Viễn Khê

Chương 3:




Đột nhiên đầu một trận đau nhức, có cái gì từ trên trán cậu chảy xuống, trước mắt nhuộm một màu đỏ.
“Đánh! Đánh chết nó cho tao!”
Bên tai đúng là tiếng kêu gào của Triển Tô Phàm, Cố Khê một tay bảo vệ đầu, một tay chặt chẽ ôm lấy bụng mình. Cổ họng từng cơn tanh ngọt, thời khắc này cậu thậm chí có một loại ý niệm trong đầu, có lẽ cứ như vậy mà chết đi…
Cậu vốn dĩ chỉ là một người bình thường, có thể được hai người là Kiều Thiệu Bắc cùng Triển Tô Nam chiếu cố, không biết đã gây ra sự ghen tị cho biết bao nhiểu người. Trong ba năm này, hai người kia đối với cậu hết lòng, toàn tâm toàn ý…muốn lấy đi cái mạng này của cậu để đền đáp bọn họ cũng thật đáng giá.
“Dừng tay!”
Từ xa xa truyền đến tiếng hô ngăn cản việc đánh người trước ban ngày ban mặt. Triển Tô Phàm buồn bực dừng tay, oán hận nhìn Ngụy Hải Trung đang chạy nhanh tới, hướng vội về phía Cố Khê đang nôn khan trên mặt đất…
“Tô Phàm! Tô Nam nói không cho phép bất luận kẻ nào tìm đến Cố Khê gây phiền toái cơ mà. Tâm trạng của nó vốn không tốt, em còn muốn đổ thêm dầu vào lửa làm cho nó tức điên lên nữa hả “.
Vì có ‘người nào đó’ nhờ vả Ngụy Hải Trung đến chăm sóc Cố Khê, may mắn chính mình tới kịp lúc… Cố Khê quỳ rạp trên mặt đất, nhìn qua vô cùng thê thảm, trên người cùng trên đầu đều là huyết. Quần áo mùa hè vốn dĩ rất đơn bạc, vậy mà Cố Khê lại phải chịu đựng tất cả những cú đánh ngược đãi này.
“Anh Hải Trung, anh bây giờ lại ăn cây táo, rào cây sung, muốn thay tên này biện hộ phải không?”
Triển Tô Phàm nhịn không được đạp thêm Cố Khê một cước, thân thể Cố Khê giật giật lên rồi không có bất kì phản ứng gì nữa…
Vẻ mặt Ngụy Hải Trung rất giận dữ…hắn không thể nói rõ rốt cục là phẫn nộ vì Cố Khê đã phản bội hay đối với hành vi Triển Tô Phàm bất mãn. Hắn nghiêm túc nói “Tôi không phải thay Cố Khê biện hộ, tôi không muốn thời gian này làm cho Tô Nam cùng Thiệu Bắc thêm chuyên phiền lòng. Em nên biết tính tình anh của em ra sao, nó dù hận Cố Khê cũng sẽ không thích nhìn em hành động thế này. Hơn nữa hai vị lão gia bây giờ còn đang ở trong cảnh cục, làm vậy lỡ em nháo loạn gây chết người, không phải càng thêm phiền toái sao?”
Triển Tô Phàm bất mãn hừ một tiếng… Bất quá ngẫm lại tính tình của anh hắn, hắn liền đem cây gậy trong tay giao cho đám tay chân, rồi mới ngồi xổm xuống cầm tóc Cố Khê kéo lên, hiện ra khuôn mặt cậu tràn đầy vết bầm xanh tím cùng máu loãng, ác độc nói.
“Mày là đồ hèn kém không ai bằng, đê tiện đến mức không ai đê tiện hơn, dựa vào khuôn mặt cùng thân thể để đeo bám anh của tao cùng anh Thiệu Bắc. Lần này là muốn dạy dỗ mày để mày bớt đê tiện…” (Ta ghét cái thằng Triển Tô Phàm này quá >”<)
“Tô Phàm!” Ngụy Hải Trung nhíu mày, Triển Tô Phàm trong lời nói thật quá quắt. Mặc kệ Cố Khê vì mục đích gì, nhưng Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc đối với Cố Khê là tình cảm chân thành…Triển Tô Phàm nói như vậy đã vô tình vấy bẩn tình cảm thiêng liêng đó.
Cố Khê không có phản ứng gì, cậu nhắm nghiền mắt, biểu tình thống khổ. Triển Tô Phàm hung hăng mà vỗ vỗ lên khuôn mặt chằng chịt vết bầm xanh tím của Cố Khê, tuyệt tình nói.
