời hắn cũng sẽ bị kéo xuống vũng bùn.
Đứng trên đỉnh Xích Huyền ngắm nhìn vạn vật dưới mắt, khí thế của Sở Tử Ngôn như một đại bá vương nắm giữ chúng sinh, hiên ngang, bá khí lại mang chút hơi thở uy nghiêm, chính trực, Tiểu Mao nằm trong ngực nàng âm thầm hài lòng, nó quả thật không chọn nhầm chủ nhân. 
-“Tiểu Mao đi thông báo cho tất cả Thiên Hồ, Nhạc công tử của chúng ta muốn diệt tích Xích Huyền Sơn”. 
-“Rõ”. Tiểu Mao nghe mệnh lập tức thi hành, đồng thời cảm thấy thương hại Nhạc Phong Hoa.
-“Tu Tu, ngươi đi theo Tiểu Mao, mang tin tức này truyền đi càng nhanh càng tốt, ta muốn trong một ngày tất cả vạn vật tồn tại ở Xích Huyền đều biết được”. Ngân Tu không nói hai lời lập tức lĩnh mệnh, đôi mắt đen sắc bén nhìn về phía Nhạc Phong Hoa đầy an ủi. Nhìn biểu cảm của hai con vật đến hóa hình cũng không được lại cố ý nhạo báng hắn, Nhạc Phong Hoa trừu rút khóe miệng liếc Sở Tử Ngôn bên cạnh.
-“Đừng nhìn ta như vậy, ý tưởng là ngươi cho”. Sở Tử Ngôn mặt không đỏ tim không đập hiển nhiên đem lời nói này nói một cách nhẹ nhàng đến tức chết người.
-“Vậy cũng không nhất thiết kéo ta vào”. Nhạc Phong Hoa bình thường chính là thích chỉnh người, hôm nay thế sự không còn như trước lại thua thảm một tiểu nha đầu nhân loại.
-“Ngươi nghĩ với cái danh xưng hữu danh vô thực của ta thật sự có tác dụng sao?”. Sở Tử Ngôn âm thầm cười cười, đem mọi tính toán sắp xếp ổn thỏa, nàng chỉ cần gây sự tất cả để người thừa kế Thiên Hồ anh tuấn tiêu sái của chúng ta ra mặt gánh vác, nàng luôn ngại phiền toái, có người tình nguyện làm bia đỡ đương nhiên bản thân nên nguyện ý tận dụng triệt để. Nhạc Phong Hoa âm thầm than thở, quả nhiên trên thế gian này vốn không gì tuyệt đối, tại sao lại sinh ra một nha đầu phúc hắc như vậy, hắn chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt mà thực hiện, ai bảo nàng mới là chủ nhân chân chính của Xích Huyền.
Tin tức được truyền ra vô cùng vừa lòng Sở Tử Ngôn, nàng luôn tin tưởng hiệu quả làm việc của Tiểu Mao cùng Ngân Tu. Có thể thấy số đông Thiên Hồ lớn nhỏ, chưa hóa hình có, hình người cũng có, một đám bạch hồ tán loạn sốt ruột tập hợp trước đại điện ở trung tâm chờ đợi đáp án chân chính của Nhạc Phong Hoa. Đứng trên Tây đảo nhìn xuống Sở Tử Ngôn thật sự kinh ngạc, trên thế gian này thật sự có quá nhiều thứ vượt qua sức tưởng tượng của nàng, nhìn những đóa hoa, ngọn cỏ đều có thể tự mình cử động lại sau đó có thể trực tiếp biến thành người, bên cạnh là những viên đá lớn nhỏ đủ màu sắc cũng tới náo loạn một phen, âm thanh chuyển động “cọc cọc” có nhịp điệu gõ trên nền đất nghe rất vui tai, Sở Tử Ngôn tập trung chú ý đem phạm vi các vật có linh lực thu vào đáy mắt bắt đầu tìm kiếm, quả nhiên đến rồi, nàng mừng rỡ như điên nhìn chằm chằm viên đá màu đỏ kia như con mồi đã nhắm sẵn, thật ra nàng vốn dĩ không biết màu sắc cũng như bên ngoài Xích Cư Thạch như thế nào, tuy nhiên chỉ dựa vào câu nói của Nhạc Phong Hoa: “Lai lịch của Xích Cư Thạch gắn liền với Xích Huyền Sơn”, viên đá màu đỏ kia lập tức thu hút ánh nhìn của nàng, tiết tấu “cọc cọc” đặc biệt nhanh như thể nó đang rất kích động cùng phẫn nộ, nơi gắn liền với sinh mạng của mình liệu có thể bàng quan được sao? Cho nên rất có khả năng viên đá màu đỏ kia chính là thứ nàng cần. Sở Tử Ngôn tuyệt không vội vã, bình tĩnh quan sát viên đá đó một tấc không rời, không có ra lệnh truy bắt mà chờ đợi thời cơ thích hợp khiến không ai phát hiện tóm gọn thần không biết quỷ không hay, vả lại Nhạc Phong Hoa từng đề cập qua Xích Cư Thạch này rất có linh tính tốc độ lại cực nhanh, bình thường khó có thể bắt giữ cho nên chỉ có khiến nó càng kích động càng dễ mất bình tĩnh như vậy việc lơ là phòng bị là không thể tránh khỏi.
