Viễn Cổ Hành

Chương 99: Đại chiến bắt đầu




Edit: Hoa Vô Tử
Beta: Gà
Sáng sớm hôm sau, nhóm phụ nữ nấu cơm cho đám đàn ông ăn no bụng, dặn dò họ phải an toàn trở về, bọn nhỏ cũng không ầm ĩ như ngày thường, lẳng lặng nằm bên cạnh ba ông lão, ba ông lão cũng yên lặng đứng bên cạnh đài đá nói chuyện với thiên thần. Lam Nguyệt níu chặt quần áo Trát Nhĩ, hôn lên khoé miệng hắn, nói với hắn bằng mọi giá phải an toàn trở về, nếu không cô sẽ trở về bầu trời. Trát Nhĩ mỉm cười gật đầu ôm lấy Lam Nguyệt, nói nhất định sẽ an toàn trở về, sẽ không để cho thiên thần cướp cô trở về.
Người bộ lạc Mông Tạp trong vẻ mặt đầy lo lắng của nhóm phụ nữ đi về phía Hắc Sơn. Lam Nguyệt còn phái thêm người đi theo tùy thời trở về báo cáo tình huống, tránh tình huống đột ngột phát sinh. Nữ thợ săn duy nhất trong bộ lạc là Cách Mạn cũng đi theo, Thạch chỉ có thể để cho cô đi theo, Cách Mạn muốn đi để báo thù cho những người ở nơi cư trú cũ. Đám đàn ông đi rồi, nhóm phụ nữ vẫn không chịu tản đi, ba ông lão cùng với những người ở lại canh gác chỉ có thể đốt đống lửa trước cửa nhà Lam Nguyệt, mọi người yên lặng làm việc, không ai lên tiếng. Vẻ mặt Lam Nguyệt nặng nề ngồi bên cạnh đống lửa, ba ông lão nhìn đám phụ nữ như vậy cũng không biết phải làm sao, chỉ có thể cầu nguyện những người đàn ông có thể an toàn trở về.
Trát Nhĩ dẫn người đã được trang bị đầy đủ đi đến gần khu vực Hắc Sơn, nhìn khung cảnh trước mặt, tất cả đều sửng sốt. Người bộ lạc Mộc nằm ngổn ngang trên bãi cỏ dẫn đến Hắc Sơn, một số đã chết, một số đang lạnh phát run nằm trên mặt đất không thể động đậy, phía dưới bốc lên một mùi gay mũi khác thường phả vào mặt. Mọi người nhao nhao không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Ha ha, đã biết sự lợi hại của tôi chưa?” Tiểu Thạch cười tít mắt nhìn người nằm trên mặt đất, người trên mặt đất ngay cả sức lực nhìn hắn cũng không có. Người trong bộ lạc đồng loạt rung mình: sau này ngàn vạn lần không được đắc tội thầy thuốc, nếu không chết lúc nào cũng không biết.
Trát Nhĩ nhíu mày, dẫn người từ từ tiến lên phía trước, đi không bao xa, người Mộc Sa đã ở đối diện bọn họ rồi.
“Trát Nhĩ, cậu đến rồi.” Mộc Sa đứng ở trong đám người bộ lạc Mộc nói, Trát Nhĩ không nói gì.
“Thế mà lại không làm cho hắn bị trúng độc, hừ.” Tiểu Thạch lẩm bẩm.
“Những người phía sau là do Thạch làm sao, chỉ e là do Lam dạy hắn làm.” Mộc Sa không phải là người ngốc, nói thẳng vào trọng điểm: “Ha ha, trực tiếp giết mất một nửa người của tôi, Lam tàn nhẫn thật đấy, buồn cười nhất chính là những người này còn nói là do thiên thần nguyền rủa, tôi cũng chẳng giữ lại mạng bọn chúng làm gì.”
“Mộc Sa, anh điên rồi.” Tiểu Thạch khinh bỉ.
“Ha ha… Điên sao? So với Trát Nhĩ tôi còn thích hợp làm thủ lĩnh hơn, so với hắn tôi càng đáng có được tình yêu của Lam Nguyệt hơn, nhìn đi, tôi có thể lãnh đạo nhiều người thành lập bộ lạc, có thể cho Lam Nguyệt địa vị càng cao hơn.” Mộc Sa cười âm trầm.
“Mộc Sa, Lam Lam không muốn làm trí giả.” Trát Nhĩ nhíu mày nói.
“Cậu thì biết cái gì? Từ nhỏ tôi vẫn luôn nhường cậu, lần này tôi sẽ không nhường nữa.” Sự cố chấp của Mộc Sa, người trong bộ lạc Mông Tạp không thể hiểu được.
“Mộc Sa, bắt đầu đi.”  Trát Nhĩ không muốn nói với Mộc Sa nữa, dù sao có nói hắn cũng không nghe.