“Nếu ngày mai tao còn nhìn thấy mày ở nơi này, tao sẽ đem mày ném vào câu lạc bộ đêm, cho người ta cưỡng bạo mày. Cút ngay cho tao!”
Buông đầu Cố Khê ra, Triển Tô Phàm mang theo mười mấy tên thủ hạ ly khai. Ngụy Hải Trung thật phiền muộn nhưng hắn cũng không nói gì cả, việc làm của Cố Khê đúng là đã khiến cho nhiều người tức giận, cho dù Triển Tô Phàm không ra tay, thì hai vị lão gia cũng sẽ ra tay mà thôi… Ngồi xổm xuống, Ngụy Hải Trung nâng Cố Khê dậy “Ta đưa ngươi đi bệnh viện.”
“Đừng…”
Suy yếu mà giữ chặt lấy tay Ngụy Hải Trung, tay kia của Cố Khê vẫn duy trì tư thế che bụng. Cậu thở hổn hển, cúi đầu cất tiếng “Đừng đụng đến em… giúp em nằm úp sấp xuống…một lát thôi…”
Bụng rất đau đớn, cậu sợ…
“Hảo, tôi không động vào cậu.” Cố Khê là sinh viên học y, Ngụy Hải Trung nhẹ nhàng buông Cố Khê, đứng lên thay cậu che chắn dương quang nóng bỏng.
Lẳng lặng nằm trên mặt đất tới hơn nửa canh giờ, Cố Khê mới có chút động tĩnh…Ngụy Hải Trung vội khom người: “Cử động được chứ?”
“Ân.”
Sau đó, Ngụy Hải Trung ngồi xuống, ôm lấy Cố Khê “Tôi đưa cậu đi bệnh viện.”
“Không.”
Gần như cái gì đều thấy không rõ nhưng Cố Khê vẫn một mực lắc đầu, cậu hiện tại tuyệt đối không thể đi bệnh viện. Dùng hết sức lực còn lại, cậu nói “Em muốn…trở về… ký túc xá, có được không…”
“Không được, cậu giờ thành dạng này, nhất định phải tới bệnh viện.”
Ngụy Hải Trung ôm Cố Khê hướng xe của mình đi đến.
“Anh Hải Trung!” Không biết khí lực đâu ra, Cố Khê nắm chặt lấy cánh tay của Ngụy Hải Trung, mở to hai mắt trong đấy chất chứa đầy nỗi thống khổ khó có thể chịu đựng nổi….
“Xin anh… đưa em…trở về…”
Cậu không thể đi bệnh viện…
Ngụy Hải Trung nhìn Cố Khê trong chốc lát, rồi mới xoay người ôm lấy cậu, hướng ký túc xá của cậu đi tới.
Nói là ký túc xá, kỳ thật chính là căn phòng gần trường học mà Kiều Thiệu Bắc cùng Triển Tô Nam thuê cho Cố Khê. Lúc chương trình học của Cố Khê gấp gáp, căng thẳng, cậu sẽ ở đây, còn bình thường sẽ ở tại căn nhà lớn do Kiều Thiệu Bắc cùng Triển Tô Nam đồng sở hữu.
Vào phòng, Ngụy Hải Trung nhẹ nhàng đặt Cố Khê lên trên ghế sofa, rồi mới đi tìm hòm thuốc. Trở lại sofa, nhìn bộ dáng Cố Khê, Ngụy Hải Trung trong lòng cũng không hề thấy dễ chịu. Tuy rằng Cô khê cùng hắn cũng không quá thân quen, nhưng trong ba năm này không chỉ có Kiều Thiệu Bắc cùng Triển Tô Nam coi Cố Khê là bằng hữu, mà hắn cũng quan tâm chăm sóc Cố Khê như đệ đệ.
Thở dài, Ngụy Hải Trung xuất ra băng gạc cùng dược, xử lý miệng vết thương cho Cố Khê. Mà Cố Khê lại một lần đè tay Ngụy Hải Trung xuống. Miễn miễn cưỡng mở to mắt, cậu nói “Chính mình, làm…”
Nhìn vết thương trên người cùng trên đầu của Cố Khê, Ngụy Hải Trung nhăn mày: “Như vậy không được, tốt nhất cậu nên đi bệnh viện.”
“Em…học y…chính mình…biết rõ…không…thương tổn quá nặng…” Thở hổn hển, Cố Khê nở một nụ cười ảm đạm, trường học…có lẽ cũng không thể đi nữa rồi…
Ngụy Hải Trung buông băng gạc cùng thuốc xuống, đứng dậy tới phòng vệ sinh thấm ướt khăn mặt…lau sach đất và máu trên mặt Cố Khê, Ngụy Hải Trung dùng băng gạc quấn quanh vết thương trên đầu Cố Khê. Trong nhất thời không biết nên mở lời với Cố Khê thế nào về mục đích hắn tới đây.
