Viễn Sinh Truyền Kỳ

Chương 1: Hồn về thể xác




Tiếng bước chân nhẹ nhàng nhưng không kém phần vội vã, một tiểu cô nương ước chừng 10 11 tuổi nét mặt không giấu đươc hưng phấn cấp tốc đi về một hướng. Gương mặt tuy non nớt thấm đẫm chút mồ hôi nhưng không hề che khuất được nét kiều diễm, sắc sảo. Môi không điểm mà hồng, hàng lông mi linh động một khi nháy mắt sẽ toát ra vô hạn phong tình vạn chủng. Đôi mắt to ngập nước khiến lòng người yêu mến nhưng lại ánh lên tia ngoan lệ cùng oán hận không hợp lứa tuổi. 
Sở Ngọc Kỳ nhanh chóng đi vào một căn phòng không tính là hoa lệ nhưng lại thanh tao vô cùng, hai bàn tay bé nhỏ đặt trên chiếc bình ngọc bích xoay một vòng. “Két”. Cánh cửa bằng đá ẩn sau bức tranh thủy mặc nặng nề mở ra, một con đường nhỏ chỉ đủ một người đi qua cứ cách một bước chân sẽ xuất hiện một viên dạ minh châu chiếu sáng, hoàn toàn không cảm thấy một chút âm u nào.
Sở Ngọc Kỳ lúc này nào còn giữ được bình tĩnh như ban đầu, nàng nóng vội nhanh chân đi vào bên trong. Trong mật thất lại đặc biệt sáng lạ thường, mỗi một nơi đều được khảm dạ minh châu, tất cả ánh sáng phát ra đều hướng về trung tâm mật thất. 
Ở nơi này, được đặt một chiếc giường băng trong suốt, hơi lạnh nhè nhẹ tản ra làn khói trắng vờn quanh một tiểu cô nương nằm bất động trên đó như thể hoàn toàn không có linh hồn. Đôi môi trắng bệch dọa người kết hợp với bạch y đang mặc càng toát lên vẻ nồng đậm thê lương. Sở Ngọc Kỳ nhìn người trên giường băng, nheo đôi con ngươi ngoan lệ, nhếch miệng giễu cợt:
-“Tỷ tỷ, ngươi tự cho mình là cao quý nhất thiên hạ, nhưng thì sao, cuối cùng vẫn bại trên tay ta. Ca ca là của ta, hà cớ gì người chỉ nhìn ngươi không nhìn ta, vì cớ gì ngươi là công chúa cao cao tại thượng còn ta chỉ là con của một nô tỳ. Ta không cam tâm”. Sở Ngọc Kỳ càng nói càng hăng, mặc kệ người trên giường băng vẫn nằm yên bất động. Nàng cười to, cười đặc biệt càn rỡ, bởi vì người nàng hận nhất trên đời này một chút nữa thôi sẽ do chính nàng tự tay tiễn xuống địa ngục. 
Sở Ngọc Kỳ từng bước đến gần giường băng, ngắm nhìn vẻ đẹp của người kia, chỉ là nằm yên ở đó nhưng không thể nào bỏ quên được sự tồn tại của nàng. Đúng vậy, cũng chính vì thế Sở Ngọc Kỳ càng hận, hận nàng ta vì cái gì từ khi sinh ra đã là con của hoàng hậu, có một ca ca nhất mực yêu thương, muốn quyền có quyền muốn thế có thế còn nàng chỉ là con của của một nô tỳ, may mắn lắm trước khi phụ hoàng băng hà mới phong nương nàng làm quý tần, nhận hết bao nhiêu ức hiếp cùng sỉ nhục. Tại sao, đều cùng là công chúa nàng vẫn thấp hơn nàng ta một cái đầu. Càng nghĩ càng ghen tỵ, nỗi ghen tỵ đã tước đoạt đi sự lương thiện vốn có của một nữ hài nhi, hiện tại nàng chỉ có hận, muốn người nằm ở đây hoàn toàn biến mất. 
Nghĩ là làm, hai tay Sở Ngọc Kỳ vận khí biến hóa thành một đóm khói trắng uốn lượn đẹp mắt giống như một con rắn nhỏ đang phấn khích nhảy múa trên tay nàng, hai tay liên tiếp vận khí, từng đoàn khói trắng không ngừng nghỉ đánh thẳng vào người nằm ở kia, máu tươi từ từ tràn ra khóe miệng thấm đẫm vạt áo trắng tinh. Niềm vui chiến thắng che lấp hoàn toàn lý trí, giờ đây Sở Ngọc Kỳ điên cuồng đánh úp trên cơ thể mỏng manh kia, khoái cảm tước đoạt sinh mệnh của kẻ thù mới làm nàng hả dạ. 
Biết mình đùa đã đủ, nên kết thúc hết thảy, Sở Ngọc Kỳ cười lạnh dùng toàn lực vận khí đem đóm khói trắng bành trướng cực đại, một chưởng này một khi đánh ra đối với một người khỏe mạnh cơ bản vẫn có thể chống chọi được nhưng đối với thân thể suy nhược, yếu ớt kia có thể lại là vết thương chí mạng. Sở Ngọc Kỳ phóng xuất toàn bộ lực lượng của mình vào một chưởng này nhắm thẳng vào vị trí trái tim của người kia. 
Nhưng, điều kì lạ đã xảy ra, một chưởng này cư nhiên lại đánh vào hư không, nụ cười trên môi Sở Ngọc Kỳ chợt tắt, nàng ta há hốc mồm kinh ngạc, người vừa nãy còn nằm đây cư nhiên cứ như thế biến mất trước mắt nàng. Là họa hay là phúc? Hành trình chỉ mới bắt đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.