Xích Cư Thạch linh tính mắng Nhạc Phong Hoa một trận, đem mười tám đời tổ tông của hắn mà lăng trì, rõ ràng bọn Thiên Hồ từ đâu đến chiếm dụng Xích Huyền thuộc về lão tử, lão tử cũng đã bao dung cho qua, hôm nay lại dám lớn mật tự mình làm chủ, dựa vào cái gì một câu muốn phá liền phá, lão tử mới chính là lão tổ tông nơi đây, nếu hôm nay không giải thích rõ ràng thì bọn Thiên Hồ đừng mong trú ngụ nữa, toàn bộ cút hết đi. Xích Cư Thạch tức giận đem phẫn hận gõ xuống nền đại điện một trận âm thanh huyên náo như đang bày đỏ tức giận của mình.
-“Xích thạch này thật sự linh tính quá cao đi”. Sở Tử Ngôn cười cười nhìn Nhạc Phong Hoa đầy ý vị.
-“Từ lúc có Xích Huyền Sơn thì đã có nó”. Nhạc Phong Hoa đau khổ nhìn một màn phía dưới chau mày, thật sự là náo động không nhỏ.
-“Đến lúc rồi”. Sở Tử Ngôn phóng tầm mắt mãnh liệt canh chừng Xích Cư Thạch loại bỏ tất cả cơ hội trốn thoát của nó.
-“Tiểu Mao, Tu Tu, đi giúp hắn một tay”. Đã có linh tính như vậy thật sự không thể coi thường cho dù không phòng bị cũng không thể xem nhẹ. Bọn họ đã lần lượt bố trí thích hợp dần dần áp sát Xích Cư Thạch, Sở Tử Ngôn cũng không ngồi chơi, lập tức phi thân đứng vào một góc khuất trên tay cầm túi Trấn Linh dùng để nhốt linh thạch đón chờ, quả nhiên sau một hồi rượt đuổi theo quy luật lướt qua màn đêm đen đặc, mọi hành động của bọn họ đều bị bóng tối che mất, chỉ còn một viên đá màu đỏ nổi bật chạy trối chết muốn thoát khỏi tình cảnh bị vây bắt, quả nhiên đúng như dự định đến nơi Sở Tử Ngôn chờ sẵn, nàng đứng phía trước chắn đường chạy của Xích Cư Thạch, nó nhanh nhạy vọt mình qua bên phải, nàng cười tà ác nhấc tay mở túi Trấn Linh đón đầu, Xích Cư Thạch hoảng hốt nhưng không kịp nữa rồi nó hoàn hảo chui vào túi, nàng nhanh chóng niệm chú đóng lại, hoàn tất.
-“Nha đầu chết tiệc, dám lừa ta”. Xích Cư Thạch trong túi giãy giụa kịch liệt, miệng không ngừng mắng Sở Tử Ngôn.
-“Đó chính là do ngươi quá ngốc”. Sở Tử Ngôn lắc lắc túi trong tay khiến Xích Cư Thạch bên trong bươm bướm bay đầy, đầu choáng mắt hoa.
-“Ngươi...”. Nếu như ban đầu Sở Tử Ngôn đưa Trấn Linh túi ra trước mắt thì không thể nào bắt được, nàng chính là muốn phân tán chú ý của linh thạch lầm tưởng nàng làm mục tiêu liền vội vàng muốn tránh né, khi tránh thoát được chưa kịp vui mừng, nàng lập tức hướng túi Trấn Linh đến phán đoán được vị trí mà nó muốn chạy, khoảng cách gần như vậy muốn trốn thoát thật không có khả năng. Nha đầu đủ thông minh, đủ nhanh trí nhưng lại quá đáng ghét, Xích Cư thạch tự mình suy đoán liền tức đến muốn thổ huyết. 
Lúc này, đám người kia cũng thở hồng hộc chạy tới, Sở Tử Ngôn môi cười như nở hoa, thích ý huơ huơ Trấn Linh túi trong tay.
-“Bắt được rồi”. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.