Đến bây giờ hắn cũng khó có thể tin rằng Cố Khê sẽ làm ra loại sự tình này…Nhưng sự thật cùng chứng cớ đều phơi bày ra trước mắt, nhất là người cảnh sát xử lý vụ án này đã chính mồm thừa nhận hắn từ Cố Khê có được tin tức…điều này làm cho bọn họ không tin cũng khó.
Bất quá Cố Khê đã thay Ngụy Hải Trung giải quyết được khó khăn này, cậu chủ động mở miệng hỏi trước.
“Anh Hải Trung… anh tới vì có chuyện gì sao?”
Ngụy Hải Trung khớp hàm nghiến thật chặt, buông băng gạc trong tay, từ trong túi lấy ra một bì thư lớn, đặt ở trước mặt Cố Khê rồi nói.
“Thiệu Bắc vừa rồi gọi điện thoại cho tôi, nói tôi tới tìm cậu. Nơi này có năm vạn đồng, ngươi hãy cầm lấy. Lão gia rất tức giận, ngươi không thể ở lại đẫy nữa. Huống chi…Tô Nam cùng Thiệu Bắc lần này bị tổn thương rất nặng, bọn họ cũng hy vọng cậu…” lời nói phía sau cũng không cần phải nói hẳn ra…
Cố Khê hiểu được, mặc kệ cậu có chịu đựng được không, cậu cũng không thể ở lại nơi đây, trong thành phố này. Trong phòng bầu không khí trở nên cực kỳ căng thẳng…Sau một lúc lâu im lặng, Ngụy Hải Trung lại mở miệng “Rời đi cũng tốt. Tô Nam cùng Thiệu Bắc muốn sang Mỹ, cậu ở lại đây thì tình cảnh cũng sẽ khó khăn. Đến trường học có lẽ cũng… Với tình huống hiện tại dù cậu muốn đi học e rằng cũng không được. Cố Khê, chuyện thành ra như vậy, nhưng Thiệu Bắc vẫn nghĩ tới cậu. Số tiền này tuy không nhiều lắm, nhưng cũng đủ để cậu đến nơi khác yên ổn. Hãy tìm một công việc gì đó rồi sinh sống qua ngày cũng được. Cậu tuổi còn nhỏ, còn có thể thi đại học. Ngày mai tôi sẽ tới trường học, giúp cậu lấy hộ tịch. Bên Tô Phàm, cậu không cần lo lắng, tôi sẽ đi tìm nó. Cậu trước hãy dưỡng thương thật tốt, sau đó mới rời đi.”
Nhìn cái phong thư kia, Cố Khê trên mặt không có biểu tình gì, chỉ gắt gao ôm lấy thân thể chính mình đang phát run. Ngụy Hải Trung lại thở dài rồi mới đứng lên.
“Cố Khê, sau này…cậu hãy chiếu cố mình cho tốt. Đừng tưởng rằng cảnh sát đều là người tốt… Tương lai sau này, phải dựa vào chính mình thôi.”
Lưu lại những lời này, Ngụy Hải Trung ly khai.
Cố Khê vẫn nhìn chằm chằm vào phong thư kia…Hai tay chậm rãi, chậm rãi trượt xuống bụng mình, nhẹ nhàng xoa xoa…
Nếu như là một tháng trước phát sinh chuyện như vậy, cậu sẽ lấy cái chết chứng minh sự trong sạch của bản thân… Ánh mắt từ từ lưu chuyển, dừng lại di ảnh của nãi nãi treo trên tường, Cố Khê bên tai vang lên lời bà nội trước khi lâm chung dặn dò cậu…
“Tiểu Hà à, mặc kệ ngày có bao nhiêu cay đắng, mặc kệ một người có bao nhiêu khó khăn, cháu đều phải cố gắng sống hạnh phúc, như dòng sông vĩnh viễn không bao giờ nhìn lại mà chỉ luôn chảy về phía trước…Một ngày nào đó, cháu sẽ thành biển rộng.”
“Nãi nãi…”
Một giọt nước mắt theo khóe mắt lăn xuống… Từ khi chuyện không may đến giờ, cậu đều không khóc nhưng giờ đây Cố Khê đem mặt gắt gao chôn ở sâu trong ghế sofa, không tiếng động mà phát tiết những ủy khuất của chính mình.