“Trát Nhĩ … Hôm nay cậu sẽ phải bỏ mạng nơi này.” Mộc Sa gào to chỉ huy người tiến công.
Người bộ lạc Mông Tạp nghênh chiến, cuộc chiến thời nguyên thuỷ bắt đầu. Đám người Đạt và Khôn xông lên phía trước, Thanh Mộc cùng với Mục khiêng rìu đá một trái một phải chém giết, những người khác thì nâng giáo gỗ hoặc đao xương xông lên sống mái với địch, những người bị thương thì lùi lại về vị trí của Thạch, sau khi được thầy thuốc băng bó đơn giản xong lại gào thét xông lên tiếp.
Màu đỏ của máu lan tràn khắp nơi, che khuất tầm mắt mọi người, cái gì cũng nhìn không thấy, chỉ có thể bằng cảm giác nhào về phía kẻ địch chém giết, bãi cỏ phía trước Hắc Sơn bị máu chảy ra nhuộm thành màu đỏ, đống tuyết bên cạnh còn chưa kịp tan đi cũng bị nhiễm một tầng màu đỏ tươi, hệt như chiến trường Tu La Địa Ngục lan tràn phía trước Hắc Sơn.
Trát Nhĩ và Mộc Sa mặt đối mặt với nhau, cả hai cầm đao xương liều mạng chém về phía đối phương, “Binh” đao xương gãy đôi, hai người đồng thời nhặt giáo gỗ trên mặt đất lên, “Hừ … Mộc Sa… Anh sẽ phải trả máu cho những tổn thương đã gây ra với Lam.” Trát Nhĩ cầm giáo gỗ quét qua, Mộc Sa đỡ được, giáo gỗ tiếp tục đâm tới, sượt qua bả vai Mộc Sa quét theo một mảng da thịt, tóc Mộc Sa cũng bị xoẹt không ít.
“Trát Nhĩ … Cậu không xứng, không xứng làm thủ lĩnh, không xứng có được tình yêu của Lam.” Mộc Sa gầm lên, đồng thời cầm giáo đâm tới. Trát Nhĩ nghiêng đầu tránh, giáo không đâm tới được, Mộc Sa trở tay quét qua, Trát Nhĩ lại lấy giáo gỗ đỡ. “Két” một tiếng, giáo gỗ của cả hai đều gãy. Trát Nhĩ cùng Mộc Sa liếc mắt nhìn nhau, đồng thời quăng đoạn giáo gỗ còn thừa trên tay đi, xông về phía đối phương, cậu một quyền tôi một quyền, dùng phương thức nguyên thuỷ nhất để đánh.
“Các người thật sự còn muốn đánh sao?” Mục và Thanh Mộc xông vào trong bộ lạc Mộc, Mục nói với những người của bộ lạc Mộc, Thanh Mộc thì giương rìu đá, chém mấy người đánh tới, những người nghe được lời của Mục thì ngơ ngác nhìn nhau, không rõ ý hắn là gì.
“Bộ lạc Mông Tạp có trí giả do thiên thần phái tới, bộ lạc Mông Tạp vẫn luôn bảo vệ trí giả do thiên thần phái tới, các người muốn thiên thần phẫn nộ sao?” Mục gào lên, rất nhiều người trong bộ lạc Mộc lộ vẻ hoang mang, Cách Mạn vừa giết vừa cười: Sư phụ chắc chắn sẽ nổi giận, Mục thảm rồi.
“Mộc Sa mang các người đến là để đoạt trí giả do thiên thần phái tới. Trí giả không ngừng mang đến phúc lành cho cho chúng ta, giờ chúng ta được ăn thức ăn chín, uống nước ấm, những thứ này chẳng lẽ không phải là phước lành mà trí giả ban cho các người sao?” Khôn ở bên cạnh cũng vừa giết vừa kích động.
“Nếu lại đi theo bộ lạc Mộc giết người sẽ thì giống như bọn họ bị trí giả do thiên thần phái tới thu hồi tính mạng.” Đạt gào lên, chỉ vào những người bị chết do tiêu chảy và do bị giết ở bên ngoài. Người bộ lạc Mộc bắt đầu trở lên hỗn loạn, không ít người lui về phía sau.
“Xông hết lên cho tao, giết chết bọn chúng, không muốn lương thực và phụ nữ nữa sao? Ai lui lại sẽ giết chết.” Thân tín của Mộc Sa quát lớn, những người lùi lại e ngại dừng bước, không lùi lại nữa cũng không xông lên.
“Đừng đánh nữa, mau trở về chăm chỉ làm ăn sinh sống, dưới sự ban phúc của trí giả, chúng ta sẽ không bị đói nữa.” Lãng, Vũ cùng những người khác trong bộ lạc đều nói, đám người đang lùi bước lập tức bỏ lại vũ khí, nhao nhao bỏ chạy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.