“Nãi nãi…”
Cậu sao có thể quên lời nãi nãi từng nói? Một người nên dựa vào chính mình…Có lẽ bởi vì cậu đã ỷ lại vào hai người kia quá nhiều, cho nên lão thiên gia mới trừng phạt sự lười biếng của cậu…
Che bụng, Cố Khê khẩn cầu trời xanh, đừng cướp đi điều duy nhất cậu có… xin ngài hãy để sinh mệnh trong bụng cậu được sống. Lão thiên gia, van cầu ngài, hãy cho tôi một hy vọng để cố gắng sống.

Bầu trời dần tối, Cố Khê bắt đầu cảm thấy bỏng rát…cậu không thể dùng dược. Gom hết sức lực chống đỡ thân thể đến buồng vệ sinh, rồi cởi bỏ quần áo bị xé rách và vô cùng bẩn thủi, Cố Khê tay run rẩy dùng khăn tắm được ủ nóng chườm lên thân thể phủ kín vết bầm dập xanh tím.
Xương gò má hoàn toàn sưng tấy, hiện giờ có lẽ cũng khó có thể nhận ra cậu… Cố Khê tẩy trùng miệng vết thương trên trán, thay đổi băng gạc, nhưng rồi lại rất nhanh băng gạc trên trán liền xuất hiện một vệt máu.
Triển Tô Nam từng trải qua một lần đấu súng, nên từ đó về sau trong ký túc xá của Cô Khê luôn chuẩn bị sẵn các loại thuốc chữa trị còn có cả băng gạc cùng đồ sơ cứu. Nhưng Cố Khê trăm triệu lần không ngờ tới lại có một ngày cậu dùng đến những thứ này…chỉ là loại thuốc trị thương này hiện tại cậu không thể dùng…
Mất hơn hai giờ mới xử lý xong miệng vết thương, bỗng nhiên xương ngực của Cố Khê đau nhức không thôi… xương sườn tuy không bị gãy nhưng có lẽ cũng đã bị rạn xương. Tìm tạm một bìa giấy các tông cứng cáp cố định xương ngực, Cố Khê bước đi khập khiễng lê tới bàn ở phòng khách, rồi mở đèn. Cả người đều rất đau, mắt sưng vù chỉ có thể miễn cưỡng mở ra một chút, đầu choáng váng nặng nề, hai mắt gần như thấy không rõ bất cứ cái gì….
Nắm chặt lấy tóc của mình ngây ngốc một lúc, Cố Khê mở một ngăn kéo ra, lấy ra một cuốn sổ tiết kiệm cùng một tờ chi phiếu. Sổ tiết kiệm có 5000 đồng tiền, là tiền mà trước kia cậu đi làm thêm kiếm được. Sau vì lên đại học, việc học hành quá căng thẳng nên Kiều Thiệu Bắc cùng Triển Tô Nam không cho phép cậu đi làm thêm nữa, số tiền trong số này gần như không thay đổi. Tấm chi phiếu là Kiều Thiệu Bắc cùng Triển Tô Nam cho cậu, bên trong ghi bao nhiêu tiền cậu cũng không rõ. Hai người kia đối với cậu đúng là tốt vô cùng, từ khi cùng họ quen biết, cậu không còn phải lo lắng làm việc kiếm sống…
Vì thế, cậu không có gì phải oán trách, phàn nàn. Bởi vì chính cậu đã “phản bội” họ nên bọn họ mới tức giận.
Thậm chí… ngay cả cơ hội để cậu được giải thích cũng bị lãng quên… Như vậy cũng tốt…Cậu vốn không nên cùng những người có thân phận hiển hách cùng một chỗ…giờ coi như cuộc sống lại trở về với quỹ đạo vốn có của nó mà thôi…. Có những thứ nếu không phải của cậu thì không nên gò ép.
Lấy giấy bút, Cố Khê kịch liệt ho khan vài tiếng, lau lau khóe miệng còn vương chút huyết, cậu cầm bút. Cố gắng che kín đôi tay đồng dạng xanh tím, căn bản cầm không được bút, cổ tay cũng đang không ngừng run rẩy, Cố Khê tay trái cầm lấy cổ tay tay phải, gian nan mà viết xuống:
‘Anh Hải Trung:
Em phải đi rồi!.
Xin thay em hướng Tô Nam cùng Thiệu Bắc nói một tiếng thực xin lỗi, còn có, cám ơn bọn họ hơn ba năm qua luôn chiếu cố đến em. Tiền Thiệu Bắc cho em, em không thể nhận, xin thay em trả lại cho cậu ấy…
Cầu anh nói dùm với bọn họ rằng, ba năm qua,em không hề giả dối… Một đêm kia, cũng không phải là giả…
Xin nói với bọn họ, hãy bảo trọng. Có lẽ không cần nói tái kiến…
Cố Khê’
Viết ra mỗi một chữ đều run rẩy, viết xong một chữ cuối cùng, Cố Khê buông bút, gấp lại lá thư…. Cậu đem năm vạn đồng kia cùng tờ chi phiếu bỏ vào trong một phong bì lớn…
Bọn họ vì cậu mà phải trả giá, cậu đời này chỉ sợ là không đền đáp đủ… Năm vạn đồng, bất quá cũng chỉ là một chút tâm ý của cậu. Đối với hai người kia mà nói, năm vạn đồng này còn chưa đủ tiền cho một bộ quần áo…
Viết xong thư, Cố Khê ngồi nghỉ trong chốc lát rồi lại gian nan đứng dậy bước đến phòng ngủ. Mở ra tủ treo quần áo, Cố Khê tim đập mạnh, loạn nhịp…Lúc này cậu mới phát hiện trong tủ quần áo của mình hết thảy đều là hai người kia mua cho cậu, hầu như không có cái gì cậu có thể mang theo… Đứng trước tủ quần áo ngây ngốc đến nửa ngày, Cố Khê khép lại cửa tủ. Đến bên cạnh giường, chậm rãi nằm xuống, nhắm lại mắt, giờ cậu cần hảo hảo ngủ một giấc.
Tay lại chuyển qua bụng, Cố Khê nhẹ nhàng vuốt ve. Ai cũng không hề biết, ngay cả chính cậu cũng không thể biết nơi này có thể đang thai nghén một sinh mệnh…
Cùng Kiều Thiệu Bắc, Triển Tô Nam quen biết tới nay, cậu chưa từng ở trước mặt hai người bọn họ lộ ra thân thể mình…Cậu không dám, cũng không thể. Thân thể cậu có một bí mật mà chỉ mình bà nội đã mất biết. Đương nhiên, còn có một người, chính là mẫu thân, người sinh hạ ra cậu, hiện giờ không rõ tung tích….
Thân thể cậu không giống với nam nhân bình thường, cậu đồng thời có nhưng đặc điểm của cả nam lẫn nữ tính…cậu là song tính nhân.*
(*: ta không dịch hẳn ra là người song tính vì nghe không hay!! Phải không”:”>)
Đó cũng là nguyên nhân vì sao cậu muốn học y. Sau khi lên đại học, cậu đối với thân thể của chính mình cũng đã hiểu biết rõ ràng. Theo như trong y học, cậu được gọi là “Người lưỡng tính dị dạng”.
Cậu có buồng trứng và tử cung của nữ giới nhưng lại cũng có cơ quan sinh sản của nam giới. Trong cơ thể cậu Androgen cùng Estrogen luôn xung đột, việc này khiến cho vẻ bề ngoài của cậu nhìn qua không giống những người con trai khác, không nam tính…May mắn đáng ăn mừng chính là cậu không có bộ ngực.
(có thể hiểu nôm na là Androgen là chất tạo ra sinh lý của giống cái, còn Estrogen là hocmon của giống đực:”>)
Thật ra cậu là người khó có thể thụ thai, nhưng kì lạ là tháng này cậu lại xuất hiện những dấu hiệu của việc mang thai. Buổi tối cậu trộm tới phòng thí nghiệm kiểm tra máu cùng nước tiểu, kết quả làm cậu khiếp sợ, cậu thực sự đã mang thai…
Vừa có chút kinh hoảng đích nhưng lại có một chút chờ mong… Đó là kết tinh của cậu cùng bọn họ… Nhưng rồi cậu lại lo lắng, đêm đó bọn họ uống nhiều quá, có thể hay không sẽ ảnh hướng tới em bé. Cậu rất mong muốn đứa bé này, nếu cậu nói cho bọn họ biết bí mật của cậu, liệu bọn họ sẽ chấp nhận đứa bé này chứ…Suốt mấy ngày nay, cậu mỗi ngày đều suy nghĩ về chuyện này nên căn bản cậu không hề nhận thấy có người đang cố ý tiếp cận cậu.
Đè nén hơi thở nhằm áp chế nỗi đau đớn trong lòng, Cố Khê xoay người nằm thẳng, hai tay vẫn không ngừng khẽ khàng vuốt bụng. Cơ hồ những đau đớn do vừa rồi bị đánh đều không còn. Thầm cầu nguyện mong đứa nhỏ có thể kiên cường chống trọi…Một thân đau xót, Cố Khê rốt cuộc chống đỡ không nổi mà nhắm hai mắt lại, cậu đã quá mệt mỏi….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.